Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 688: Ngươi không thể có chuyện

Chương 688: Ngươi không thể có chuyện

Cuối cùng, Đằng Mộc cũng đáp ứng yêu cầu của Hàn Phỉ, không để lộ chuyện này ra. Nhưng Đằng Mộc vẫn mạnh mẽ chửi mắng cha đứa trẻ một trận, sau đó cũng không đoái hoài đến chuyện nghỉ ngơi, muốn xem xét thật kĩ lần nữa cho Hàn Phỉ, viết cho nàng một vài phương thuốc đỉnh cấp để dưỡng thai.

Chỉ là, lúc Đằng Mộc lại một lần nữa bắt mạch cho Hàn Phỉ, hắn lộ ra vẻ mặt hết sức khϊếp sợ, ngón tay hắn cũng không nhịn được mà dùng lực, nhưng không, không có! Cái gì cũng đều không có!

"Sao, tại sao lại như vậy?"

Đằng Mộc lộ ra vẻ khó có thể tin, hắn lại bắt lấy cánh tay khác của Hàn Phỉ, bắt mạch thêm lần nữa.

Một lúc lâu sau, hắn mạnh mẽ lắc lắc đầu, nỉ non nói: "Chẳng lẽ ta đã thật già rồi sao? Đã xuất hiện ảo giác rồi à?"

Thấy thế, Hàn Phỉ giống như hiểu ra gì đó, vội vã rút tay ra, tự bắt mạch cho mình.

Sau một khắc, Hàn Phỉ cũng mở to mắt, bật thốt lên: "Làm sao có thể.."

Hác lão bản không hiểu họ có ý gì, liền có chút nóng nảy, dậm chân một cái, nói: "Ai nha, các ngươi đây là ý gì? Nói rõ hơn một chút, cái gì là không có?"

Hàn Phỉ cùng Đằng Mộc đồng thời mở miệng nói: "Không có hài tử!"

Vẻ mặt Hác lão bản dại ra, run giọng hỏi: "Không có? Cái gì gọi là không có hài tử?"

Đằng Mộc nhíu chặt hai hàng lông mày, nói: "Sao có thể kỳ quái như thế, vừa rồi rõ ràng ta đã thấy hỉ mạch tồn tại! Sao chớp mắt một cái, liền không có nữa? Sao lại không thấy thai nhi nữa! Thật sự là quá kỳ quái!"

Hàn Phỉ hé miệng không nói, vừa rồi, hỉ mạch kia nàng cũng đã tự mình cảm thụ qua, đây không phải là biểu hiện giả dối, nhưng hiện tại, hỉ mạch đã không thấy nữa, mạch tượng của nàng khôi phục lại như trước, mà trước đây, cũng không có ai tra ra nàng mang thai.

Trong lòng Hàn Phỉ đã mơ hồ có suy đoán, nhưng nàng không dám nghĩ sâu hơn, nhân tiện nói: "Tiền bối, chúng ta trước tiên cứ quan sát một chút đi."

Đằng Mộc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, nói: "Ta nghĩ ta cần xem sách thuốc cẩn thận lại, trong trí nhớ của ta thì tựa hồ đã từng xuất hiện tình huống giống như vậy."

Ánh mắt Hàn Phỉ sáng lên, nói: "Thật sao?"

Đối với Hàn Phỉ mà nói, có manh mối thì tốt hơn so với việc nàng suy đoán rất nhiều.

Đằng Mộc không chắc chắn nói: "Đây là lúc ta còn trẻ đã từng thấy, ta cũng không dám chắc có thể tìm ra một lần nữa hay không, nhưng cứ cho ta chút thời gian."

Hàn Phỉ có chút cảm động, nói: "Cảm tạ ngài."

Đằng Mộc phất tay một cái, nói: "Nói mấy lời này làm gì, ta cũng rất muốn biết trong bụng của ngươi là thế nào, tên nhóc con này cứ thế biến mất, đây là muốn chơi trò trốn tìm, không muốn để người ta phát hiện ra a!"

Lời này cho thấy Đằng Mộc tin chắc Hàn Phỉ đã mang thai, chỉ là hiện tại không thể lấy ra nguyên nhân gì để giải thích vì sao hỉ mạch lại biến mất, chỉ có thể đổ cho đây là một tên tiểu tử nghịch ngợm, đang chơi trốn tìm với họ!

Hàn Phỉ mắt thấy Đằng Mộc lộ ra vẻ mệt mỏi, vô cùng thức thời đứng lên nói: "Tiền bối, ngài nghỉ ngơi trước một hồi đi, chuyện này chúng ta sẽ thương nghị sau."

Đằng Mộc đúng là có chút mệt mỏi, một đường chạy tới cũng vô cùng phong trần mệt mỏi, thêm vào việc hắn đã lớn tuổi, quả thực là không chịu được nữa, nhân tiện nói: "Được, nữ oa tử ngươi chú ý bản thân một chút, tạm thời đừng ăn những đồ có tính hàn, nhất là mấy thứ như Sơn Tra, hiểu chưa?"

Hác lão bản lập tức ngẩng đầu lên, đột nhiên nghĩ đến chuyện trước đây Hàn Phỉ thích nhất chính là ăn mấy thứ chua như Sơn Tra, sẽ, sẽ không có liên quan với chuyện dị thường này chứ hả?

