Chương 843: Xuất hiện phản đồ
Mọi người dừng lại.
Độ Ngân Thân cau mày, hỏi: "Làm sao?"
Hàn Phỉ híp mắt, kéo Độ Ngân Thân lại gần phía mình, cô lập vị phó tướng, nói: "Đi tới hậu viện, là con đường này sao?"
Phó tướng cũng quay đầu lại, sắc mặt tràn đầy vẻ sốt ruột, nói: "Quận Chúa, không có thời gian nữa đâu! Nếu còn chần chừ thì sẽ không ai trốn thoát được nữa! Tướng quân dặn ta nhất định phải bảo đảm an toàn cho các vị!"
Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Theo ngươi sợ là mới không an toàn đi."
Lời vừa nói ra, mọi người đều hiểu Hàn Phỉ có ý gì, từng người bắt đầu nhìn chằm chằm phó tướng kia.
Phó tướng càng gấp, sau đó nhìn về phía Độ Ngân Thân, nói: "Tiểu tù trưởng, mau theo ta đi hậu viện! Thật sự là không thể chậm trễ nữa!"
Hàn Phỉ trực tiếp hỏi: "Ca, nói cho ta biết, con đường này thật sự đi về hậu viện sao?"
Độ Ngân Thân gật đầu, nói: "Thế nhưng con đường này phải xuyên qua một chiến tuyến, càng thêm hẻo lánh."
Hàn Phỉ lộ ra vẻ mặt quả nhiên, nói: "Ngươi muốn dẫn chúng ta tới nơi đó, rồi một lưới bắt hết sao?"
Phó tướng cũng có chút tức giận, nói: "Quận Chúa, sao ngài lại ngang ngược không biết lý lẽ như thế, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ!"
Hàn Phỉ nói thẳng: "Vậy thì một mình ta sẽ gánh chịu!"
Phó tướng trực tiếp bị làm cho nói không ra lời.
Trì Tư đã rút kiếm, chỉ cần Hàn Phỉ hạ lệnh, nàng sẽ trực tiếp lấy mạng người kia.
"Quận Chúa, ngươi đến cùng là muốn như thế nào?"
Hàn Phỉ lùi về sau một bước, nói: "Thứ nhất, ta không tin ngươi, ta không tin một người bị thương ở chân còn có thể bước đi như bay như thế, ta không tin một người máu me toàn thân còn có thể bước đi ổn định như vậy."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều phản ứng lại. Đúng vậy, vị phó tướng này toàn thân đều là vết thương, máu me đầm đìa, thế nhưng lúc mang theo mọi người chạy đi lại không có chút nào trở ngại, tốc độ cực nhanh, giống như không thể chờ đợi được nữa muốn dẫn họ rời đi.
"Thứ hai, cậu tuyệt đối sẽ không nói ra mấy lời như vậy, nơi an toàn nhất không phải là hậu viện gì đó, mà là ở trước mặt cậu, so với chỗ không thể nhìn thấy, ta nghĩ cậu sẽ chọn để chúng ta đi theo."
Vừa dứt lời, sắc mặt phó tướng kia thay đổi, ánh mắt lóe lên một tia hung quang, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây chủy thủ, quát to một tiếng liền xông lại, tốc độ kia vô cùng nhanh, thế nhưng dù có nhanh hơn nữa, cũng không thể nào nằng kiếm của Trì Tư.
Trì Tư giơ kiếm vọt lên, ánh bạc lóe sáng. Mà tên phó tướng, cổ họng đã có thêm một vết thương rất sâu, phun ra một ngụm máu, ngã trên mặt đất.
Tình cảnh này phát sinh quá nhanh, có chút chưa thể thích ứng.
Hàn Phỉ trực tiếp xoay người nói: "Đi! Cậu cần chúng ta!"
Trên đường trở về, ánh mắt Độ Ngân Thân nhìn về phía Hàn Phỉ đều mang theo vẻ tra cứu cùng kính nể, hắn hỏi: "Sao muội lại phát hiện ra?"
Hàn Phỉ kinh ngạc, hỏi: "Vừa nãy không phải đã nói rồi sao?"
"Không, ta muốn nghe lời nói thật."
Hàn Phỉ dừng một cái, nói: "Trực giác."
Trực giác của Hàn Phỉ luôn rất chuẩn, nhất là lúc chiến tranh, càng đặc chuẩn, rất nhiều khi, trực giác của nàng đã cứu nàng một mạng.
Khi bọn họ chạy tới bên cạnh Độ Tái, ông đang đứng trên tường cao chỉ huy trực tiếp há hốc mồm, khàn giọng hỏi: "Sao các ngươi lại tới đây? Không phải đã nói các ngươi ở nguyên tại chỗ sao?"
Hàn Phỉ cũng không giải thích, nói thẳng: "Cậu, bên cạnh người xuất hiện phản đồ, người phải chú ý!"
Sắc mặt Độ Tái thay đổi, vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Hàn Phỉ không muốn giải thích, như chặt đinh chém sắt nói: "Cậu! Tách ra hai đội! Sử dụng chiến thuật không giống nhau, vây công từ hai bên, mặt khác quân đội của cậu có vũ khí bí mật gì không?"
