Con Mồi Nguy Hiểm

Chương 47: Rất khác biệt, cũng rất đặc biệt

Niên Vân Ni không trả lời ông, chỉ cười trừ.

"Chú cũng biết rồi mà."

"Ta đã nói gì nào. Cháu và cha cháu có tính cách y như nhau vậy, cố chấp lại quyết liệt. Dù sao cháu cũng là con, nên nhường ông ấy một chút. Cảnh Lai là trưởng nam nên ông ấy từ sớm đã sống trong áp lực của gia tộc. Vì vậy ông ấy với con cái dạy dỗ rất nghiêm khắc. Cháu hãy hiểu cho ông ấy."

Niên Khiếu rất thấu hiểu cho anh trai mình. Ngay từ nhỏ, Niên Cảnh Lai đã chịu nhiều áp lực hơn ông, phải cố gắng, học hỏi nhiều hơn. Niên Khiếu là con út nên sống dễ thở hơn rất nhiều. Từ đó mà cũng hình thành nên tính cách trái ngược của hai người.

"Cháu sẽ cố gắng."

Cô nhẹ giọng đáp rồi lảng sang chuyện khác.

"Nói cho cháu nghe đi, sao chú đến Ý vậy?"

Vân Ni tò mò người chú có tung tích đầy bí ẩn này của cô.

"Interpol gửi chú đến đây để làm việc cùng cảnh sát Ý. Họ đang truy nã một tên hacker, hắn đã đánh cắp tài liệu mật về phần mềm hỗ trợ phân tích động lực học và thiết kế vật thể bay, đây là một phần mềm tên lửa của công ty vũ khí do nhà nước Đức hậu thuẫn. Nghe nói hắn đang trốn ở Ý cho nên chú phải đến đây hợp tác với cảnh sát để bắt hắn."

Niên Khiếu từ tốn giải thích.

"Nghe có vẻ rất phức tạp."

Cô nói.

"Mấy chuyện này cũng chưa bao giờ đơn giản cả."

Ông cười cười đáp lại rồi hỏi qua cô.

"Vậy còn cháu, cháu đến Milan làm gì?"

"Cháu có công việc làm ăn ở đây."

Niên Vân Ni thẳng thắn nói.

Bàn tay đang cầm tách cà phê của Niên Khiếu hơi dừng lại, ông nhìn lên cô, giọng nói trở nên nghiêm nghị.

"Ni Ni ta không biết rõ cháu đang làm gì nhưng ta mong cháu không làm ăn với bọn mafia."

Trước lời khuyên bảo của ông, Niên Vân Ni chỉ mỉm cười.

"Chú cứ yên tâm, cháu biết rõ đâu là điểm dừng."

...

...

Sau khi Niên Khiếu rời đi chỉ còn một mình Niên Vân Ni ngồi lại quán cà phê.

"Chủ nhân, Tom vừa báo cáo có một khách hàng ở phiên chợ đen muốn đặt hàng súng ngắn và tiểu liên số lượng lớn. Vị khách hàng đó đang ở Milan nên muốn bàn chuyện với chúng ta càng sớm càng tốt."

Leo bước tới truyền đạt lại cho cô.

"Liên lạc với vị khách hàng đó xem hôm nay gặp mặt luôn được không? Vì tôi muốn trở về vào ngày mai."

Niên Vân Ni uống hết tách cà phê đã nguội.

"Vâng, tôi sẽ liên lạc ngay."

Leo nhanh chóng rút điện thoại ra và gọi điện. Vài phút sau anh ta đã trở lại báo cáo với cô.

"Chủ nhân, khách hàng bên kia đồng ý gặp mặt liền ngay bây giờ. Còn nói là đang ở khách sạn này."

Leo cảm thấy lạ, sao lại trùng hợp như vậy.

Niên Vân Ni cau chặt lông mày của mình. Người phụ nữ ánh mắt mang theo chút ngờ vực.

"Có biết vị khách hàng đó thân thế thế nào không?"

"Theo như Tom báo cáo thì anh ta là khách hàng thân thiết của Papillon ở phiên chợ đen, năm nào cũng mua súng của chúng ta, đều là những loại đặc biệt và giới hạn. Lần này anh ta đột nhiên lại muốn đặt số lượng lớn. Tên của anh ta là Victor, một doanh nhân giàu có thích sưu tầm súng."

