Chương 691: Lăng Minh phủ
Đến kêu gào là mấy kẻ trẻ tuổi vẻ mặt kiêu căng, quần áo trên người đều là chất liệu tốt nhất, nhìn khí thế giữa hai hàng lông mày là có thể biết, thông thường loại người này có một từ để gọi chung, đó chính là con cháu thế gia.
Hàn Phỉ cũng ghét nhất loại người này.
Nhưng cái tên Hác lão bản nói đến tựa hồ có chút vấn đề, nàng quyết định cẩn thận hỏi nhiều thêm một câu: "Lăng Minh Phủ là ai?"
Hác lão bản giải thích: "Rất có tiền, nhưng cách làm sinh ý có chút không đàng hoàng."
"Tỷ như?"
"Buôn bán người."
Hàn Phỉ híp mắt lại: "Không trách được lại có tiền. Thất đức như vậy!"
Hác lão bản lại nói nhiều một câu: "Người Lăng Minh Phủ khoa trương thành quen, thủ đoạn tàn nhẫn, thầm làm ra rất nhiều chuyện trái lương tâm, thanh danh rất thối, có điều gần đây bọn chúng sẽ không nên khoa trương hành sự như thế mới đúng, lão phủ chủ của Lăng Minh Phủ mới vừa vặn tạ thế, nhưng người tiếp nhận vị trí Phủ Chủ không phải là nhi tử của lão Phủ Chủ, mà là một người trẻ tuổi xuất chúng."
Hàn Phỉ rất có hứng thú nghe Hác lão bản bát quái, dù sao Khôi Nam đã đi xử lý, mà tiếng ồn ào cũng đã bị đè xuống, nghĩ đến là Khôi Nam xử lý tốt, buổi đấu giá cũng đang đều đâu vào đấy tiến hành, vì thế Hàn Phỉ rất có tinh lực hỏi: "Người trẻ tuổi? Người trẻ tuổi này là ai?"
"Bên Ngụy Tân."
Hàn Phỉ hơi kinh ngạc, hỏi: "Bên?"
"Ừm, một cái họ kỳ quái, nhưng người trẻ tuổi này không thể khinh thường, có thể nắm trọn toàn bộ Lăng Minh Phủ từ trên xuống dưới thì chắc chắn cũng không phải là người bình thường, hắn rất lợi hại, hơn nữa cũng rất có thủ đoạn."
Nói tới chỗ này, Hàn Phỉ liền nảy sinh một nghi vấn: "Sao giống như ngươi rất hiểu biết về người này thế?"
Không phải Hác lão bản điều tra về người ta đấy chứ? Những thứ thuộc về bí mật như thế mà nằng ấy có vẻ nắm rõ trong lòng bàn tay thế nhỉ.
Hác lão bản đột nhiên bị hỏi như vậy, sắc mặt lóe qua một vệt không tự nhiên, ho khan hai tiếng, nói: "Thế lực của Lăng Minh Phủ rất mạnh, tài lực cũng không tệ, vì thế.. lúc trước người của bản gia muốn ta liên hôn với bên đó."
Hàn Phỉ trợn mắt lên, nói: "Liên hôn.."
Hác lão bản gật đầu, nói: "Đúng, trò hề này rất bình thường ở thế gia, khi đó ta không có quyền phản kháng, nhưng thiếu chủ Lăng Minh Phủ không thể lên tại vị như dự định, bị Bên Ngụy Tân cướp đi vị trí, vì thế hôn lễ này mới không xảy ra."
"Thì ra là như vậy."
Hác lão bản nhíu nhíu mày, nói: "Vị trí của Lăng Minh Phủ đúng là cách nơi này rất gần, không nghĩ tới bọn họ cũng tới Vũ Châu thành."
Hàn Phỉ ngáp dài một cái, liếc mắt nhìn tên mập đứng trên sân khấu nước miếng tung bay, nói đạo lý rõ hay, thành công làm nóng bầu không khí, nói: "Vậy rất đơn giản a, trực tiếp đi hỏi một chút là được."
Dứt lời, Hàn Phỉ đứng dậy, rời khỏi khán đài có tầm nhìn tốt nhất, nào ngờ sau khi nàng rời đi, có không ít ánh mắt nhìn sang.
Hàn Phỉ cùng Hác lão bản đi ra bên ngoài, quả đúng là không sai, Khôi Nam đã thành công kìm chế được đám người kia, họ bị trói đàng hoàng ngồi xổm trên mặt đất.
Hàn Phỉ đi tới, nói: "Thế nào?"
Khôi Nam đột xuất hai chữ: "Ồn ào."
Hàn Phỉ bật cười.
Thì ra đám người này dù bị trói vẫn xuất khẩu cuồng ngôn, líu ra líu ríu nói liên tục, vô cùng ồn ào.
Hàn Phỉ đi lên trước, nhìn mấy người bị trói hỏi: "Các ngươi là ai?"
Thấy một nữ tử đeo mặt nạ đi tới còn không khách khí hỏi thăm thân phận bọn họ như vậy, đám công tử trẻ tuổi khí thịnh lại càng không nhịn được.
"Chúng ta là người Lăng Minh Phủ! Thức thời thì nhanh chút thả chúng ta ra! Sau đó rập đầu nhận sai!"
