Chương 853: Phong ba nổi lên
Phong ba nổi lên, chiến tranh trải rộng đại lục.
Minh Quốc chung quy cũng đối đầu cùng Tinh Uyên. Hai đại quốc tiến hành khai chiến, mà trình độ chiến tranh bậc này lập tức bao phủ toàn bộ đại lục. Minh Quốc, quân đội vô số, nhân số đông đảo, nhất hô bá ứng, nhưng tinh anh dưới trướng Tinh Uyên chiếm đa số, chiến thuật càng cao minh hơn một bậc, ở phương diện lĩnh quân lại càng cường hãn.
Minh Quốc liên tục phái quân đội tấn công đều không thể đoạt được một thành trì dưới tay Tinh Uyên, nhưng mà, nếu Tinh Uyên cứ bị động nghênh chiến, sớm muộn cũng sẽ bị công hãm, lúc đó, Tinh Uyên trực tiếp mặc giáp trụ ra trận, tự mình chỉ huy, liên tiếp đánh bại Minh Quốc, đoạt được một mảnh lãnh địa của Minh Quốc, cũng nhanh chóng kiến lập căn cư địa, lập ra công phòng.
Ngày kế, trăm vạn đại quân của Minh Quốc áp trận, chính thức tuyên chiến, thề phải san bằng lãnh địa của Tinh Uyên. Tinh Uyên nghênh chiến, lúc lực chiến đấu suy nhược, vũ khí với lực sát thương khủng khϊếp xuất hiện, trong nháy mắt xoay chuyển chiến cục. Uy lực của pháo máy tức thì khiến đại lục khϊếp sợ, loại vũ khí này bị dân gian truyền miệng là lửa giận của Diêm Vương, lửa giận phun một cái, thương vong đầy thành, khiến cho mọi người cũng chấn động theo, từ đây, cấp bậc chiến tranh vụt tăng lên.
Tinh Uyên dựa vào uy lực của pháo máy, thành công hạ trặm vạn đại quân của Minh Quốc, cũng đẩy lùi họ, nhưng thời hạn sử dụng của pháo máy chỉ có mười đạn pháo, mà chế tạo cực kỳ khó khăn, số lượng có hạn, phương hướng nhắm cũng không xuất sắc, nhưng bù lại, uy lực cực đại.
Minh Quốc bại lui, sau ba ngày, Minh Quốc cũng xuất hiện pháo máy, lập tức khiến nơi nơi khϊếp sợ. Uy lực của pháo máy quá mức khủng bố, một khi khai chiến, tổn thất song phương sẽ cực lớn, thi thể binh lính chết đi chồng chất có thể lấp kín một ngọn núi, khiến cho bách tính phẫn nộ, trời đất dao động.
Liên tiếp mấy chục ngày, trời tầm tã mưa lớn, nương theo từng trận tiếng sấm, có người nói, đây là ông trời tức giận, hạ xuống tai họa, lấy đó trừng phạt. Phản kháng, biểu tình, bách tính quỳ bái Thiên Thần, khẩn cầu Thiên Hạ thái bình. Thiên lôi vang vọng bầu trời mấy ngày, Minh Quốc cùng Tinh Uyên kí xuống hiệp định, không còn vận dụng lửa giận Diêm Vương, vĩnh viễn loại bỏ vũ khí này.
Lúc đó, Minh Quốc cùng Tinh Uyên đình chiến, hai bên đóng quân ở biên giới, mắt nhìn chằm chằm đối phương, nhưng cũng không vượt quá giới hạn.
Thời gian đình chiến ngắn ngủi như thế khiến dân chúng lưu vong được hòa bình tạm thời. Sau khi chiến tranh hạ màn, pháo máy trở thành tồn tại trọng điểm đươc tất cả mọi người đàm luận, mà hai nước lớn tuyên bố không còn sử dụng pháo máy, nhưng loại vũ khí này vẫn tồn tại ở Vũ Châu thành trước mắt tất cả mọi người. Vũ Châu thành, hay còn có cái tên khác là Quái Thú thành, bởi vì bề ngoài thành tường xấu xí mà được gọi với cái tên như vậy. Lần đầu tiên nghe đến cái tên thành Quái Thú, tất cả mọi người đều chế nhạo nó quá xấu xí, nhưng theo chiến tích mà thành trì này hiển lộ, không còn một ai dám xem thường người của tòa thành trì này.
Thành trì tuy nhỏ, nhưng chưa từng bại trận lần nào, ở trong loạn thế lặng lẽ trưởng thành, mà hiện nay thành chủ tên là Mộc Miểu Miểu, nữ tử này còn nhỏ tuổi, nhưng thủ đoạn cùng năng lực quản lý càng không thể khinh thường, có người nói, nữ tử này là do Hác lão bản trước khi rời đi tự mình giáo dục, một tay bồi dưỡng ra Đương Gia, mà khoảng thời gian quản lý này cũng biểu dương năng lực của nàng.
Cùng lúc đó, từ trong tòa thành này lưu truyền ra phương pháp trị liệu bệnh dịch khiến toàn bộ đại lục phải chú ý. Nhưng phương pháp trị bệnh dịch này hoàn toàn chống lại cách trị bệnh của tiên nữ, vì thế, các tín đồ của tiên nữ nỗ lực công phá Vũ Châu thành, thế nhưng tất cả đều thất bại, mà trong lúc đó, trải qua kiểm nghiệm, phương pháp trị bệnh của Vũ Châu thành có thể dùng được, mà Vũ Châu thành cũng không hề giấu giếm quá trình phá giải bệnh dịch chút nào, hành động này lập tức thu được không ít lòng dân, càng ngày càng nhiều người đi tới Vũ Châu thành an cư lạc nghiệp, ở trong loạn thế, tòa thành trì này giống như một nơi Thế Ngoại Đào Nguyên cuối cùng.