Leo thấp giọng nói. Vì chính sách bảo mật danh tính khách hàng của phiên chợ đen rất gắt gao nên tất cả thông tin đều rất ít ỏi.

Ánh mắt của Niên Vân Ni thoáng vẻ ngạc nhiên. Cô đặt tách cà phê xuống, trầm ngâm một lúc.

Cái tên Victor này, không phải là quá quen thuộc rồi sao? Chẳng lẽ chính là hắn.

"Niên tiểu thư nghĩ đúng rồi đấy."

Bỗng nhiên một giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên khiến Leo đang đứng ở đó cũng kinh ngạc.

Niên Vân Ni ngẩng mắt nhìn người đàn ông đang bước lại gần chỗ mình. Gương mặt anh tuấn bất phàm, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, cả dáng vẻ ngạo nghễ quen thuộc.

Liêu Thần Duệ đứng trước mặt cô, đôi môi mỏng cong lên một đường đẹp đẽ, giọng vô cùng nghiêm túc nói.

"Tôi tới đây để bàn bạc thêm về lô hàng sắp tới. Lần đầu gặp mặt cô, Elina."

Quả nhiên Niên Vân Ni lại là Elina, bà trùm chế tạo vũ khí của Papillon. Hắn đã suy đoán không sai.

Người đàn ông đưa tay mình ra, điềm nhiên tự giới thiệu.

"Tôi là Victor."

Niên Vân Ni chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt vẫn bình thản như thường lệ bắt lấy tay hắn.

"Ngài Victor làm tôi bất ngờ đấy."

"Cô Elina đây gây ra cho tôi nhiều bất ngờ như vậy, thỉnh thoảng tôi cũng phải đáp lại một chút chứ, cô nói có phải không."

Hắn nắm chặt lấy tay cô, giọng hơi cao.

Niên Vân Ni muốn rút tay mình ra nhưng vẫn bị người đàn ông giữ chặt. Ngón tay thô ráp cố ý vuốt ve làn da cô giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau.

Cô thì vẫn như khi đó, rút mạnh tay mình ra khỏi ma trảo của người đàn ông.

Người đàn ông cũng nhẹ nhàng đút hai tay vô túi quần quan sát thái độ của cô.

"Hình như cô Elina đây không hứng thú làm ăn mua bán cùng tôi? Chẳng lẽ tôi không đủ tiêu chuẩn để làm khách hàng của Papillon sao?"

Trêи gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười nhạt.

"Làm sao có thể như vậy, mời ngồi."

Liêu Thần Duệ chễm chệ ngồi xuống ghế nệm, thoải mái vắt chéo chân mình. Hắn chống cằm lên thành ghế, rất nhanh vào thẳng vấn đề.

"Tôi muốn đặt hàng súng ngắn của Papillon loại mang ký hiệu P45, số lượng là 230 cây, súng tiểu liên VP-839, 100 cây. Cùng với đó là 30 thùng đạn 9x19mm của Papillon."

Niên Vân Ni tự hỏi không biết hắn mua nhiều súng và đạn như vậy để làm gì. Chính phủ ở đất nước cô không cho phép dân thường được sử dụng súng. Vậy mà hắn không chỉ mua súng ngắn còn có súng tiểu liên.

"Chuyện này không thành vấn đề nhưng phía bên anh phải thanh toán trước cho chúng tôi 50%, chúng tôi mới tiến hành giao hàng. Và phải là tiền mặt."

Niên Vân Ni nhún vai nói.

"Được thôi. Tôi sẽ giao tiền ngay sau khi chúng ta ký hợp đồng."

Người đàn ông lạnh lùng nói.

"Vậy anh muốn giao hàng khi nào và địa điểm là ở đâu?"

Cô hỏi thêm thông tin.

"Tôi cần có hàng vào tháng 1 năm sau. Còn địa điểm sẽ là gần khu rừng Giác Lâm nằm ở ngoại ô thành phố A, người của tôi sẽ gửi toạ độ chính xác cho cô sau."

