Chương 1020: Kí chủ, đã lâu không gặp!
Tiếu Tiếu chạy tới, hô: "Đào Bảo, Đào Bảo! Sao giờ ngươi mới đến? Xem! Mẫu thân ta tự tìm tới cửa rồi đây này! Mau nhìn, đây là mẫu thân của chúng ta!"
An Sinh tựa hồ cũng rất cao hứng, nói: "Mẫu thân, dọc đường đi Đào Bảo đã vì chúng con mà bận bịu rất nhiều, nếu như không có hắn, chúng con sẽ không thể đi đến tận đây."
Nhưng, Hàn Phỉ giống như không nghe thấy hai đứa bé nói.
Nhìn sắc mặt cứng đờ của Hàn Phỉ, Đào Bảo tựa hồ có hơi do dự, nó há há mồm, muốn nói gì đó, lại chẳng thể thốt nên lời. Chỉ là, trong mắt nó tựa hồ đang tràn đầy ánh lệ. Cuối cùng, Đào Bảo chỉ nhẹ nhàng thốt ra một cách xưng hộ quen thuộc.
"Kí chủ.."
Ầm -- Tất cả ký ức đều tuôn ra trong đầu.
【 Kí chủ đừng khinh thường, lên đi)
【 Kí chủ cố lên, Đào Bảo chân thành vì ngươi phục vụ)
【 Kí chủ, ngươi nhất định có thể! Nhiệm vụ này nhất định không thành vấn đề với ngươi)
【 Kí chủ, Đào Bảo sẽ luôn bồi bạn với ngươi)
【 Kí chủ, ngươi đang hoài nghi ta sao)
【 Kí chủ, ta đi đây)
Nước mắt của Hàn Phỉ vốn đã ngừng rơi, lại bỗng nhiên hạ xuống, nàng thậm chí ngay cả đứng thẳng người cũng không làm được, nàng cúi người xuống, ngồi xổm trên mặt đất, lấy tay che miệng, mặc cho nước mắt ào ào ào tuôn rơi, mãi không thể dừng lại.
Dáng vẻ của Hàn Phỉ dọa cho hai đứa bé sợ hãi, Tiếu Tiếu lại càng trực tiếp vọt thẳng tới ôm thật chặt mẫu thân, trong miệng hô: "Mẫu thân không khóc, mẫu thân không khóc, Tiếu Tiếu ở đây, mẫu thân đừng khóc!"
An Sinh thông minh nghĩ ra gì đó, hắn nhìn Đào Bảo, lại nhìn mẫu thân, quyết định tạm thời dẫn Tiếu Tiếu đi.
An Sinh về phía trước, ôm lấy Tiếu Tiếu, nói: "Tiếu Tiếu, cùng ca ca đi tìm đồ ăn thôi."
Tiếu Tiếu giẫy giụa, nói: "Không muốn, ta không muốn, mẫu thân đang rất khổ sở, Tiếu Tiếu không muốn đi!"
An Sinh kiên trì dụ dỗ: "Tiếu Tiếu ngoan, hiện tại mẫu thân không thoải mái, chúng ta đi tìm chút gì cho mẫu thân ăn, như vậy mẫu thân sẽ có thể dễ chịu hơn."
Tiếu Tiếu rốt cục bị thuyết phục, nói: "Mẫu thân đừng khóc, người chờ con cùng ca ca đi tìm đồ ăn! Có đồ ăn sẽ không khó chịu nữa!"
An Sinh rốt cục đem Tiếu Tiếu đi. Khi bóng dáng hai đứa biến mất, hiện trường chỉ còn dư lại Hàn Phỉ cùng Đào Bảo, thi thể xung quanh cũng không bị để ý tới.
Rốt cục, Đào Bảo chậm rãi đi lên trước, có chút do dự nói: "Kí chủ, đã lâu không gặp.."
Sau một khắc, Đào Bảo đã bị ôm lấy. Hàn Phỉ ôm lấy nó. Nước mắt rơi như mưa.
Rốt cuộc nàng có thể nói ra một câu với Đào Bảo.
"Thật xin lỗi.."
Câu nói này, đến rất muộn. Muộn đến mức Hàn Phỉ suýt chút nữa đã quên, cũng thiếu chút nữa tưởng rằng bản thân đã thả xuống. Nhưng không, một chút cũng không có, thậm chí theo thời gian trôi qua, Hàn Phỉ càng lúc càng đè ép phần hổ thẹn này sâu hơn, cũng rốt cục vào thời khắc này bạo phát ra.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là ta có lỗi với ngươi!"
Nàng không ngừng lặp lại câu nói này, nghẹn ngào. Lời xin lỗi này của Hàn Phỉ đến muộn quá lâu, thậm chí nàng còn tưởng rằng mình không còn cơ hội nói ra nữa. Nàng nợ Đào Bảo. Năm đó, lúc nó hi sinh tính mặng cứu nàng, Hàn Phỉ đã muốn nói lời xin lỗi. Nàng không nên hoài nghi Đào Bảo, cũng không nên chẳng có bằng chứng gì mà ruồng rẫy, thậm chí không còn tín nhiệm nó nữa.
Khi nghe thấy lời xin lỗi của Hàn Phỉ, đôi mắt Đào Bảo cũng ướŧ áŧ, nó trầm thấp nói: "Kí chủ, không cần phải nói xin lỗi."