"Đúng rồi! Nếu không Lăng Minh Phủ nhất định sẽ tìm các ngươi tính sổ!"
"Mau thả chúng ta ra! Bằng không các ngươi chết chắc!"
Hàn Phỉ đối với mấy lời nói này cũng không tức giận chút nào, thậm chí còn cảm thấy buồn cười, nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao?"
Các tiểu tử sửng sốt một hồi.
"Ta ngay cả đội quân cũng không sợ, Lăng Minh Phủ các ngươi còn có thể lợi hại hơn một đội quân sao?"
Kẻ ngu ngốc cũng biết đáp án!
Thế lực nào có thể so sánh với một đội quân chứ hả!
Bọn họ làm sao lại quên Vũ Châu thành không còn là một nơi quê mùa rách nát như trước, hiện tại có một nhóm người vào ở nơi này, thậm chí còn bắt được cả Hồng Cội cùng Đâm Long! Những người này đều là đám người không sợ chết! Những gì họ kêu gào toàn bộ đều là tốn công tốn sức!
Hàn Phỉ nhìn thấy trên mặt bọn họ xuất hiện vẻ kinh hoảng, trong lòng thầm than, quả nhiên là một đám hài tử mãi không thể lớn lên a.
Lúc này, Hác lão bản chậm rãi đi tới, những người này không biết Hàn Phỉ là ai, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ nhận ra Hác lão bản. Đây chính là nữ chủ nhân đầu tiên của Hác gia suốt trăm năm qua! Còn là một mỹ nhân phong tình vạn chủng!
Lăng Minh Phủ cùng Hác gia vốn có quan hệ thông gia, mà Hác Mỹ cũng là nữ nhân đã từng định ra hôn ước cùng thiếu phủ chủ của bọn họ, vì thế bọn họ làm sao có thể chưa từng thấy Hác lão bản?
Chẳng qua là khi bọn họ nhìn thấy nữ chủ nhân Hác gia trong truyền thuyết ở một nơi rách nát như thế này vẫn cảm thấy thế giới này điên rồi. Đường đường là nữ nhân nắm giữ một nửa riền tài của đại lục, làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
Không trách được! Không trách được Vũ Châu thành có thể phát triển trong khoảnh khắc như thế! Không trách được một nơi ngheo nàn rách nát lại có thể lấy ra những đồ vật cực kì trần quý như thế! Không trách được nơi này có thể hoàn thành cải tạo trong phút chốc! Không trách được những pháo máy hi hữu lại xuất hiện!
Hố cha, nơi này có một Đại Tài Chủ!
Có một đại gia như thế, Vũ Châu thành muốn làm gì mà chẳng được. So với Hác gia, những người Lăng Minh Phủ bọn họ mới là đồ nhà quê! Mới là nhà quê thật sự đấy!
Hàn Phỉ hơi kinh ngạc, làm sao mấy tên công tử bột này vốn còn khí diễm khoa trương vừa nhìn thấy Hác lão bản liền lập tức trở nên biết điều nghe lời như vậy?
"Tiểu Mỹ Mỹ, bọn họ biết ngươi à?"
Đối với danh xưng Hàn Phỉ đột nhiên gọi ra như vậy, thân thể Hác lão bản trực tiếp run lên, cả người nổi da gà.
Hác lão bản cố gắng nhẫn nhịn mới có thể khắc chế bản thân khỏi run lên cầm cập, khiêm tốn nói: "Đại khái là ở từng gặp qua ở trên Liên Hội thương nghiệp. Có điều ta không nhận ra bọn họ."
Phí lời! Ở trong Liên Hội thương hội bọn họ chỉ toàn là tiếp khách nhân! Ngươi là bà chủ của Hác gia đấy!
Hàn Phỉ hiểu ra, nói: "Các ngươi đã nhận ra Tiểu Mỹ Mỹ như vậy thì càng tốt, nói đi, các ngươi tới nơi này làm gì?"
Gương mặt những người này lập tức trở nên hoảng, tựa hồ là đang sợ hãi.
"Ta, chúng ta chỉ là nghe lệnh làm việc, chúng ta cái gì cũng không biết!"
"Đúng đúng, chúng ta cái gì cũng không biết!"
Thấy bọn họ còn mạnh miệng, Hàn Phỉ híp híp mắt, nói: "Khôi Nam."
Khôi Nam tiến lên một bước, nói: "Thuộc hạ ở đây."
Hàn Phỉ chỉ chỉ bọn họ, nói: "Chôn sống bọn chúng cho ta, nhớ chôn sâu một chút, miễn cho dơ mắt."
"Vâng!"
Các tiểu tử lập tức hoảng lên, nói: "Không! Ngươi không thể làm như vậy! Chúng ta là người của Lăng Minh Phủ! Ngươi không thể đối xử với chúng ta như vậy!"
Hác lão bản tiến lên một bước, nói: "Ta nghĩ, ta sẽ viết một phong thư gửi qua, hẳn là Lăng Minh Phủ cũng sẽ không tính toán đâu."
"Ta nói, chúng ta nói!"
"Là thiếu phủ chủ gọi chúng ta đến! Để chúng ta tới nơi này gây sự! Chỉ cần báo tên Lăng Minh Phủ sẽ không có vấn đề!"