Chương 617: Tiểu Minh
Vẻ mặt Hàn Phỉ hết sức nghiêm túc, động tác trên tay không có chút nào run rẩy, thậm chí như nước chảy mây bay, rõ ràng đang làm chuyện đáng sợ như vậy, thế mà lại nhìn ra một chút vẻ đẹp trong đó.
Lưu Tam Pháo ở một bên hỗ trợ đè lại người bệnh, lại một lần nữa bội phục trong đáy lòng, nữ nhân này có tố chất tâm lý thực quá mạnh mẽ, chí ít một đại nam nhân như hắn cũng không thể mặt không biến sắc cắt đi huyết nhục của người khác như thế, hơn nữa lại rất sạch sẽ, gọn gàng!
Lưu Tam Pháo cũng là một đại phu, tự nhiên biết hành động này của Hàn Phỉ chính là cắt đi thịt rữa, làm cho vết thương có thể khép miệng lại, quá trình này không chỉ khiến người bệnh đau đớn vô cùng, mà còn có yêu cầu rất cao đối với tài nghệ y thuật của đại phu, nếu không cẩn thận cắt phải kinh mạch thì đó chính là chuyện lớn rồi, vì thế thủ pháp cắt thịt lấy máu này được tính là một thủ thuật cực kỳ cao đẳng trong nghề y, không phải là đại phu nào cũng có thể thử nghiệm.
Lưu Tam Pháo tự hỏi thông qua sách thuốc có mấy phần chắc chắn, nhưng hắn lại biết rõ muốn khắc phục chướng ngại tâm lý lần đầu tiên nhìn thấy huyết nhục như vậy thật sự quá khó khăn, cho nên lúc này mới khâm phục Hàn Phỉ từ đáy lòng, hắn xem như thật sự phục nàng, chấp nhận quỳ gối trước một tay kĩ thuật xuất thần nhập hóa của nàng.
Trong lòng Cừu Thanh Thư cũng cực kỳ chấn động, hắn không nghĩ tới thần nữ bệ hạ còn có y thuật lợi hại như vậy, nhưng cùng lúc lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, thần nữ bệ hạ lợi hại như vậy, có thể thống soái chín quân, có thể khiến lịch sử ghi khắc, trong lòng Cừu Thanh Thư còn có chút tự hào, tự hào vì có một bệ hạ như vậy, chút bất mãn cùng oán hận trước đây đã sớm bị ném vào góc nào không biết.
Theo từng khối từng khối thịt rữa rơi xuống, nam nhân kia giãy dụa càng ngày càng suy yếu, đau đớn cũng từ từ chết lặng, phụ nhân không ngừng không nghỉ bưng từng chậu máu ra ngoài, mang nước nóng sạch sẽ tới, mà tiểu nữ hài sớm đã bị đưa sang một căn phòng sách sẽ khác, một màn máu tanh như vậy tất nhiên là không thích hợp để tiểu hài tử nhìn thấy.
Rất nhanh, Hàn Phỉ rốt cục ngừng tay, ngón tay cầm đao giải phẫu cũng đã trắng xanh, nàng chậm rãi thở phào một hơi, đưa tay bỏ đao phẫu thuật vào trong chậu nước, mãi đến tận lúc này mọi người mới phát hiện tay nàng cũng đã run rẩy, nhưng biểu hiện của nàng lại hết sức bình tĩnh.
Hàn Phỉ lấy ra một bình sứ trong hòm thuốc, đổ dược phấn đã được chế tác tốt vào vết thương trên người nam nhân, nhất thời thân thể nam nhân mạnh mẽ run rẩy một hồi, nhưng biểu hiện lại lộ ra một tia thoải mái, có thể là thuốc phấn đã giảm bớt đau đớn cho hắn.
Đến bước này đã không cần đè nam nhân lại nữa, Lưu Tam Pháo lập tức thức thời đoạt lấy bình sứ trong tay Hàn Phỉ, nói: "Để ta để ta, ngài nghỉ ngơi trước đi! Loại chuyện nhỏ này không cần ngài động thủ!"
Hàn Phỉ cười cười, ngược lại là không từ chối tên mập nhiệt tình giúp đỡ, thêm vào giờ khắc này nàng thật sự có chút mệt mỏi, phía sau bất kỳ động tác mây bay nước chảy nào, cũng cần phải trả tinh lực rất lớn.
Lưu Tam Pháo nhanh chóng đổ thuốc bột lên người nam nhân kia, sau đó dùng vải sạch băng lại thật tốt, nói: "Được rồi, đã làm tốt."
Hàn Phỉ gật đầu, đặt mông ngồi trên cái ghế duy nhất còn hoàn hảo, lúc này người phụ nữ thấp thỏm bất an lại đầy mặt hi vọng nói: "Cô nương, cái này, đây là đã xử lý tốt sao?"
Hàn Phỉ quay đầu lại, dưới ánh mắt đầy trông mong của người phụ nữ lắc đầu một cái, nói: "Vẫn chưa."
Ánh mắt phụ nhân lập tức liền ảm đạm xuống.
Hàn Phỉ lại nói: "Chí ít như vậy sẽ giảm bớt thống khổ cho hắn, đợi đến khi chết đi cũng không đến nỗi khó qua như vậy."