Từ lúc Đào Bảo khôi phục ký ức, nó đã không hề trách cứ Hàn Phỉ, thậm chí ý niệm đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là đi tìm kí chủ của nó. Ngay từ đầu, nó chính là một hệ thống sinh ra để phục vụ kí chủ. Vì thế nó không trách Hàn Phỉ nghi ngờ nó, không tín nhiệm nó. Dù cho sự hoài nghi đó khiến nó vô cùng khổ sở, thế nhưng lúc nhìn thấy kí chủ một lần nữa, hết thảy mọi chuyện đều chẳng còn ý nghĩa.
Một lúc lấu sau, Hàn Phỉ mới ổn định lại được tâm tình, nàng rốt cục buông tay ra, nhìn kỹ Đào Bảo, lại bắt đầu cười rộ lên, trên mặt còn mang theo nước mắt, vừa khóc vừa cười, nhìn rất chật vật. Một đêm này, mang cho nàng quá nhiều kinh hãi cùng kinh hỉ, nàng đã thất thố rất nhiều lần.
"Đào bảo, ngươi thật sự là Đào Bảo, không phải là Rắc Bích."
"Rắc Bích là ta, Đào Bảo cũng là ta."
Đào Bảo cũng cười, xoa xoa mặt mình, xoay một vòng trước mặt Hàn Phỉ giống như đang khoe khoang.
"Kí chủ, ngươi xem, ta rốt cục có thân thể, ta có thể có thực thể, không còn là hệ thống không có sự sống không có tình cảm nữa rồi."
Hàn Phỉ lau lau nước mắt, cười nói: "Đây là Danh Dự làm sao?"
Đào Bảo gật đầu, rất đắc ý nói: "Nhất định là vận mệnh không hy vọng ta cứ thế biến mất, nên mới cho ta một cơ hội nữa, là Ma Thần Danh Dự đưa chút ý thức còn sót lại của ta quay về, lại làm cho ta làm một thân thể, đáng tiếc ta uống quá nhiều nước hồ, cũng quên hết mọi chuyện khi trước!"
Nói tới chỗ này, ngữ khí Đào Bảo tựa hồ có hơi ảo não. Hàn Phỉ cười càng thêm hài lòng, nàng nhìn Đào Bảo trước mặt, cảm nhận dáng dấp, vẻ mặt, biểu cảm chân thực của nó xuất hiện trước mắt nàng.
"Kí chủ, ta rất cao hứng!"
Hàn Phỉ hấp háy mắt, có chút nghi hoặc, hỏi: "Ngươi cao hứng cái gì?"
Đào Bảo càng thêm kích động nói: "Ngươi rốt cục hoàn thành nhiệm vụ chung cực!"
Hàn Phỉ: "Hả.."
Đào Bảo nắm chặt nắm tay nhỏ, đầy mặt hưng phấn nói: "Giảm Béo Kiện Thân Đánh Hạ Nam Thần a!"
Hàn Phỉ: "..."
"Ngươi xem! Bây giờ ngươi đã giảm béo thành công a! Ngươi gầy như vậy, đẹp như vậy, càng quan trọng là, ngươi không chỉ đánh hạ nam thần, ngươi còn sinh hai con khỉ nhỏ cho nam thần a a a a! Tiếu Tiếu thật đáng yêu! An Sinh cũng siêu cấp giống nam thần a! Ngươi quả thực chính là nhân sinh Doanh gia!"
Khóe miệng Hàn Phỉ co giật liên hồi. Đột nhiên cảm thấy nước mắt cũng cảm xúc vừa rồi của mình có hơi lãng phí.
Đào Bảo vẫn rất hưng phấn nói: "Thật sự là quá tuyệt! Ta không ngờ kí chủ sẽ làm đến bước này nhanh như thế đâu! Quả thực chính là nghịch thiên a!"
"Đào Bảo.."
"A a a, không chỉ thành công đẩy ngã nam thần! Lại còn sinh khỉ nhỏ cho nam nữa!"
"Đào Bảo.."
"Không chỉ sinh một đứa, mà là hai kìa! Hái đứa bé lại còn cực kì ngoan ngoãn đang yêu nữa chứ! Quả thực đã kế thừa hoàn mỹ gien của nam thần a!"
"Đào Bảo!"
"Sao thế kí chủ?"
Hàn Phỉ nỗ lực duy trì nụ cười.
"Ngươi quá ồn ào."
Đào Bảo: "..."
Lúc An Sinh cùng Tiếu Tiếu kéo một con heo rừng trở về, Đào Bảo đang tấm tức khóc. Tiếu Tiếu vội vàng đi an ủi Đào Bảo, An Sinh nhìn mẫu thân, lập tức nhìn thấy nụ cười nhạt trên mặt mẫu thân, An Sinh thầm khẳng định, mẫu thân có quan hệ với Đào Bảo!
"An Sinh, Tiếu Tiếu, sao các con lại chạy đến đây?"
Lúc này, Hàn Phỉ mới nhớ đến vấn đề mấu chốt nhất. Hai đứa trẻ nhỏ như thế một mình chạy đến một nơi xa bậc này, nếu xảy ra chuyện gì thì có hối hận cũng không kịp!
An Sinh lập tức biết vấn đề quan trọng, vội vàng nói: "Mẫu thân! Không nên trách cha! Là tự chúng ta vụиɠ ŧяộʍ trốn đi!"
Tiếu Tiếu cúi đầu, không dám nói lời nào, chỉ rối rắm nắm chặt hai tay.
Hàn Phỉ thật sự không hung dữ nổi với hai đứa nhóc con, nhưng nghĩ mà vẫn vô cùng sợ hãi, nếu hai đứa bé xảy ra chuyện gì trên đường, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ được cho mình!