Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 1063: Từ biệt lần cuối, chính là vĩnh viễn

Chương 1063: Từ biệt lần cuối, chính là vĩnh viễn

"Ngươi muốn rời đi à?" Hắn bình tĩnh hỏi.

Nàng cũng không làm sao bước chân đi được nữa. Sao nàng lại muốn đi? Nàng không muốn rời đi chút nào. Thế nhưng nàng phải làm gì đây.

"Thật xin lỗi.." Nàng liên tục xin lỗi, cũng không biết tại sao phải nói như vậy.

Bách Lý Mân Tu chậm rãi tiến lại, một lần nữa đứng trước mặt nàng.

"Ngươi cứu ta." Đây là một câu khẳng định.

Nàng hé miệng, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Ừm."

"Vậy người ở bên cạnh chăm sóc ta suốt một năm là ngươi."

"Ừm."

"Chủ nhân cái trâm cài đầu, là ngươi."

"Ừm."

"Vì sao không nói?"

Nàng đột nhiên không trả lời được.

"Nếu ta không lưu lại, có phải ngươi sẽ không xuất hiện không?"

Nàng gấp gáp, nói: "Ta nhất định sẽ đi tìm ngươi!"

Nói xong câu đó, mặt nàng lập tức liền đỏ lên, trong lòng âm thầm chửi mình sao lại dễ dàng nói ra suy nghĩ trong lòng như vậy, điều này hắn là sẽ càng khiến hắn căm ghét nàng đi!

Ngay lúc nàng không biết nên nói gì để bù đắp, hắn lại đưa tay sờ sờ đầu nàng. Động tác này, quá mức thân mật. Trước nay, hắn chưa từng làm như vậy với nàng. Điều này càng khiến nàng cảm thấy giờ khắc này giống như một giấc mộng, nếu như là mơ, vậy thì hi vọng đừng bao giờ tỉnh lại.

"Ngươi không cần như vậy."

Câu nói này, là những điều Bách Lý Mân Tu thật tâm suy nghĩ. Trải qua sinh tử, trái tim hắn đã không còn như trước kia. Mà hành động của Hoa Phi, lại làm tâm tình hắn cực kỳ phức tạp. Nàng giống như một bản sao của hắn. Cũng là một người đáng thương như vậy. Không còn gì cả, chỉ còn dư lại chấp niệm.

"Ta, ta biết ngươi muốn làm gì, thế nhưng tất cả những thứ này đều là ta tự nguyện."

Nàng cho là hắn lại muốn nói những lời khó nghe, lại muốn đánh đuổi nàng, cho nên nàng giành nói trước, làm sao cũng không muốn từ bỏ.

Chỉ là, ngoài ý muốn, hắn mở miệng nói: "Ta không thể hồi báo."

Nàng ngẩn ra, cắn môi dưới, nói: "Ta không cần ngươi hồi báo, ta đã nói, tất cả những thứ này đều là ta tự nguyện! Ngươi không cần phải cảm thấy có lỗi!"

Nàng đã chuẩn bị cho tình huống tệ nhất, vì vậy bất luận Bách Lý Mân Tu nói gì, nàng đều có thể dùng những lời này để ứng đối.

Bách Lý Mân Tu có tu chút bất đắc dĩ lộ ra một nụ cười.

"Ta muốn đi Vũ Châu thành."

Hắn đột nhiên nói ra câu nói này. Trái tim Hoa Phi vốn có chút kích động lập tức lạnh đi, thậm chí cả máu huyết trong người nàng cũng trở nên lạnh lẽo, lạnh đến tận xương tủy.

Vũ Châu thành? Hiện tại làm gì có ai không biết ba chữ này đại biểu cho cái gì? Đó là thánh địa được gọi là kỳ tích, sau khi đại chiến thắng lợi, Vũ Châu thành liền trở thành địa phương mà tất cả mọi người đều ngóng trông, là nơi mà ngàn vạn bách tính kính ngưỡng. Nơi đó.. cũng là chỗ mà người phụ nữ kia sáng tạo công danh kỳ tích.

Sao Hoa Phi có thể không rõ ràng đây? Hắn muốn đi nơi đó.. bởi vì nơi đó có một Thần Điện. Nàng thậm chí còn biết rõ, ở trong thần điện, còn có nàng tồn tại. Trái tim rất đau, đau vô cùng, đau đến mức không thể thở nổi. Nàng sớm phải biết, cũng sớm nên đoán được, sao hắn có thể không đi đến nơi đó? Dù đã chết qua một lần, dù cho mạng hắn là nàng cứu, hắn vẫn muốn trở lại bên người nàng, dù bò cũng phải bò đến. Đúng vậy a, chấp niệm của nàng sâu bao nhiêu, thì chấp niệm của hắn cũng sâu bấy nhiêu.

Nàng muốn khóc, thế nhưng nước mắt đã không thể rơi xuống, bởi vì, ngay cả bản thân nàng cũng biết, lúc này là thời điểm không nên khóc nhất, bởi vì sự thực này nàng đã sớm rõ ràng, nhiều năm như vậy, không rõ ràng không được. Đột nhiên, nàng cảm thấy giờ khắc này mình quá xấu, quá thấp kém. Nàng thậm chí không muốn nhìn hắn chút nào, chỉ lo giờ khắc này trong mắt hắn đều là vẻ ái mộ đối với người kia.

