Chương 271: Bàn luận xong xuôi
Lúc Hàn Phỉ cùng toàn bộ người Dư gia ngồi ở trước bàn, Hàn Phỉ biểu thị vẻ rất hài lòng, rốt cục có thể nói chuyện cẩn thận.
"Cô nương làm sao lại biết nội tình Dư gia?"
Hàn Phỉ đã đoán được chuyện ông lão quan tâm nhất là cái này, cũng không giấu giếm, nói: "Ta may mắn kết bạn với Thủy Vân quân, cùng với Khôi Chính Quân."
Ngu Vân Khánh kinh hãi đến biến sắc, lập tức đứng lên, mắt già vẩn đυ.c, giống như mang theo một loại dịch thể nóng bỏng nào đó, kích động nói: "Đúng, đúng là Thủy Vân cùng Khôi Chính quân sao? Thật sao?"
Mấy vãn bối Dư gia lập tức đem đỡ lấy lão nhân, tránh cho hắn quá mức kích động.
Hàn Phỉ gật đầu, sau đó lấy vòng tay từ trong l*иg ngực ra đặt lên bàn, nói: "Người xem cái này đi."
Ngu Vân Khánh đưa tay ra, trịnh trọng tiếp nhận vòng tay, tử tử tế tế nhìn, vừa nhìn vừa không nhịn được nói: "Là vòng tay của thần nữ, đúng rồi, chính là nó, trong cổ thư có ghi chép, giống như đúc a, đây là vòng tay của thần nữ a.."
Sau khi xem xong, Ngu Vân Khánh dù không muốn, nhưng vẫn trả lại cho Hàn Phỉ. Giờ khắc này, dường như mọi hoài nghi đều đã biến mất. Ngu Vân Khánh đột nhiên nói với vãn bối của mình: "Đều đứng lên cho ta!"
Toàn bộ người Dư gia đều đứng lên.
"Quỳ xuống!"
Dừng lại vài giây, đoàn người đưa mắt nhìn nhau, có chút không hiểu.
Ngu Vân Khánh lớn tiếng lặp lại một lần nữa: "Quỳ xuống!"
Đông -- tất cả mọi người theo lời quỳ xuống, ngay cả Ngu Vân Khánh cũng quỳ xuống.
Hàn Phỉ giật mình, muốn đỡ bọn họ lêm, nhưng sau đó nghĩ lại, thứ bọn họ quỳ bái kỳ thực là cái vòng tay này đi, cũng không phải quỳ bái nàng. Quỳ bái tín ngưỡng của mình, điều này cũng không có gì là quá mức.
Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là ngồi đấy, nhìn dáng vẻ bọn họ cung cung kính kính, trong lòng có chút chột dạ, mỗi một lần nhìn thấy những nhánh quân đội còn sót lại này, dù đã trải qua thời gian ngàn năm tẩy lễ cũng không thể làm phai mờ đi tín ngưỡng của bọn họ chút nào, nàng liền không thể không khâm phục vị thần nữ kia, đến cùng nàng ấy có mị lực, có nhân cách cách thế nào, mà có thể tuyết phục những con người tài hoa xuất chúng như vậy.
Sau khi đoàn người Ngu Vân Khánh đứng lên, đã thoáng khôi phục lại yên lặng, Ngu Vân Khánh tự lau đi nước mắt, nói: "Cô nương, là chúng ta thất kính, cô nương mang theo vòng tay của thần nữ, hẳn là người có duyên với thần nữ, lão phu tin rằng vầng sáng của thần nữ sẽ che chở bộ tộc ta, hiện tại phái sứ giả tới cứu vãn bộ tộc ta!"
Hàn Phỉ thẹn thùng, nhưng vì muốn thuận lợi thực thi kế hoạch của mình, nên sáng suốt không cắt đứt, nói: "Vậy hiện tại, chúng ta nên thương thảo một hồi xem nên làm thế nào được rồi chứ?"