Phụ nhân nghe vậy ngẩn người, chậm rãi lộ ra một nụ cười cay đắng, tựa hồ có thể giảm bớt đau đớn cho chồng cũng đã tốt lắm rồi.
Hàn Phỉ đứng lên, nói: "Đừng lộ ra vẻ mặt này, mọi chuyện vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, tuyệt vọng như vậy cũng quá dễ dàng rồi."
Những người khác đều ngẩng đầu lên nhìn Hàn Phỉ, biểu hiện có chút không rõ.
Hàn Phỉ quay về phụ nhân nói: "Có chút vấn đề ta muốn hỏi ngươi, còn có thôn trưởng, ngươi cũng thế, chúng ta cần tìm ra nguyên nhân sinh bệnh, chữa khỏi cho một người căn bản là vô dụng, nếu như không tìm được nguyên nhân sinh bệnh, vậy quái bệnh này sẽ vẫn tiếp tục kéo dài."
Cừu Thanh Thư liền vội vàng đứng dậy, nói: "Cứ việc hỏi!"
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Bệnh này từ khi nào thì bắt đầu?"
Cừu Thanh Thư rất nghiêm túc nhớ lại, không chắc chắn lắm nói: "Dường như là bắt đầu từ đời ông nội ta."
Hàn Phỉ hé miệng, truy vấn: "Từ lúc bắt đầu chính là toàn bộ mọi người tử vong?"
Cừu Thanh Thư lắc đầu một cái, nói: "Không phải, ban đầu là một người, mọi người đều không coi là chuyện gì to tát, về sau càng ngày càng nghiêm trọng, không có ai sống được quá ba mươi tuổi, cho nên mới gọi là nguyền rủa."
Hàn Phỉ càng ngày càng khẳng định suy đoán của mình, nói: "Gia đình đầu tiên phát sinh tử vong là hộ nào, ngươi còn nhớ không?"
Cừu Thanh Thư bị hỏi, lông mày cũng nhăn lại, cẩn thận suy nghĩ, ngược lại là người phụ nữ đột nhiên mở miệng, nói: "Là nhà Tiểu Minh!"
Hàn Phỉ quay đầu, con mắt lóe sáng, nói: "Mang ta đi xem."
"Được! Đi theo ta!"
Người phụ nữ thu xếp tốt cho chồng mình, liền lập tức mang theo Hàn Phỉ, tên mập cùng Cừu Thanh Thư đi tới nhà Tiểu Minh, khoảng cách cũng không phải rất xa, cũng là một gian nhà vô cùng rách nát, tựa hồ nhà ở nơi này đều rách nát giống nhau, chỉ có thể miễn cưỡng cho người ở.
Phụ nhân tiến lên gõ cửa, hô: "Tiểu Minh, Tiểu Minh! Ngươi có có nhà không? Tiểu Minh!"
Rất nhanh, cửa gỗ bị mở ra, một thiếu niên choai choai đi ra, Hàn Phỉ ngược lại là kinh ngạc một hồi, đây không phải là thiếu niên ngữ khí đặc biệt không tốt lúc trước sao, không nghĩ tới sẽ gặp phải hắn ở đây.
Phụ nhân tiến lên phía trước nói: "Tiểu Minh, ngươi ở nhà là tốt rồi, chúng ta có một số việc muốn hỏi ngươi."
Lúc thiếu niên nhìn thấy phụ nhân, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, nói: "Là Mai di a, làm sao vậy?"
Thì ra, thiếu niên này căn bản không có thân nhân, cha mẹ đã sớm chết, toàn bộ nhà chỉ còn một mình hắn, vì thế bình thường phụ nhân cũng đều quan tâm hắn, trong nhà có đồ ăn ngon cũng sẽ đưa tới một phần, thật sự là làm người đau lòng, mà thái độ của thiếu niên cũng vô cùng ngoan ngoãn, không có chút vẻ ác liệt như lúc tình cờ gặp Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ có ấn tượng không tệ lắm đối với thiếu niên này, dù cho hôm nay còn bị thiếu niên này ném đá.
Phụ nhân chỉ chỉ Hàn Phỉ phía sau, nói: "Ngươi nói cho đại phu nghe đi!"
Lúc thiếu niên đảo mắt nhìn thấy Hàn Phỉ, trên mặt còn chút ngượng ngùng lập tức liền cứng ngắc, ngữ khí trong nháy mắt biến thành ác thanh, nói: "Tại sao lại là ngươi? Đồ lừa gạt!"
Phụ nhân vội vã kéo hắn, nói: "Ôi, Tiểu Minh, không thể nói như vậy, mau xin lỗi!"
Thiếu niên khó có thể tin nói: "Mai di, ngươi sao lại nói giúp những tên lừa đảo này? Không phải là ngài nói cho ta biết, không được tin đại phu sao! Tại sao hiện tại còn muốn đưa nàng tới?"
Sắc mặt phụ nhân có chút lúng túng, nhìn Hàn Phỉ lại nhìn Cừu Thanh Thư, lộ ra ánh mắt cầu cứu với hắn.
Cừu Thanh Thư tiến lên một bước, nói: "Tiểu Minh, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu, ngươi trước hết nghe ta nói.."