Chương 359: Ngươi là hoàng tử!
Thật vất vả chờ tới khi nhãi con dừng lại tiếng nức nở, Hàn Phỉ mới cầm khăn ra, múc nước giếng sạch sẽ, lau mặt cho hắn. Nhưng, trên gương mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ kia không thể tránh khỏi lưu lại vài vết trầy.
Hàn Phỉ lau sạch tro bụi trên mặt tiểu hài, mới giống như nhớ tới cái gì đó, nói: "Đưa tay ra đây."
Tiểu hài nhi ban đầu còn không đồng ý, né tránh một hồi, nhưng nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Hàn Phỉ, hắn hé miệng, cuối cùng vẫn duỗi tay ra. Hàn Phỉ nhìn thấy trong lòng bàn tay nhỏ trắng nõn nà có từng cái từng cái lỗ máu. Đã không còn chảy máu nữa, ngưng tụ thành khối ở chỗ đó, nhìn thấy mà giật mình. Hàn Phỉ nhìn chằm chằm móng tay dài của hắn, nàng thế mà đã quên đám hung khí trên tay của tên nhãi con này, nhưng ngẫm lại, vẫn không cắt cho hắn. Móng vuốt đối với nhãi con mà nói rất trọng yếu, phải nói đó là cơ sở yên tâm của hắn a.
Hàn Phỉ thở dài một hơi, nói: "Khả năng sẽ có chút đau, ngươi kiên nhẫn một chút."
Nói rồi, Hàn Phỉ cẩn thận từng li từng tí một cầm khăn tay trước tiên lau sạch vết máu trên tay tiểu hài nhi, quá trình này rất đau, hắn bị đau đến cau mày, nhưng vẫn không nói tiếng nào, ngay cả Hàn Phỉ cũng cảm thấy có chút khâm phục. Mãi đến khi lau sạch sẽ xong cho tiểu hài nhi, Hàn Phỉ bắt đầu đau đầu chuyện tìm đâu ra dược tài, vết thương này của hắn rõ ràng cần dùng thuốc, nếu không sẽ để lại sẹo, nàng bỏ không được.
Hàn Phỉ ngẫm lại, nói: "Ngươi ở nơi này chờ ta một hồi."
Nói xong, Hàn Phỉ đã muốn đứng dậy, nhưng bị tiểu hài nhi kéo lại, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn. Chỉ thấy tiểu hài nhi cầm khăn tay của nàng, nhúng vào chậu nước một cái, vắt khô, sau đó lôi kéo Hàn Phỉ một lần nữa ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí một nhón chân lên đắp lên gò má sưng đỏ của Hàn Phỉ. Hàn Phỉ đau đến hít vào một hơi, nhưng nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp như có dòng nước ấm chảy qua. Nàng nhìn thấy vẻ mặt chăm chú gần trong gang tấc của tiểu hài nhi, đột nhiên có một loại kích động muốn khóc, đột nhiên cảm thấy, dường như mọi sự trả giá đều là đáng giá. Mãi đến tận khi tiểu hài nhi lau xong mặt Hàn Phỉ, mới nhất thiết bất an đưa tay ra, chạm chạm vào mặt Hàn Phỉ, dường như sợ làm đau nàng, lực đạo vô cùng nhẹ, ngón tay còn mang theo sự rét lạnh.
Tiểu hài nhi cẩn thận từng li từng tí một nói: "Mập mạp, đau không?"
Hàn Phỉ đình chỉ nước mắt, lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì, ta không đau, thật. Ngươi đừng lo lắng."
Tiểu hài nhi thần sắc ảm đạm, lại trầm trầm nói: "Mập mạp, thật xin lỗi, đều tại ta, bọn họ bắt nạt ngươi."
Vì thường xuyên nói chuyện cùng Hàn Phỉ, thêm vào việc tiểu tử vốn rất thông minh, bây giờ nói chuyện đã lưu loát hơn trước không ít, không còn lắp ba lắp bắp, câu nói không rõ nữa.
Nhưng Hàn Phỉ nghe xong lại cảm thấy chua xót, nàng vuốt đầu tiểu hài nhi, nói: "Không cần nói xin lỗi, nhưng sau này ta muốn ngươi nhớ kỹ, không được khóc, khóc cũng vô dụng, tuyệt đối không nên khóc trước mặt người khác."
"Vậy trước mặt mập mạp ngươi thì sao?"
Hàn Phỉ đón đến, dở khóc dở cười, nói: "Vậy được, ta cho phép ngươi khóc trước mặt ta, những người khác thì không được, nước mắt chính là biểu thị cho nhu nhược, nhu nhược của ngươi không thể triển lãm cho người khác xem. Biết không?"
Tiểu hài nhi cái hiểu cái không gật đầu.
Hàn Phỉ lại nói: "Còn nữa, sau này ta không thể trở thành điểm yếu của ngươi, không, là ai cũng không thể, biết không?"
Câu nói này, tiểu hài nhi không hiểu, trong tròng mắt đen láy đều nghi hoặc.
Hàn Phỉ ấn bả vai hắn, chăm chú giải thích: "Nghĩa là, sau này không cho bởi vì ta mà cúi đầu nhận sai với bất kỳ người nào, ngươi là Hoàng Tử, dù cho bị khi phụ, cũng phải có tôn nghiêm của Hoàng Tử, ngươi có thể cúi đầu vì mình, nhưng không cho phép bởi vì ta mà cúi đầu."