Bởi vì bệnh dịch bị triệt để phá tan, tín đồ của tiên nữ cũng giảm đi phần lớn, trước đây phát sinh sự việc bệnh nhân bạo loạn, đều là những người được tiên nữ cứu chữa, trong lúc nhất thời, danh tiếng đại biến, thanh âm phê phán tiên nữ ngày càng tăng vọt.
Trong tiếng phê phán, tiên nữ tự lập môn hộ, thành lập điện Tiên Nữ, dưới trướng có một nhánh Bạo Quân cường hãn mà đông đảo, thế nào là Bạo Quân? Chính là đội quân không sợ chết không sợ đau, chỉ cần không có thương tổn nghiêm trọng thì căn bản là có thể đứng lên chiến đấu tiếp.
Mà Minh Quốc, trực tiếp tuyên bố, tiên nữ cùng với Bạo Quân sẽ trở thành đội quân mạnh nhất của Minh Quốc, trong lúc nhất thời, cả đại lục đều phải ồ lên. Âm mưu kinh thiên động địa của Minh Quốc dần hiển lộ.
Hấp thu lực lượng của tiên nữ, thực lực của Minh Quốc lập tức tăng trưởng, trực tiếp tiến công đế quốc Tinh Uyên, chiến sự kéo dài ba tháng, lúc Minh Quốc kéo dài viện binh, bách tính khổ không thể tả, dưới áp lực bức bách, Tinh Uyên tuyên bố đầu hàng, quy thuận Minh Quốc, trở thành một thành viên của Minh Quốc. Kết quả này tất cả mọi người đều đoán được, Minh Quốc thật sự quá mạnh mẽ, hơn nữa quân của tiên nữ gia nhập, thu phục Tinh Uyên cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Chỉ là kết quả này, làm người ta phải thổn thức.
Sau khi đế quốc Tinh Uyên bị diệt, chỉ còn dư lại quốc gia Vân Hỏa cũng đang kéo dài hơi tàn. Mọi người đều cho rằng Minh Quốc sẽ thừa thắng trực tiếp thu phục Vân Hỏa, Minh Quốc vậy mà lại án binh bất động. Nói đúng hơn là.. họ vẫn kiêng kỵ Vân Hỏa. Đây là điều mà tất cả mọi người không tưởng tượng nổi.
Hiện giờ, ở trước mặt Minh Quốc, Vân Hỏa không thể nghi ngờ chính là con kiến cùng con voi, nhưng hiện tại, con voi này cũng không dám động đến con kiến. Dù là ai cũng không đoán được điểm này.
Đêm đó, trong chính điện rộng rãi to lớn, một đám người đang tụ tập, ngồi ở trên đài cao, chính là Hoàng đế Minh Quốc Tề Vương, cũng chính là Chúc Tất mà Hàn Phỉ quen thuộc. Chúc Tất ngồi ở trên hoàng vị, vẻ mặt vắng lặng, mà phía dưới, chính là Đồ Mộng Hàm cùng Hàn Yên. Hàn Yên yên lặng đứng đó, cúi đầu, dáng vẻ tựa hồ vô cùng nghe lời.
Đồ Mộng Hàm tiến lên một bước, nói: "Đại nhân, vì sao chúng ta không tiếp tục tiếp tục đánh? Vân Hỏa kia chẳng qua chỉ là một nước nhỏ thôi, căn bản không chống đỡ nổi công kích của chúng ta."
Đồ Mộng Hàm đầy mặt nghi hoặc, rất có ý tứ muốn tiếp tục tấn công cho xong đi.
Trên giường nhỏ, Chúc Tất im lặng trầm tư, sau đó mới chậm rãi nói: "Không được."
Đồ Mộng Hàm nhíu nhíu mày, hỏi: "Đây là tại sao? Rõ ràng đây là chúng ta đang có thười cơ tốt nhất."
Tất cả mọi thứ đều phát triển dựa theo kế hoạch, Hàn Yên hung bạo lên, công phá đế quốc Tinh Uyên, thu phục được hơn nửa lãnh địa, hiện tại chỉ còn một Vân Hỏa, mắt thấy đại cục chỉ còn kém một bước cuối cùng, Đồ Mộng Hàm căn bản không thể nào hiểu được tại sao ngay thời điểm quan trọng, tổng hệ thống đại nhân của nàng lại dừng tấn công.
"Còn chưa được, Vân Hỏa, chúng ta không thể động."
Đồ Mộng Hàm á khẩu không trả lời được, trong thần sắc tràn đầy thất lạc, nàng cảm thấy tổng hệ thống đại nhân cũng không còn uy phong lẫm lẫm như năm đó nữa.
Lúc này, Hàn Yên mở miệng, nói: "Là bởi vì.. đội quân thần bí kia sao?"
Hàn Yên vừa nói xong, hai ánh mắt liền nhìn về phía nàng ta, nàng ta giống như vừa làm ra chuyện bậy bạ gì đó, vội vã cúi đầu, một bộ dáng vẻ bất an.
Đồ Mộng Hàm có chút khó chịu nói: "Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện, đừng có xen mồm vào."
Hàn Yên căng thẳng, lòng tràn đầy phẫn nộ cùng khuất nhục, thế nhưng nàng ta cứng rắn nhịn xuống, thậm chí không nói tiếng nào, chỉ nói thêm một câu: "Thật xin lỗi!"
Sau đó liền im lặng.
Nhưng trên giường nhỏ Chúc Tất hiếm thấy nói một câu: "Đúng, nàng nói không sai."
Đồ Mộng Hàm hơi sững sờ một hồi.