Liêu Thần Duệ thấp giọng nói.

Liêu Thần Duệ rốt cuộc là đang tính toán điều gì ở thành phố A.

"Tôi còn có một đơn đặt hàng đặc biệt. Không biết liệu rằng Papillon có làm nổi hay không?"

Ánh mắt người đàn ông có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn cô.

Niên Vân Ni nghiêng đầu, tự tin mở miệng.

"Ngài Victor cứ nói ra thử xem."

"Tôi muốn đặt Papillon chế tạo một cây súng đặc biệt chưa từng có mặt trêи thế giới cũng được sao?"

Hắn lại dò hỏi.

Gương mặt trái xoan nhất thời bị bất ngờ, cô nhướng mày mở miệng.

"Ý của anh là nghiên cứu chế tạo một loại vũ khí mới sao? Để nghiên cứu một công nghệ mới cần phải tốn rất nhiều tiền và thời gian đấy."

"Tôi biết chứ, nhưng đây không phải thế mạnh của Papillon sao? Tổ chức vũ khí đi đầu công nghệ trêи thế giới. Nếu Papillon đồng ý tôi hoàn toàn sẽ tài trợ cho Papillon trong nghiên cứu này."

Người đàn ông giọng cao cao nói với cô.

Nhìn vẻ tự tin của hắn, Niên Vân Ni cảm thấy có chút kỳ lạ. Số tiền để nghiên cứu phát triển vũ khí mới không hề nhỏ, dù hắn là một tỷ phú đi nữa. Đổ tiền nhiều như vậy vào vũ khí chắc chắn là có dự định gì đó.

"Vậy thứ vũ khí mà anh muốn là gì?"

Cô hỏi.

"Ở phiên đấu giá hôm trước tôi đã nhìn thấy Papillon cho ra mắt loại vũ khí bắn ra đầu đạn hạt nhân. Tôi cảm thấy thứ vũ khí đó quá lớn cũng quá cồng kềnh, tôi muốn cô Elina đây có thể chế tạo một loại súng cầm vừa tay có thể bắn ra đầu đạn hạt nhân mini. Được hay không?"

Liêu Thần Duệ giọng trầm khàn hỏi cô.

Người phụ nữ trước mặt hắn chợt trở nên trầm lặng trong vài giây. Sau đó ánh mắt hờ hững nhìn Liêu Thần Duệ.

"Được thôi, nhưng tôi có một chuyện rất thắc mắc đấy."

"Cô Elina cứ nói."

"Anh tin tưởng làm ăn với tôi sao? Đừng quên, tôi đang còn xem anh là kẻ thù đấy."

Niên Vân Ni ánh mắt có chút giễu cợt.

Người đàn ông bất chợt cười một tiếng rất trầm, bình thản nói.

"Bất quá tôi tin là Niên tiểu thư đây sẽ không đem uy tín của Papillon ra chơi đùa. Nếu như hợp đồng của tôi có vấn đề hay những thông tin riêng tư của tôi bị tiết lộ ra ngoài, tiếng xấu sẽ thuộc về Papillon. Cho nên tôi rất mong Niên tiểu thư đây công tư phân minh."

Người phụ nữ nghe thấy lời hắn thì cong môi cười.

"Liêu tổng đừng đánh giá tôi cao như vậy, con người tôi không biết sợ điều gì đâu. Tính cách của Niên Vân Ni này hoàn toàn có thể đánh bom liều chết được đấy."

Vẻ mặt thản nhiên lại lạnh lùng quyết liệt của cô hoàn toàn khiến kẻ khác tin rằng người phụ nữ này không sợ mất gì cả, kể cả danh tiếng hay quyền lực.

Đối với Niên Vân Ni, tiền bạc hay quyền lực mất rồi đều có thể kiếm lại. Cô tự tin vào năng lực của mình có thể có bất cứ thứ gì nếu cô muốn.

Lời nói ngạo mạn của cô làm cho Liêu Thần Duệ phải ngạc nhiên, không nhịn được mà nhếch cao khoé miệng. Hắn chưa từng gặp người phụ nữ nào như cô.

Thật sự rất khác biệt, cũng rất đặc biệt.