Chương 383: Thứ phụ hoàng yêu thích
"Giống như đúc."
Hàn Yên tựa hồ cảm giác được Tần Mục đang xuyên thấu qua nàng xem thấy dáng vẻ của một người khác, cái này làm nàng có chút bất an cùng kinh hoảng.
"Tần công tử, ngươi đang nói gì vậy?"
Tần Mục hít sâu vào một hơi, mua lại toàn bộ quần áo màu nhạt trong cửa hàng, trực tiếp ném ngân tệ, mang theo Hàn Yên rời đi. Trở lại hoàng cung, Tần Mục liền sai người đem thu thập lại tẩm cung, cũng chuẩn bị rượu cùng thức ăn ngon nhất, trực tiếp lưu Hàn Yên ở lại trong cung. Hàn Yên có chút thụ sủng nhược kinh, từ lúc nàng bắt đầu cám dỗ Đại Hoàng Tử, nàng đã dùng tất cả các cách vẫn không thể nào triệt để nắm giữ người đàn ông này trong lòng bàn tay. Điều này làm nàng tràn ngập thất bại, nhưng cùng lúc càng thêm để tâm. Từ khi nhiệm vụ hệ thống thay đổi, Hàn Yên cũng có chút lực bất tòng tâm, nhưng ngược lại là càng thêm lưu ý đến Tần Mục. Dựa theo yêu cầu của nhiệm vụ, nếu nàng muốn trở thành thần nữ, nhân thể cần phải đánh hạ trái tim Tần Mục, chinh phục hắn, cũng phụ tá hắn leo lên hoàng vị. Hàn Yên đối với nhiệm vụ này tràn ngập chờ mong.
Lúc này, Cảnh Đông xuất hiện: "Kí chủ, ta cảm thấy có gì đó không đúng."
"Không đúng ở chỗ nào?"
"Đại Hoàng Tử Điện Hạ sẽ không dễ dàng phát sinh biến hóa lớn như vậy."
Hàn Yên có chút đắc ý cười, nói: "Có lẽ là ta thành công rồi."
"Không đúng, số liệu biểu hiện hắn còn chưa hoàn toàn yêu kí chủ, không nên là như vậy."
"Số liệu là chết, người là sống."
"Kí chủ, ta vẫn cảm thấy trước tiên ngươi nên lui một bước."
Hàn Yên thu lại ý cười, nói: "Ta không có thời gian lùi một bước, hiện tại thế cục đối với Tần Mục căn bản bất lợi, nếu như hắn không tin ta, ta liền không có cách nào giúp hắn, hắn cũng không thể leo lên hoàng vị, mà nhiệm vụ của ta cũng sẽ thất bại."
Cảnh Đông ngẫm lại, tựa hồ tán đồng với câu nói này, chỉ là nó vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Cuối cùng, Cảnh Đông thật sự không nhịn được hiện ra nguyên hình. Từ khi nhiệm vụ thay đổi, Cảnh Đông cũng nắm giữ thực thể. Đó là một người có khuôn mặt 'bại liệt', ngũ quan anh tuấn nhưng lại có chút cứng nhắc.
Hàn Yên kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Làm sao đang yên đang lành ngươi lại đi ra?"
Vừa nói, Hàn Yên vừa nhìn bốn phía xem có người hay không.
Cảnh Đông tiến lên một bước, nói: "Kí chủ, ta cảm thấy hôm nay ánh mắt Đại Hoàng Tử Điện Hạ có vấn đề, ta không tán thành làm như vậy. Hay là trước tiên lui lại một bước tính toán sau đi."
Hàn Yên cau mày, nói: "Cảnh Đông, ngươi không khỏi quá lo lắng."
"Nhưng mà.."
"Cảnh Đông, được rồi, ngươi mau trở về đi, miễn cho bị người khác nhìn thấy, khoan đã, đã được khen thưởng nhiệm vụ mới chưa?"
"Chưa từng."
"Vậy ngươi mau chóng hoàn thành đi, ta có nhiều thứ cần mua."
"Nhưng.."
"Nhanh đi."
Cảnh Đông thở dài, không thể làm gì khác hơn là nói: "Lúc ta phải hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng thì sẽ mất một quãng thời gian, đại để khoảng năm canh giờ, năm canh giờ này kí chủ không nên khinh cử vọng động, ta sợ ta sẽ không kịp xuất hiện."
Hàn Yên cười một cái, nói: "Biết rồi, ngươi yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì."
Cảnh Đông gật đầu, thân hình chậm rãi biến mất, chỉ là cuối cùng trong lòng hắn vẫn còn có chút không yên, mơ hồ, dường như sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra.
Cảnh Đông biến mất không bao lâu, thì có tỳ nữ đến mời Hàn Yên đi tới chính điện, Hàn Yên tự mình thu thập một chút, mặc y phục hôm nay Đại Hoàng Tử Điện Hạ mua cho nàng đi tới. Hàn Yên cảm thấy, thì ra Tần Mục yêu thích loại hình này, ngày sau ghi nhớ, chỉ là màu sắc này cũng thực có chút nhạt nhòa.