Ngu Vân Khánh lập tức nói: "Tất cả đều nghe theo dặn dò của cô nương!"
Hàn Phỉ khép lại khóe miệng, nàng sợ nhất tình huống như thế, một khi chín cánh quân này nhìn thấy vòng tay, liền sẽ trở nên cực kỳ nghe lời, nàng nói cái gì thì chính là cái đó.
"Khụ khụ, không cần như vậy, hiện tại có một người đang bị thành chủ trói lại đúng không?"
"Đúng, là Tôn Tử của lão phu, Mở Chính, ai, là người có thiên phú nhất trong đám hậu bối của chúng ta, ta không tin đứa bé Mở Chính kia trị bệnh lại khiến cho nữ nhi của thành chủ càng nghiêm trọng hơn."
"Ngươi không tin?"
"Đúng, lão phu không tin!"
"Vậy đúng rồi, loại bỏ đi việc hắn muốn độc chết con gái thành chủ, vây chỉ còn một khả năng đó là có người hi vọng mượn tay hắn độc chết người, mà vừa vặn, loại loại độc này hắn không giải được, thậm chí cũng không có chứng cứ chứng minh không phải là hắn làm."
Lời này vừa nói ra, giống như vén lên một tầng mây dày. Ngu Vân Khánh lập tức tức giận đến sắc mặt đỏ lên, nói: "Đây, đây là có người muốn hãm hại Dư gia chúng ta?"
Hàn Phỉ an ủi nói: "Bình tĩnh đừng nóng, ta không phải đã nói hãy nghe ta nói hết rồi hay sao?"
Ngu Vân Khánh bị lôi kéo một lần nữa ngồi xuống, chăm chú nghe Hàn Phỉ nói chuyện.
"Khi trời sáng, các ngươi hãy tìm một lý do để gặp thành chủ, yêu cầu hắn một lần nữa cho phép chuẩn đoán bệnh cho nữ nhi của hắn, đến lúc đó ta sẽ đi vào."
Ngu Vân Khánh lộ ra vẻ mặt hoài nghi, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến mạng người, hắn lập tức uyển chuyển nói: "Y thuật của đứa bé Mở Chính kia rất lợi hại. Đã thi đậu đẳng cấp y sư."
Ý tứ chính là, ngươi cô nương này.. cho dù vừa rồi nhận thức huyệt vị phi thường chuẩn xác, nhưng điều đó cũng không đại biểu cho y thuật của nàng rất lợi hại chứ?
Hàn Phỉ tất nhiên là hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, trên thực tế, nàng cũng thường xuyên gặp phải chuyện này.
Vì thế, nàng rất thẳng nói: "Sư phụ của ta là Hạc lão."
Tuy người sư phụ này đã rất lâu không thấy tăm hơi, nàng cũng đã sắp quên mất cả hắn. Nhưng mà, dư uy tên tuổi của Hạc lão vẫn còn, hầu như lúc mọi người nghe thấy hai chữ này thì cả người cũng đều run lên, mắt bốc kim quang, nói: "Lời ấy là thật?"
Hàn Phỉ gật đầu: "Thật. Có muốn xem lệnh bài của sư phụ ta không?"
Cũng không biết nàng có mang theo không cơ, lệnh bài của sư phụ nàng đã lâu không để ở trên người rồi.
Ngu Vân Khánh liền vội vàng lắc đầu, nói: "Lão phu tin tưởng sứ giả! Nhưng hiện tại quá kinh ngạc a, đồ đệ của Hạc lão, đúng là đủ trình độ.. Không nghĩ tới a.."
"Không nghĩ đến cái gì?"
"Chuyện này.."
"Không nghĩ tới sư phụ sẽ thu nữ đệ tử đúng không?"
"Khụ khụ.."
"Được rồi, cứ làm như vậy đi, sáng mai ta sẽ xuất hiện, đến lúc đó các ngươi cử ra một người, ta sẽ làm trợ thủ theo vào."
