Chương 666: Chúng ta nên rời đi
Theo thời gian trôi đi, phía sau Hàn Phỉ lại một lần nữa tụ tập không ít nhân mã, đội ngũ khổng lồ như vậy cần một điểm tựa, một nơi làm trụ sở.
Trong lòng một khi đã hạ quyết định nàng liền bắt đầu hành động, hiện tại Hác lão bản xem như là người của nàng, Hác lão bản chưởng quản Thần Nông Giá rất tốt tự nhiên là có công dụng vô cùng lớn, đối với Trung Thảo Đường, Hàn Phỉ đã triệt để mất đi hảo cảm, chúng dám đùa cợt nàng thì phải trả một cái giá thật lớn!
Trung Thảo Đường không phải rất chảnh sao? Không phải là hệ thống tiệm thuốc đệ nhất trải khắp toàn bộ đại lục sao? Không phải là dám liên thủ lừa các nàng sao? Vậy hãy để cho chúng nếm thử cảm giác làm kẻ đầu tiên bị kéo xuống!
Nói liền làm, Hàn Phỉ tiêu tốn một đêm công phu liền vẽ xong bản thiết kế, tuy không thể tinh tế bằng bản vẽ của Cơ Quan Thành, nhưng Hàn Phỉ đã rất hài lòng, đây chẳng qua chỉ là phương án sơ kỳ thôi, chỉ cần phòng thủ cho mấy người bên ngoài là đủ, còn lại chờ có thời gian sẽ lôi Man Diệp đến đây hỗ trợ một lần nữa cải tạo lại là tốt rồi.
Bản vẽ đã thiết kế xong thì bắt đầu tiến hành kiến tạo, Hàn Phỉ vốn nghĩ đây là chuyện khó khăn nhất, nhưng nó lại dễ dàng được giải quyết nhất.
Gần như ngay khi Hàn Phỉ nói ra ý định muốn cải tạo Vũ Châu thành, tất cả bách tính, vô luận là còn khỏe mạnh hay mắc bệnh, đều mãnh liệt biểu đạt một ý tứ, ai trong số họ cũng đều đồng ý tham dự vào kế hoạch cải tạo này.
Người của Vũ Châu thành đều biết rõ, là ai cứu những người bị vứt bỏ bọn họ từ vực thẳm tử vong trở về, mà lại là cứu vô điều kiện, huống chi kế hoạch cải tạo lần này chính là vì muốn cho đám người trong đội Thanh Khiết chó má kia nếm trái đắng, chuyện có thể hả giận như thế ai lại không nguyện ý làm?
Nhiệt tâm của quần chúng hừng hực thiêu đốt lên tận trời, dự định làm một vố lớn, những ai còn có thể chạy nhảy, cũng đều tự nguyện chạy đi cải tạo tường thành, Hàn Phỉ liền dứt khoát đem chuyện cải tạo này giao cho Lưu Tam Pháo đang đầy mặt phấn khởi, hắn còn vô cùng ra dáng làm công việc của một tên giám công.
Kế hoạch cải tạo tường thành bắt đầu triển khai, Hác lão bản cùng Khôi Nam cũng vận chuyển dược tài vào thành, cách giải quyết bệnh dịch cũng đang tiến hành đâu vào đấy, mà rất nhanh, nhóm đại phu mới chiêu mộ kia cũng có thể ra trận, tựa hồ tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp nhất.
Hàn Phỉ ngay lập tức viết mấy phong thư, phái người đưa đi, mà đêm hôm ấy, Hàn Phỉ lại ngất xỉu không hề có điềm báo trước.
Chuyện Hàn Phỉ hôn mê chỉ có Tần Triệt cùng mấy người hạch tâm là biết rõ, những người này đều muốn che giấu tin tức Hàn Phỉ hôn mê, bởi vì một khi chuyện này truyền đi, thì tình hình vốn yên ổn nhất định sẽ xuất hiện hỗn loạn, vào lúc khẩn cấp như vậy, mấy người Mộc Miểu Miểu, Lâm Đình Tư, cùng với tên mập, Cừu Thanh Thư lại càng là nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái của mình, an bài xong xuôi tất cả mọi chuyện, cũng truyền ra tin tức giả Hàn Phỉ chỉ bị nhiễm phong hàn cần nghỉ ngơi.
Lúc Hàn Phỉ hôn mê đến ngày thứ 3. Mọi người đã không thể bình tĩnh được nữa.
Bọn họ bắt mạch cho Hàn Phỉ, phát hiện nàng ngày càng thêm suy yếu. Thân thể giống như bị móc rỗng vậy, nội bộ suy yếu đến kì lạ. Mỗi người đều cảm thấy kinh hoảng, lại không biết nên làm thế nào mới tốt.
Chỉ có Tần Triệt hiểu rõ, hắn càng lo lắng đến cực điểm.
Ba ngày Hàn Phỉ hôn mê, Tần Triệt cũng đã ba ngày không hề nghỉ ngơi, trong ánh mắt hắn tràn đầy tơ máu, không có một ai dám đối diện với hắn, tâm tình khủng bố chất chứa trong đó làm lòng người ta phải run sợ.
