Chương 296: Vào thành tiếp tế
Lúc toàn viên bắt đầu chạy đi, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn không nhìn thấy phần cuối, vì muốn xuất hành thuận tiện, xe ngựa cũng đã giảm thiểu rất nhiều, người nhà họ Dư cũng chọn những người không thể đi bộ đường dài, hành lễ để lên xe ngựa. Càng làm cho mọi người cảm thấy ngạc nhiên là nhóm xương khô Khôi Chính Quân, mỗi người đều có thêm một lớp da. Chỉ là tầng da này vô cùng khô héo gầy yếu, không có nửa phần sinh cơ, nhìn xấu xí đến nỗi không muốn xem. Tuy là như vậy nhưng vẫn còn dễ nhìn hơn việc mỗi người ở hình dạng khung xương mà đi tới đi lui.
Không phải không có người hỏi lớp da này của Khôi Chính Quân ở đâu mà có, nhưng không ai nhận được đáp án. Trừ Hàn Phỉ. Nàng mới không nói cho mọi người biết những tên Bạch Cốt Tinh này đi đào một Bãi Tha Ma mới tập hợp được nhiều da như vậy đâu, mà về phần bọn hắn làm sao thu được, Hàn Phỉ cũng từ chối biết tỉ mỉ chi tiết như vậy!
Hác lão bản cũng ở trong đội ngũ, nàng cũng không lập tức rời đi, mà lựa chọn đồng hành cùng Hàn Phỉ một đoạn đường, thuận tiện thảo luận dự định hợp tác làm ăn trong tương lai. Trên đường đi, Hác lão bản đã lãnh giáo qua trình độ y thuật người nhà họ Dư, đúng là đủ khinh thường Thần Nông Giá bọn họ, mỗi người trong số này đều hơn tuyệt đại đa số đại phu của Thần Nông Giá các nàng. Huống chi là số lượng đại phu đông đảo như vậy! Từng người từng người, trình độ đều không thấp, càng mấu chốt là, những người này đều thuộc cùng một gia tộc, vậy đồng nghĩa với việc độ trung thành rất cao. Từ ngôn hành cử chỉ của người nhà họ Dư, có thể nhìn ra thái độ cung kính của họ đối với Hàn Phỉ, không chỉ họ, ngay cả nhóm người khác, tỷ như một đám thôn dân thôn Thủy Biên nhìn rất hàm hậu, giản dị kia, còn có đội ngũ Bạch Cốt Tinh kia nữa. Nếu như nói, họ đối với Hàn Phỉ là cung kính và phục tùng, thì đối với Tần Vương dường như chính là sợ sệt chiếm đa số.
Hác lão bản còn có nhìn thấy có người trong lúc đối diện với Tần Vương còn run rẩy không ngừng! Tần Vương này đã làm ra chuyện gì khủng khϊếp lắm sao? Hác lão bản câu lên tâm tư, cảm giác mình dường như đã bỏ qua rất nhiều thứ, bởi vậy càng để ý thái độ cùng địa vị của Hàn Phỉ. Ngay cả Hác lão bản cũng cảm thấy, trên người Hàn cô nương tựa hồ cất giấu quá nhiều bí mật, cũng quá mức thần bí. Nhưng mà, chỉ cần Hàn Phỉ đứng cùng chiến tuyến với nàng, vậy thì Hàn Phỉ càng lợi hại, đối với Thần Nông Giá lại càng có lợi, không nói đến những lợi ích này, chỉ nói đến cảm nhận cá nhân, thì Hác lão bản cũng rất yêu thích Hàn Phỉ. Có Tình có Nghĩa, yêu hận rõ ràng, làm việc gọn gàng nhanh chóng lại có nguyên tắc, chỉ dựa vào việc Hàn cô nương đối với Tần Vương không rời không bỏ, liền đủ để khiến Hác lão bản cảm thán. So với.. Hác lão bản không nhịn được đem ánh mắt rơi vào thanh ảnh đang đi phía trước.
Hác lão bản nỗ lực đem tầm mắt dời đi, một tên đầu lâu ngu ngốc như thế, thật sự không đáng để nàng động tâm!
Khôi Nam tựa hồ cảm nhận được ánh mắt ép người, ánh mắt hắn xéo qua nhìn thấy Hác lão bản đã nghiêng đầu sang chỗ khác, trong lòng có một tia thất lạc yếu ớt.
Di chuyển nửa ngày, Hàn Phỉ là người trước tiên dừng lại, tiện thể nghỉ ngơi một phen, mà nàng cũng đem mấy tướng lĩnh, cùng với Hác lão bản và nam thần tụ lại một chỗ, lấy ra địa đồ, nói: "Không lâu nữa chúng ta sẽ đến gàn Thủy Tức thành, mà trang bị của chúng ta không đủ, vì vậy nhất định phải vào thành tiến hành tiếp tế."
Ngu Vân Khánh đưa ra ý kiến, nói: "Thuỷ Tức thành lấy tôn sung vũ lực, ở trong thành này hầu như người người tập võ, công phu cũng không tệ, trong thành võ quán san sát, mà đội Hộ Vệ trong đó cũng vô cùng nổi danh, nếu bị phát hiện, e là sẽ rất nguy hiểm."
Hàn Phỉ nghe xong trầm mặc chốc lát.
"Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác, đây là thành tiếp tế gần nhất, nếu như bỏ qua, muốn đến thành trấn kế tiếp cũng phải mất năm ngày, thời gian này quá lâu, không thể miễn cưỡng."
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, điều Hàn Phỉ nói bọn họ cũng đều biết, dọc đường đi, cho dù bọn họ chuẩn bị đầy đủ hết, nhưng vẫn không chịu nổi nhân số quá nhiều, lương khô một bữa cũng tiêu hao rất nhiều, dược tài mặc dù hoàn toàn không thiếu, nhưng trong quá trinhd di chuyển rất nhanh cũng sẽ hết.
Hác lão bản đứng lên, nói: "Ta đi cho, ta đi chọn mua đồ dùng cần thiết, mấy người bọn ngươi quá bắt mắt, phỏng chừng vào thành không bao lâu sẽ bị nhìn chằm chằm."
Đậu Nành cùng Tiểu Mễ nhìn nàng là một người phụ nữ như vậy, lại là bằng hữu tốt của Hàn cô nương, đã trợ giúp thôn dân bọn họ lại muốn xung phong nhận việc đi vào thành, cũng đỏ lên mặt, vội vàng nói: "Không thể! Làm sao có thể để một cô nương yểu điệu làm chuyện như vậy! Quá nguy hiểm! Cứ để chúng ta đi thôi!"
Nói rồi, Đậu Nành cùng Tiểu Mễ đã muốn lên đường, Hàn Phỉ nói thẳng: "Ngồi xuống cho ta!"
Hai người xoạt một tiếng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hàn Phỉ quay về Hác lão bản sâu sắc nói: "Vậy nhờ ngươi, ta sẽ liệt kê cho ngươi danh sách những đồ ta cần."
Mọi người khó có thể lý giải được nhìn Hàn Phỉ, bất kể như thế nào thì Đậu Nành cùng Tiểu Mễ đi so với Hác lão bản càng tốt hơn, chí ít hai người đàn ông sẽ tương đối an toàn hơn một chút, Hác lão bản nhìn gầy yếu như vậy, làm chuyện này thật sự quá không hợp với lẽ thường.
Hàn Phỉ thở dài một hơi, nói: "Các ngươi còn chưa ý thức được các ngươi không giống với người bình thường sao?"
Mọi người không nói gì.
"Có thể là thời gian dài sinh hoạt dã ngoại đã làm các ngươi không chú ý tới, hiện tại mỗi người các ngươi trên thân đều mang sát khí cùng huyết khí quá nồng nặc, gần như không cần tới gần, đã có thể nhìn ra, chỉ lo người khác không biết các ngươi đã từng gϊếŧ người sao?"
Chuyện này, chính là điều Hàn Phỉ lo lắng, cũng là điều làm nàng bí quá hóa liều lựa chọn người lộ trình vắng người, mấy đội quân này trong lúc nàng không chú ý đã sớm thay đổi quá nhiều, Hàn Phỉ đã từng hoài nghi, có phải lúc nàng hôn mê, những người này đã làm chuyện kinh thiên đại sự gì, dẫn đến hiện tại mỗi một người đều nhìn là biết tương đối không dễ trêu, khí tức huyết sát kia làm sao cũng không ngăn được. Nếu như không phải là bởi vì ở chung quá lâu, nụ cười trên mặt bọn họ chân thành trước sau như một, Hàn Phỉ đã sớm không quen, nhưng điều này không có nghĩa là người khác có thể quen, tùy tiện đem một người trong bọn hắn ném vào trong đám người, tuyệt đối là hạc giữa bầy gà khiến người ta nhượng bộ thoái lui. Vì vậy lúc Hác lão bản nói phải vào thành chọn mua đồ dùng, nàng tuy biết là không thích hợp, nhưng không có lý do gì không đồng ý.
Mấy người còn lại nghe thấy nàng giải thích như vậy cũng trầm mặc, không thể phản bác được gì. Hác lão bản chuẩn bị đứng dậy đi dặn dò người của mình chuẩn bị kỹ càng, đợi lúc vào thành, Hàn Phỉ nhìn thấy vẻ mặt tên đầu lâu Khôi Nam kia tựa hồ có chút không thích hợp, tốt lắm, chắc là đang giãy dụa cùng do dự cái gì đó.
Trong lòng Hàn Phỉ linh quang như điện, vội vàng nói: "Chờ chút! Hác lão bản, một cô nương như ngươi ta thật sự không yên tâm, dù sao chúng ta vẫn là minh hữu tốt nhất của nhau a, ngươi an toàn mới là điều quan trọng nhất! Vì thế ta muốn phái người đi cùng với ngươi, một người có thể ẩn tàng ấy."
Hác lão bản kinh ngạc, nhưng nhìn sắc mặt Hàn Phỉ dường như mang theo vẻ gấp rút, nhất thời hiểu rõ ý tứ của nàng, đang muốn từ chối, Hàn Phỉ một hơi nói: "Khôi Nam! Ngươi bồi Hác lão bản vào thành một chuyến! Nhớ kỹ phải bảo vệ tốt cho Hác lão bản! Nửa điểm sai lầm cũng không thể có!"
Hác lão bản trong lòng hơi hồi hộp một chút, quả nhiên!
Hác lão bản há mồm nói: "Không cần.."