Tiểu hài nhi lắc đầu một cái, đáp: "Mập mạp, ta."
Hàn Phỉ bất đắc dĩ, cho rằng tính độc chiếm của tiểu hài lại phát tác, không thể làm gì khác hơn là nói dễ hiểu hơn: "Đúng, ta là của ngươi, ta là nô tỳ chuyên môn đến để hầu hạ ngươi, vì thế ngươi không cần sốt sắng như vậy, ngươi là chủ nhân, là Hoàng Tử, vĩnh viễn đều phải nhớ kỹ điểm này, ai cũng không thể thay đổi dòng máu chảy trong người ngươi, ngay cả bản thân ngươi cũng không thể, biết không?"
Tiểu hài nhi gật đầu.
Hàn Phỉ cho là hắn nghe hiểu, nhân tiện nói: "Được rồi, ngươi bây giờ còn nhỏ, sẽ không thể hiểu hết được, nhưng không sao, ta sẽ bồi tiếp ngươi, chậm rãi dạy ngươi, ngươi sẽ không kém hơn bất kì ai, ngươi thông minh hơn rất nhiều ngươi, cũng giỏi hơn bọn họ, vì thế chớ tự ti, ưỡn ngực lên, ngươi chính là Triệt gia đấy."
Tiểu hài nhi lần nữa khôi phục dáng vẻ vốn có, còn mang theo một tia dã tính, nhu nhược cùng sợ hãi vừa rồi đều đã biến mất.
Hàn Phỉ hơi yên lòng một chút, đứng dậy, nói: "Được rồi, ta đi tìm thuốc cho ngươi, ngoan ngoãn ở đây chờ ta."
Tiểu hài nhi ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh mập mạp của Hàn Phỉ biến mất ở trước mắt, vẻ mặt ngây thơ non nớt của hắn chợt thay đổi, trở nên âm trầm, đó là một loại âm trầm không phù hợp với tuổi. Hắn cúi đầu, nhìn tay mình, lỗ máu trên đó cùng khuôn mặt sưng đỏ cuat Hàn Phỉ đều đang nhắc nhỏ sự nhu nhược của hắn. Hắn vẫn thường xuyện chịu đòn, thậm chí vị đại ca trên danh nghĩa này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện làm nhục hắn, Tần Triệt nho nhỏ đã sớm hiểu chuyện, hắn biết rõ bọn họ muốn hắn trở thành trò cười, trước đây lần nào hắn đều sẽ phản kháng. Nhưng lần này, bọn họ bắt mập mạp, hắn thậm chí ngay cả phản kháng cũng không làm được. Nhãi con đột nhiên cảm thấy, bản thân có thứ nhất định phải thủ hộ, nhưng lực lượng của hắn còn quá nhỏ.
Hàn Phỉ đã rời đi không biết tính cách của nhóc con so với suy nghĩ của nàng còn muốn thâm trầm hơn, nàng mang theo tâm tình lo lắng vội vội vàng vàng đi tới nơi ở của Tuyết quý nhân. Tuyết quý nhân là người duy nhất nàng nghĩ có khả năng có thuốc chữa thương.
Đợi đến khi Hàn Phỉ rốt cục đi tới nơi ở của Tuyết quý nhân, đang muốn đưa tay gõ cửa đột nhiên dừng lại, từ bên trong truyền đến tiếng nói chuyện. Trong đó, còn có một âm thanh nói chuyện là giọng đàn ông! Thanh âm này, còn có chút quen tai.
"Tuyết nhi, ngươi còn không muốn nhìn thấy ta sao?"
"Hoàng Thượng, màn đêm thăm thẳm, nơi này không phải là chỗ thân thể ngàn vàng như ngài có thể lưu lại."
"Ngươi nhất định phải dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với trẫm sao? Ngươi cũng biết rõ, trẫm tới nơi này một chuyến đến cùng là phải chịu bao nhiêu áp lực!"
"Hoàng Thượng, về đi, nếu như bị truyền ra ngoài, sẽ làm hỏng uy danh của ngài đấy."
"Tuyết nhi!"
Ngoài cửa Hàn Phỉ đã triệt để kinh ngạc đến ngây người. Hoàng Thượng? Tuyết nhi? Đậu phộng! Bên trong không phải là Tần Hoàng đấy chứ? Không trách được nàng vẫn cảm thấy quen tai! Đây chẳng phải là giọng của Tần Hoàng sao!
Hàn Phỉ đưa tay che miệng lại mới không khiến bản thân phát ra tiếng kinh hô, nhưng con ngươi cũng kinh ngạc đến mức trừng lớn, nàng vội vã núp ở một bên, lỗ tai dán trên cửa gỗ, tử tế nghe trộm góc tường. Đây chính là Hoàng Thượng cùng phi tử lãnh cung nói chuyện đấy a, không thể không nghe!
"Nơi này, căn bản không thích hợp cho nàng ở lại! Chỉ cần nàng đồng ý cùng trẫm thản liếc, trẫm nhất định sẽ mang nàng ra ngoài! Còn có Triệt nhi nữa!"
Một tiếng cười khổ.
"Hoàng Thượng, từ đầu đến cuối, ngài cũng chưa từng tin tưởng ta, vậy đến ngày hôm nay, hà tất phải bàn lại lời này? Tâm ta đã chết, chuyện Vân Yên cũng không truy cứu nữa."
"Nàng đây là bức trẫm sao?"