Chương 507: Tỷ yêu Hoàng thượng sao?
Theo cuộc sống ngày ngày trôi qua, chuyện Hàn phủ thu được sính lễ rất lớn cũng bất tri bất giác truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, tất cả mọi người mãi đến tận lúc này mới biết Triệt đế nghiêm túc, hắn thật sự muốn cưới đại tiểu thư Hàn phủ làm hoàng hậu! Là đại tiểu thư Hàn Phỉ của Hàn phủ a! Là người đã từng là bà béo kia!
Nói đến Hàn phủ này ngược lại cũng có thể xem như truyền kỳ, hai thiên kim, trước sau gả cho hai vị đế vương, nhị tiểu thư Hàn Yên cũng là Quý Phi cao quý, còn từng thay thế Tần Hoàng chấp chưởng triều chính một quãng thời gian, coi như là riêng một ngọn cờ, Hàn phủ cũng từng phong quang vô hạn, ngưỡng cửa cũng bị đạp phá, thẳng đến về sau Hàn Yên mất tích, trước cửa lớn Hàn phủ vắng vẻ tới mức có thể giăng lưới bắt chim, tất cả mọi người đang chờ xem Hàn Thượng Thanh ngã ngựa, không nghĩ tới hắn lại có thể dựa vào một nữ nhi khác mà Đông Sơn tái khởi! Lần này còn trực tiếp trở thành quốc trượng! Chuyện này làm sao có thể không khiến người ta ghen ghét!
Không ít người cũng bắt đầu đặt mưu đồ đem cô nương vừa độ tuổi trong nhà mình đưa vừa hậu cung, không có vị trí hoàng hậu, vậy ít nhất có một Quý Phi cũng không tệ! Nhất là bây giờ Triệt đế còn trẻ tuổi như thế, tương lai vô hạn, chỉ cần mưu được một chỗ đứng trong hậu cung, còn sợ không thể mang theo gia tộc từng bước thăng chức sao?
Trong lúc nhất thời, toàn bộ các quan lại quý nhân Đế đô cũng bắt đầu bận túi bụi, đương nhiên, đây là nói sau, tạm thời không đề cập đến.
Thời gian trôi nhanh, cho đến khi còn cách đại hôn một ngày, toàn bộ Hàn phủ đã từ mấy ngày trước liền bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng, trong phủ hết thảy đều rực rỡ hẳn lên, chỉ cần đồ dùng hơi có tổn hại trong nhà cũng bị lấy xuống, mọi tro bụi cũng bị quét sạch, ngay cả hai con sư tử ngoài cổng cũng bị thay đổi, thành hai con sư tử đá mới tinh, uy phong lẫm lẫm, toàn bộ Hàn phủ cũng giăng đèn kết hoa, một mảnh vui mừng.
Hàn Thượng Thanh bước đi nhẹ nhàng như bay, tự thân cắt đặt Hàn phủ, ngay cả nhị phu nhân luôn bị hắn căm ghét cũng bị đặc biệt được ân điển quyền lực, theo đặt mua đồ trong phủ, kiểm tra khắp lượt, khắp nơi đều là một mảnh giăng đèn kết hoa, đại hồng đăng treo san sát, nhìn vô cùng vui mừng, bọn hạ nhân trong phủ cũng đều rất hưng phấn, dù sao Hoàng Hậu nương nương chính là từ Hàn phủ bọn họ đi ra, nói thế nào cũng có đủ mặt mũi, chuyện này đặt ở bên ngoài là ao ước của bao nhiêu người a! Trước đây, bọn họ bởi vì Hàn phủ có đại tiểu thư béo mà mất mặt, hiện tại lại bởi vì đại tiểu thư trở thanh hoàng hậu mà vinh hạnh! Không thể không nói, thật sự là Phong Thủy luân chuyển!
Trong lúc mọi người đều đang bận rộn cùng kích động, Hàn Phỉ ngồi một mình ở trong khu nhà nhỏ của mình, cầm một chén rượu tinh xảo, một mình thưởng thức, trong lòng lại rất bình tĩnh, không có chút nào cảm giác căng thẳng trước khi thành thân.
Lúc này, Hàn Phỉ nghe thấy một ít tiếng động, nàng kinh ngạc quay đầu lại, đã nhìn thấy Hàn Văn Thư đứng ở sau một cái cây, trốn trốn tránh tránh, Hàn Phỉ thấy buồn cười, nói: "Văn Thư, ngươi làm sao thế? Sao đến đây rồi còn trốn đi, vào đây với tỷ."
Hàn Văn Thư thuận theo đi tới, thân hình thiếu niên còn rất gầy yếu, vừa nhìn lại khiến cho người ta thương tiếc, Hàn Phỉ không nhịn được vò vò đầu hắn, nói: "Làm sao? Sao lại rầu rĩ không vui?"
Hàn Văn Thư hé miệng, giống như do dự có nên nói hay không.
Hàn Phỉ lại nói: "Nơi này chỉ có chúng ta, ngươi có cái gì muốn nói thì cứ nói đi."
Hàn Văn Thư cuối cùng vẫn nói chuyện, thanh âm rất yếu ớt: "Phỉ tỷ tỷ, tỷ thật muốn gả cho Hoàng Thượng sao?"
Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Đây không phải là đã biết từ lâu rồi sao? Đệ cũng nhìn những sính lễ kia đi, thích gì, ta đưa cho đệ."
Đối với những đồ vật tiền tài này, Hàn Phỉ cũng không keo kiệt chút nào.