Nàng giả bộ kiên cường, giả bộ không thèm để ý, giả bộ không nhìn tới hắn, thấp giọng hỏi: "Thật sao? Ngươi muốn đi.. Vậy liền đi thôi."

Nói xong, liền im lặng.

Nàng xoay người, muốn rời đi, nói: "Ta, ta không quấy rầy ngươi nữa, ngươi, ngươi đi đi."

Nói xong, nàng nhấc chân muốn đi, thế nhưng sau một khắc, hắn nắm lấy tay nàng. Bách Lý Mân Tu cũng không biết tại sao mình lại muốn giữ lấy nàng. Hắn biết rõ, hắn đối với nàng, không có phần tình cảm kia. Nhưng, nhìn thấy nàng đôi mắt đỏ hồng của nàng, thấy giọt nước mắt sắp rơi xuống kia, hắn lại không đành lòng, còn có một tia thương tiếc. Vì thế hắn nắm lấy tay nàng. Cảm nhận được đầu ngón tay nàng đều là run rẩy.

Nghĩ đến, một năm nay, hắn thực sự không phải là hoàn toàn không có cảm giác, có những lúc hắn tỉnh táo ngắn ngủi, hắn vẫn có ý thức, còn có thể cảm nhận được đôi tay này đang ôn nhu lau mặt cho hắn, kiên trì đút cho hắn ăn. Hắn đều biết rõ. Thế nhưng hắn không thể nào tưởng tượng, nàng lấy tâm tình gì để làm những việc ấy, một lần làm chính là cả năm. Hắn nhớ lại, thời gian trước đó, hắn đối với nàng quả thực quá tệ, có thể nói, một mặt tàn nhẫn nhất của hắn tựa hồ đều dành cho nàng. Hắn biết mình không yêu nàng, những lại không muốn thả nàng tự do, mà từng bước một ôm lấy nàng, cùng rơi vào bùn lầy, chỉ vì.. hắn không muốn chịu đựng một mình. Vì thế hắn kéo nàng xuống, cùng chịu đựng dằn vặt. Thậm chí.. Đích thân hắn gϊếŧ chết con của hai người. Hắn tàn nhẫn như vậy, vô tình như vậy, coi nàng như một vật thay thế. Chưa bao giờ nghĩ tới, đến cuối cùng, nàng lại cứu hắn, còn âm thầm làm bạn bên cạnh hắn. Nhiều năm như vậy, từ một khắc gặp gỡ đó, nàng giống như chưa bao giờ rời đi, bất luận bị đối xử ra sao, vừa quay đầu, nàng vẫn luôn ngốc ở đó.

Trái tim của Bách Lý Mân Tu không phải là sắt đá, nó còn mềm mại hơn so với bất kì ai, nhưng hết lần này tới lần khác lại cho nàng tất cả sự tàn nhẫn. Nữ nhân này bị hắn thương tổn nhiều lần như vậy, dù biết mình chẳng có giá trị tồn tại nào, những vẫn luôn không rời không bỏ. Làm sao hắn có thể không thay đổi cái nhìn cho được? Có. Thậm chí còn thay đổi rất sâu. Vì vậy, vào lúc này hắn mới đưa tay kéo nàng lại.

"Ngươi đồng ý đi cùng ta không?" Hắn hỏi.

Nàng tưởng mình nghe lầm, ngơ ngác hỏi lại: "Ngươi, ngươi đang nói cái gì?"

Bách Lý Mân Tu lại lặp lại một lần nữa: "Ngươi đồng ý đi cùng ta không?"

Âm điệu càng thêm nhu hòa.

Nàng run rẩy nói: "Ta, ta đồng ý! Ta đồng ý!"

Nàng hận không thể hô lớn thêm mấy lần, chỉ lo hắn không nghe thấy. Nói nàng thấp kém cũng được, bị coi thường cũng được, nàng đều đồng ý làm bạn bên cạnh hắn. Cũng vì nàng chấp nhất như vậy, mới khiến một người luôn luôn kiên định như hắn nảy sinh dao động.

Lần này, hắn rất nghiêm túc nói: "Thứ ngươi muốn, ta không thể cho, hiện tại không thể dành cho ngươi."

"Ta không cần.."

Lời còn chưa nói hết, liền đối diện với ánh mắt của Bách Lý Mân Tu, nàng cũng dần trở nên im lặng.

"Chỗ đó, ta nhất định phải đi, nhưng.. lần này đi vào, chính là từ biệt."

Ánh mắt của nàng lập tức trừng lớn, tràn ngập vẻ khó tin.

"Từ biệt lần cuối, chính là vĩnh viễn."

Hắn tựa hồ vô cùng bình tĩnh, nói ra những lời mà trước nay chưa từng nói.

Nàng từng cho rằng, hắn đang nói đùa, thế nhưng trong mắt hắn, toàn bộ đều nghiêm túc.