Tần Triệt cứ như vậy lẳng lặng đứng ở bên mép giường, nhìn Hàn Phỉ nằm đó, hắn đưa tay, nhẹ nhàng tháo tấm mặt na da người trên mặt Hàn Phỉ xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo đã vô cùng gầy gò của nàng, chỉ là đôi mắt sáng ngời kia, đã không hề mở ra nhìn hắn nữa.
Trong lúc nhất thời, Tần Triệt lộ ra vẻ thống khổ, hắn cũng tháo mặt nạ xuống, trên đó, đồ đằng vốn chỉ xoay quanh trán đã sớm lan tràn đến nửa gương mặt, tuy không có vẻ xấu xí, thậm chí còn nhiều thêm ba phần yêu diễm, xong rõ ràng không có cảm giác của nhân loại.
Tần Triệt khom lưng, ngồi ở bên cạnh Hàn Phỉ, sau đó cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ môi tái nhợt của Hàn Phỉ, hắn ngừng lại rất lâu, giống như đang vuốt ve làn môi nàng, cảm thụ nhiệt độ của nàng.
Giờ khắc này, tiểu quái vật vẫn ngốc ở trong góc cũng chậm rãi dùng tứ chi bò qua, theo chân giường bò lên, dính vào bên cạnh Tần Triệt, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Tần Triệt rời khôi môi Hàn Phỉ, nói khẽ: "Ta biết, không trách ngươi."
Tiểu quái vật kêu lên một tiếng, đưa tay ôm lấy cổ Hàn Phỉ, cọ cọ gương mặt vào cần cổ nàng, lúc này, làn da tiểu quái vật đã trắng hơn nửa, chỉ còn lại một chút màu đen, nhìn qua có vẻ càng thêm đáng yêu tinh xảo.
Tần Triệt đưa tay ôm lấy tiểu quái vật, nói nhỏ: "Chúng ta nên rời đi."
Tiểu quái vật ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn phụ thân, nó dùng giọng nói bí bô còn chưa thuần thục nói: "Phụ thân, chúng ta, phải, phải đi nơi nào?"
Tần Triệt nhắm mắt, nói: "Đi một chỗ."
Tiểu quái vật ngây thơ hỏi: "Nơi nào?"
Tần Triệt sờ sờ đầu nó, nói: "Nơi rửa sạch sẽ tội nghiệt của chúng ta."
Tiểu quái vật nghe vậy ôm thật chặt cổ Tần Triệt, thanh âm mang theo oan ức nói: "Phụ thân, chúng ta, nhất định phải.. rời đi sao.."
Tần Triệt nhẹ khẽ 'ừ' một tiếng.
Tiểu quái vật càng thêm khổ sở, nó nhìn mẫu thân đang nằm trên giường, nói: "Có thể không đi không, con, con nhớ mẫu thân.."
Tần Triệt không nói lời nào.
Tiểu quái vật bẹp bẹp miệng, nói: "Phụ thân.. con ngủ đã lâu.. con khóc cũng đã lâu.. con muốn nương.. con không muốn đi.."
Ngàn năm trước, lúc nó còn không phải là tiểu quái vật, nó bị phụ thân tự tay phong ấn vào cỗ quan tài kia, một lần phong ấn chính là ngàn năm, nó bị ép buộc ngủ rất lâu, lâu đến nỗi thân thể đã chết đi, nhưng nó vẫn cứ ngủ say, tộc loại của nó sẽ không chết, nhưng cũng không tính là còn sống, nó thật vất vả mới có thể một lần nữa nhìn thấy mẫu thân, nhưng lại phải chia lìa lần nữa.
Tần Triệt chỉ trầm mặc vuốt đầu nó.
Tiểu quái vật cố gắng ngừng khóc.
"Phụ thân.. Có phải chúng ta làm mẫu thân biến thành như vậy không.."
Tần Triệt gật đầu.
Tiểu quái vật lập tức không khóc nữa, chỉ là vẻ mặt càng thêm khổ sở.
Tần Triệt ôm nó chặt hơn một chút, nói: "Chúng ta đi thôi."
Tiểu quái vật lưu luyến liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, sau đó vùi mặt vào trong l*иg ngực Tần Triệt, không để cho mình tiếp tục nhìn, nó sợ nếu nhìn thêm chút nữa, nó sẽ không đồng ý rời khỏi mẫu thân.
Tần Triệt nhẹ nhàng đặt tấm mặt nạ của mình ở bên gối Hàn Phỉ, mặt nạ màu bạc vẫn còn tản ra khí tức thuộc về hắn.
Sau đó hắn sâu sắc nhìn Hàn Phỉ đang nắm, rồi dứt khoát rời đi, bóng lưng một lớn một nhỏ cứ thế biến mất tại nguyên chỗ.
Tin tức Tần Triệt biến mất khiến những người còn lại lâm vào khủng hoảng, bọn họ đều đã quen với việc có một Tần Triệt cực kỳ cường hãn ở chỗ này, hắn như thần thủ hộ mạnh mẽ nhất của Hàn cô nương vậy, nhưng hiện tại, ngay cả hắn cũng đã biến mất.
P/s: Khi dịch chương này, Hương đã khóc vì thương một nhà ba người Hàn Phỉ .