Hàn Văn Thư lập tức liền tóm lấy tay áo Hàn Phỉ, căng thẳng nói: "Phỉ tỷ tỷ có thể không gả cho Hoàng Thượng được không?"
Hàn Phỉ sững sờ, nói: "Tại sao?"
Ngữ khí Hàn Văn Thư vô cùng thất lạc, nói: "Yên tỷ tỷ chính là gả cho Hoàng thượng, nên không thấy nữa, không bao giờ tìm được nữa."
Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, thì ra tiểu hài này là nhớ Hàn Yên, cũng đúng, dù sao Hàn Yên mới là tỷ tỷ thân sinh của hắn, không liên quan tới chuyện yêu thích cá nhân.
Hàn Phỉ vuốt đầu hắn, nói: "Ta sẽ không biến mất, Văn Thư đừng lo lắng, ngoan ngoãn ở trong phủ, tỷ tỷ sẽ không để người ta bắt nạt đệ."
Nói thật, bởi vì Hàn Phỉ, hiện tại trong phủ đừng nói là bắt nạt Hàn Văn Thư, ngay cả sắc mặt cũng không dám trưng ra, từng người từng người lo sợ tát mét mặt mày, phải biết Hàn Phỉ chính là hoàng hậu tương lai a! Dù cho Hàn Thượng Thanh hoài nghi xuất thân của Hàn Văn Thư thế nào đi nữa, nhưng thực chất vẫn không có chứng cứ, Hàn Văn Thư cũng cũng coi như là em vợ của Hoàng Thượng! Còn ai dám không tôn kính với tiểu thiếu gia Hàn Văn Thư này chứ! Những kẻ trước đây bắt nạt hắn đều hận không thể giấu mặt mình đi, làm cho tiểu thiếu gia quên mình.
Hàn Phỉ càng nói như vậy, vẻ mặt Hàn Văn Thư lại càng không hài lòng, nhìn giống như sắp khóc vậy.
Hàn Phỉ có chút buồn bực, nói: "Đệ đừng khổ sở, nói cho ta biết đệ đây là làm sao?"
Hàn Văn Thư nắm thật chặt tay áo của Hàn Phỉ, thanh âm mang theo run rẩy, nói: "Phỉ tỷ tỷ là bởi vì ta sao? Ta không cần được bảo hộ, ta sẽ đọc rất nhiều sách, ta sẽ cố gắng nổi bật hơn mọi người, lần này ta sẽ bảo vệ tốt Phỉ tỷ tỷ. Vì thế, vì thế Phỉ tỷ tỷ không cần miễn cưỡng.."
Hàn Phỉ dở khóc dở cười, ngập ngừng nửa ngày thì ra là Hàn Văn Thư lo lắng nàng bị ép buộc! Tuy nói, nàng đúng là bị ép buộc, nhưng cũng không đến mức bị ép vội vàng lên kiệu, nếu nàng thật không đồng ý, chỉ dựa vào Tần Triệt hiện tại cũng không ngăn được nàng.
"Văn Thư, đệ xem ta có chỗ nào miễn cưỡng chứ, hoàng hậu chính là nữ nhân tôn quý nhất, rất tốt mà!"
"Phỉ tỷ tỷ, tỷ yêu Hoàng Thượng sao?"
Lúc Hàn Phỉ nghe thiếu niên nói ra chữ 'Yêu' còn vô cùng khϊếp sợ, đứa nhỏ này đã biết yêu sớm như vậy sao.
Thấy Hàn Phỉ không trả lời, Hàn Văn Thư tiếp tục truy vấn: "Phỉ tỷ tỷ, tỷ nói cho đệ biết đi."
Hàn Phỉ thở dài một hơi, nói: "Không thể nói yêu, cũng không thể nói không yêu."
Trong này có quá nhiều khúc mắc, căn bản không phải là chuyện một đứa bé có thể hiểu rõ, ngay cả nàng, cũng không quá rõ ràng nội tâm của mình.
"Sao lại như thế?"
"Văn Thư, việc này đệ bây giờ còn chưa hiểu, đệ chỉ cần nhớ, ta không bị miễn cưỡng là tốt rồi, còn nữa, dù cho không phải vì ta, đệ cũng phải trở nên mạnh mẽ, đây là vì chính mình, cũng là vì những người quan trọng đối với mình, hiểu chưa?"
Hàn Văn Thư như hiểu mà không hiểu gật đầu.
Hàn Phỉ không hề có một tiếng động cười cười, vung tay lên, nói: "Được rồi, đêm đã khuya, về ngủ đi."
Hàn Phỉ không biết, mấy lời nàng nói tối nay đã khiến tiền đồ sau này của Hàn Văn Thư hoàn toàn thay đổi, thành nhân vật vang danh thiên cổ.
Rất nhanh, ngày thứ 2, trời còn tờ mờ sáng, Hàn Phỉ đã bị đánh thức, mấy lão ma ma ăn mặc vô cùng diễm lệ quy quy củ củ ở ngoài cửa chờ đợi, vừa gõ cửa vừa hô: "Hoàng Hậu nương nương, ngài nên dậy chuẩn bị, đã không còn sớm nữa."
Hàn Phỉ ảo não lật người, ôm lấy cái gối, nhưng ngoài cửa, các ma ma hiển nhiên cũng không phải dễ nói chuyện như vậy, tương đối kiên trì đến cùng tiếp tục gõ cửa, rất có ý tứ nàng không dậy thì không thôi.