Đợi lúc Hàn Yên đi tới chính điện, tất cả mọi thứ cũng đã được bố trí kỹ càng, chỉ có Tần Mục ngồi ở chỗ đó, hắn cho tất cả nô tài tỳ nữ lui xuống.
"Ngươi đã tới." Ngữ khí hắn ôn nhu nói.
Hàn Yên càng thêm thụ sủng nhược kinh, mang theo một vệt e thẹn hành lễ, nói: "Vâng, điện hạ."
"Ngồi đi, không cần câu nệ."
"Vâng."
Trên mặt bàn bày sơn hào hải vị, xung quanh yên tĩnh hợp lòng người, nam nhân trước mặt anh quân phi phàm, Hàn Yên trong lúc nhất thời tim đập thình thịch.
Tần Mục nhìn Hàn Yên, trong lòng thở dài một hồi, nói: "Đúng rồi, tình cảnh hôm nay không tệ, không bằng uống hai chén, nàng thấy sao?"
Hàn Yên đón đến, chần chờ nói: "Tửu lượng của Hàn Yên không tốt, sợ là không thể tận hứng."
Tần Mục cười nói: "Không sao, là rượu trái cây tiến cống, uống vào cũng sẽ không say."
Nghe vậy, Hàn Yên cầm chén rượu, cùng Tần Mục đối ẩm một hồi, vào miệng quả nhiên ngọt ngào mùi trái cây, cũng không cay sặc, nàng có chút yên lòng.
Tần Mục đăm chiêu nói: "Hàn Yên, ngươi cảm thấy trong triều đình, ta cùng với Tần Uyên, người nào sẽ đoạt được đại cục?"
Hàn Yên bị Tần Mục trực tiếp hỏi như vậy trái tim bị dọa nhảy lên một cái, trong lòng hơi kinh nghi, nói: "Tất nhiên là điện hạ."
Tần Mục cười, nói: "Ngươi sai rồi."
Hàn Yên sững sờ: "Vì sao?"
Tần Mục có ý riêng nói: "Người đoạt được đại cục không phải là ta, cũng không phải là Tần Uyên kia."
"Vậy là ai?"
"Là Phụ hoàng."
"Chuyện này.."
"Phụ hoàng vừa ý ai, người đó chính là có hy vọng nhất, trước kia ta không biết, nhưng hiện tại đã hiểu rõ."
"Nhưng Hoàng Thượng coi trọng điện hạ ngài là chuyện rõ như ban ngày."
"Ngươi lại sai, tâm tư đế vương khó dò, yêu thích của Phụ hoàng khó mà suy đoán ra được."
Hàn Yên đã triệt để hồ đồ, không hiểu Tần Mục đột nhiên nói như vậy với nàng là có ý gì, liền trực tiếp hỏi: "Điện hạ muốn nói cái gì?"
Tần Mục nâng chén, nói: "Trước uống một chén."
Hàn Yên thuận theo nâng chén, nuốt xuống. Lần này, mùi trái cây càng dày đặc hơn một chút, nàng không nhịn được liếʍ liếʍ môi. Tần Mục nhìn dáng vẻ nàng xinh đẹp như vậy, ánh mắt có chút si mê, trong lòng càng thêm không nỡ, nhưng cuối cùng, lý trí của hắn đã áp đảo tình cảm.
"Phụ hoàng yêu thích khó dò, nhưng được hắn yêu thích, mới có hi vọng đoạt lấy đại cục, mà làm vui lòng, chính là phương thức tốt nhất."
Lần này Hàn Yên hiểu rõ, nói: "Điện hạ muốn dâng cho Hoàng Thượng cái gì?"
"Tất nhiên là chỗ mà Phụ hoàng yêu thích."
"Đó là cái gì?"
"Ha ha.. Là một thứ mờ mịt."
Hàn Yên còn muốn hỏi, Tần Mục đã nâng chén, nàng không thể làm gì khác hơn là lại uống một chén, chỉ là lần này, nàng cảm thấy đầu có chút choáng váng, nhìn thấy đồ vật cũng xuất hiện hai cái bóng, nàng không nhịn được lắc đầu một cái, càng ngây ngất hơn.
Tần Mục nhìnvẻ mặt mờ mịt của Hàn Yên, trong lòng càng thêm không muốn, nói: "Hàn Yên, ngươi nguyện ý giúp ta không?"
Hàn Yên nỗ lực tỉnh táo nói: "Tất nhiên là đồng ý, Hàn Yên nguyện ý giúp trợ điện hạ."
"Bất cứ chuyện gì cũng có thể sao?"
Hàn Yên có chút không tỉnh táo: "Có thể, có thể.."
"Ta ghi nhớ, hiện tại, ta cần ngươi giúp ta một chuyện."
"Chuyện gì?"
Tần Mục để đũa xuống, tiếp được Hàn Yên sắp ngã xuống, ôm vào trong ngực, nhìn dung nhan nàng và người trong ký ức chồng lên nhau.
Tần Mục trầm thấp nói: "Ngươi không phải hỏi ta, Phụ hoàng yêu thích cái gì sao? Thứ mà Phụ hoàng yêu thích, ta liền sẽ dâng lên cho người."
"Điện.. hạ.."
"Hàn Yên, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
Hàn Yên nhắm mắt lại, đã triệt để mê man đi.