Thấy thần sắc vô cùng nghiêm túc của Hàn Phỉ, Độ Tái cũng không cố chấp, nói: "Có! Thương pháp Độ gia ta là độc nhất vô nhị! Không trải qua chỉ đạo tuyệt đối sẽ không luyện thành!"
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Rất tốt! Hiện tại lập tức yêu cầu bọn họ sử dụng thương pháp này, bất kỳ kẻ nào không làm được động tác, bao gồm cả những kẻ có động tác quái dị, đều giết chết không cần luận tội!"
Độ Tái đầy mặt nộ khí, nói: "Được! Ta hận nhất là phản đồ! Truyền mệnh lệnh của ta! Tất cả mọi người, dùng thương pháp Độ gia tấn công!"
Mệnh lệnh truyền xuống, quân đội lập tức bắt đầu động, ấn theo lời Hàn Phỉ nói, khi mọi người đều nhịp vận dụng thương pháp Độ gia, phô bày một trận khí thế sắc bén phô thiên cái địa, căn bản không thể che lấp, chỉ một thoáng liền khiến cho địch nhân đánh lén phía đối diện chấn động, dồn dập dừng lại nửa khắc.
Cùng lúc đó, còn có đám binh linh hoàn toàn không biết gì về thương pháp Độ gia, thậm chí chỉ nhìn bầu vẽ gáo cũng bị lộ ra, lập tức có người đứng bên cạnh vọt thẳng tới vây bắt, nếu phản kháng, trực tiếp gϊếŧ.
Đứng trên tường cao, Độ Tái nhìn thấy tình cảnh này trực tiếp tức đến đỏ mặt, trong quân đội của ông ta thế mà thật sự có phản đồ! Có gian tế trà trộn vào!
Hàn Phỉ vẫn không thể thở phào nhẹ nhõm, mà quay đầu về phía Trì Tư nói: "Tư Tư, ngươi cùng với Cừu Thanh Thư, phân biệt dẫn đội, từ hai cánh bọc đánh, mượn dùng tường phòng ngự che chắn, tường phòng ngự được cấu tạo theo Vũ Châu thành, dựa theo chỗ hổng, mỗi người các ngươi phụ trách một bên, nếu ta đoán không sai, người của đối phương có thể trà trộn vào, cũng biết đến sự thiếu hụt của tường thành này, nhất định sẽ an bài binh lực ở chỗ đó. Việc các ngươi phải làm, chính là chặn đứng mưu kế của chúng."
Trì Tư và Cừu Thanh Thư đồng thời gật đầu, cũng không nói nhiều, xoay lưng rời đi, chuẩn bị mang người dựa theo lời Hàn Phỉ nói mà làm.
Sau đó Hàn Phỉ giao Tiếu Tiếu lại cho Hác lão bản, nói: "Thay ta chăm sóc Tiếu Tiếu một chút."
Hác lão bản gật đầu: "Được, ngươi đi làm việc của ngươi đi."
Hàn Phỉ kiên cường nở nụ cười, sau đó đi tới bên cạnh Độ Tái, nói: "Cậu, nhân mã đối phương là ai?"
Độ Tái vừa quan sát cục thế, vừa nghiêm mặt nói: "Hình như là lão già thối Gân Bác! Vậy mà lại liên thủ với đám Lính Đánh Thuê! Hiện tại chỉ là binh sĩ tiên phong của chúng, ta phỏng chừng không bao lâu nữa, lượng lớn nhân mã của chúng rất nhanh sẽ chạy tới, e là.."
Độ Tái còn chưa nói hết, thế nhưng sắc mặt đã nói cho Hàn Phỉ biết cục thế hiện tại nghiêm trọng đến mức nào.
Hàn Phỉ trầm giọng, nói: "Cậu, người tin ta không?"
Độ Tái đột nhiên quay đầu lại, nhìn cháu gái của mình, ông không hề hỏi lại điều gì, mà mạnh mẽ nói: "Ta tin!"
Hàn Phỉ nhếch môi cười, nói: "Tin ta, vậy hãy nghe ta một lần, dẫn người tới vị trí kia."
"Cái gì?"
"Chính là chỗ có địa thế chênh lệch, ta sẽ cho người một ngạc nhiên."
Độ Tái hít sâu vào một hơi, nói: "Được!"
Sau đó, Độ Tái chỉ huy nhân mã của mình, vừa đánh vừa lui, hướng về vị trí có địa thế chênh lệch đi tới, địch nhân cũng thuận thế đi theo.
Hàn Phỉ nhìn chiến loạn bên dưới, trái tim run rẩy một hồi, sau đó trong mắt loé ra một tia quang mang, nói: "Trêu chọc ta, nhất định phải phụng bồi gấp trăm lần."
Thời khắc này, tựa hồ tất cả mọi tiếng động đều biến mất, chỉ còn dư lại đôi mắt lập lòe tinh quang của nàng. Trận chiến dịch này, nhất định sẽ quấy lên một phen gió tanh mưa máu, hấp dẫn sự chú ý của bốn phương.