Nghĩ tới đây, Hác lão bản liền muốn hỏi Đằng Lão chuyện này, nhưng đối diện với ánh mắt của Hàn Phỉ, nàng quyết định không lên tiếng.

Rất nhanh, Hàn Phỉ cùng Hác lão bản rời khỏi phòng, Hác lão bản lập tức không thể chờ đợi được nữa nói: "Hàn Phỉ, ngươi có phải bởi vì ăn Sơn Tra mới.."

Hàn Phỉ hé miệng, thở dài một hơi, nói: "Ta không biết."

Hác lão bản ngẩn ra, nói: "Vậy ngươi mang thai.."

Hàn Phỉ cười khổ, nói: "Chuyện này ta không dám xác định."

Hác lão bản đột nhiên có chút tức giận, nói "Vào lúc này mà cái tên Tần Vương kia lại biến mất không còn tăm hơi! Bỏ lại một mình ngươi! Đây là sao vậy hả! Lúc quan trọng lại bỏ đi!"

Hàn Phỉ cúi đầu, không trả lời.

Hác lão bản thấy thế cũng thở dài, không tiếp tục nói nữa, tránh chọc vào điểm thương tâm của Hàn Phỉ, liền nói sang chuyện khác: "Ngươi cũng phải nghỉ ngơi đi, ta sẽ bỏ tất cả Sơn Tra cũng mấy đồ ăn chua, còn nữa, gần đây ngươi quá gầy, ta đã sắp không nhớ ra được dáng vẻ trước đây của ngươi ròi."

Nhắc tới trước đây, Hàn Phỉ vốn trầm lặng ngược lại là nở một nụ cười hiếm thấy, nói: "Trước đây ta.."

Thấy câu nói này tựa hồ khiến tâm tình Hàn Phỉ tốt hơn một chút, Hác lão bản cũng trôi chảy nói tiếp, nói: "Đúng vậy, trước đây ngươi, khỏi phải nói, vẫn là rất đáng yêu, khi đó ngươi đi trên đường giống như là một viên thịt biết đi ấy."

Hác lão bản còn tiện thể khoa tay một hồi, Hàn Phỉ cũng bật cười, cũng đúng, khi đó nàng còn là một tiểu cô nương mập mạp, cúi đầu không nhìn thấy mũi chân, chỉ là sau khi tỉnh lại sau giấc ngủ say năm năm, thịt mỡ của nàng đều biến mất.

Hác lão bản cũng đang cười, chỉ là nàng cười càng thêm chân thành, nói: "Khi đó, nếu như không có ngươi, e là Thần Nông Giá cũng không thể chống đỡ được bao lâu đi, chỉ sợ cũng vĩnh viễn chỉ là một tiệm bán thuốc nho nhỏ, Hàn Phỉ, quen biết ngươi, là điều may mắn nhất đời ta."

Đề tài đột nhiên chuyển đến chỗ này, Hàn Phỉ có chút không chịu nổi, đang muốn thay đổi đề tài, nàng lại nhìn thấy trong ánh mắt Hác lão bản đều là vẻ lo lắng.

Hàn Phỉ đột nhiên không thốt nên lời.

Hác lão bản tiếp tục nói: "Hàn Phỉ, chắc là ngươi không hiểu tầm quan trọng của mình, nếu như không có ngươi, ta không thể tưởng tượng được cuộc đời mình sẽ thành thế nào, là bị giam cầm dưới đất cho đến chết, hay là sẽ trở thành một vật hi sinh gả cho một người ta không thương, nhưng tuyệt sẽ không giống như bây giờ, sống một cuộc đời ta muốn sống, mà mỗi một người nơi này, mọi người ở Vũ Châu thành cũng đều nhờ ngươi mà được thay đổi vận mệnh, từ khi ngươi nói Vũ Châu thành sẽ là trú điểm của chúng ta, mỗi người, đều đã coi nơi này là nhà, mà ngươi, là người tạo ra ngôi nhà này."

Trái tim Hàn Phỉ khẽ run lên.

"Vì thế, ngươi không thể có chuyện, đáp ứng ta, được không? Nếu như ngươi gặp phải khó khăn gì, nhất định, nhất định phải nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ là trụ cột cuối cùng của ngươi, cũng là trụ cột mạnh mẽ nhất."

Hàn Phỉ mạnh mẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: "Được."

Âm thanh cuối, còn có chút run rẩy.

Hác lão bản nở nụ cười, nói: "Được, không nói những điều này nữa, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi, mặc kệ đứa bé này có tồn tại hay không, ngươi cũng phải chăm sóc chính mình thật tốt."

"Được."

Mãi đến tận lúc trở về phòng, tâm tình của Hàn Phỉ cũng không thể bình phục, nàng nhắm mắt, che lấp đi đôi mắt ướt nước.

"Thực sự là.. cảm tình lớn như thế để làm gì.."

Nàng tự mình lẩm bẩm, trong lòng cuộn lên từng cơn sóng lớn.

Ở trong lòng Hàn Phỉ, có thực sự nghĩ như vậy không?