Lại giao phó thêm một số việc, sau đó Hàn Phỉ mới yên tâm rời đi. Khi nàng đi rồi, toàn bộ Dư gia ngồi ở cùng một chỗ.
"Gia gia, người kia có tin được không? Chỉ bằng một cái vòng tay liền có thể xác định sao?"
"Đúng vậy, cha, hài nhi cảm thấy chuyện này hơi qua loa rồi."
Ngu Vân Khánh thở dài, nói: "Chúng ta còn có thể có cách khác sao?"
"Chuyện này.."
"Trương gia, Lý gia, Thương gia, nhà nào chịu ra tay? Ngay cả đi tìm thành chủ cầu xin đều không có!"
"Cũng có.."
"Nhà chúng ta muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, lại không chịu nghe theo sự sai khiến của Trung Thảo Đường, ngày tháng càng lúc càng khó khăn, còn có thể chống đỡ bao lâu lão phu cũng không biết được, hiện tại Mở Chính lại bị bắt, chúng ta còn có cách gì!"
Ngu Vân Khánh không lo lắng sao? Có chứ, nhưng hắn chỉ có thể đánh cược một lần! Đánh cược người cầm đến vòng tay của thần nữ này thật sự là do thần nữ đại nhân trên trời có linh thiêng không đành lòng nhìn Ngu gia bọn họ cứ như vậy mà ngã xuống, liền phái người tới cứu vớt bọn họ.
"Gia gia, truyền thuyết về thần nữ.. thì ra là thật a.." Một hài tử nhỏ tuổi nhất nói.
Ngu Vân Khánh lộ ra một nụ cười hiền lành, nói: "Đây là đương nhiên, năm đó Ngu gia chúng ta a, chính là nhánh quân có quyền nhất trong chín quân, tám quân còn lại đi nơi nào đánh trận cũng không thể rời bỏ chúng ta, căn cứ theo thư tổ tiên thư để lại, Ngu gia được hưởng quân công vô cùng hiển hách a!"
"Vậy gia gia, tại sao bây giờ chúng ta lại ở nơi này a?"
Ngu Vân Khánh thở dài, ánh mắt mang theo bi thương, nói: "Bởi vì, thời đại biến đổi a."
Thời đại, đúng là đã biến đổi, nhưng một thời đại khác, như là sóng ngầm phun trào, thời thế sắp biến đổi rồi.
Hàn Phỉ một lần nữa trở lại khách sạn liền vội vã thay đổi y phục, sau khi chỉnh lý tốt mới đi đến phòng của nam thần, sờ sờ trán hắn, cuối cùng cũng coi như triệt để hạ sốt, trái tim vẫn luôn treo cao mới từ từ hạ xuống. Vết thương trên đùi hắn cũng đang khép lại.
Hàn Phỉ còn muốn làm thêm mấy cái xe lăn vạn năng, chỉ là lần này cũng không thô ráp như cái đầu tiên, vì ngăn ngừa nó làm tổn thương tới nam thần, nàng mài nhẵn nhụi từng bộ phận, cố gắng đạt gần như trong sách hướng dẫn nhất, ngay cả nguyên liệu cũng chọn dùng cây mây mềm mại nhất.
Hàn Phỉ biết rõ nam thần căn bản sẽ không thể cự tuyệt hấp dẫn của việc có thể tự mình bước đi, chỉ cần dựa vào việc đêm đó hắn có thể chịu được thống khổ khổng lồ như thế kiên trì bước đi cũng có thể thấy được. Nếu không thể ngăn cản, vậy thì cố gắng giúp hắn thoải mái nhất có thể. Mà sau khi những nhiệm vụ này hoàn thành, nàng có thể đổi lấy xe lăn vạn năng chính thức. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ rất vui chứ?
Nghĩ tới đây, Hàn Phỉ liền không nhịn được mà cười ngây ngốc. Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng đột nhiên truyền đến: "Cười thật ngốc nghếch."