Chương 167: Mối liên hệ với thần nữ
Hàn Phỉ ngẫm lại, nói: "Nhưng, thứ cuối cùng để ta xác định suy đoán của mình là lúc ở trên núi, khi cùng Đậu Nành và Tiểu Mễ hành động."
Hai người bị nàng điểm tên đưa mắt nhìn nhau, càng thêm nghi hoặc, bọn họ cũng không hề làm cái gì không đúng mà!
Hàn Phỉ cười nói: "Chớ lo lắng, các ngươi không hề làm gì sai, mà là làm quá tốt, ta quan sát các ngươi, lúc đang đào bẫy rập, động tác của các ngươi đều giống nhau, không, phải nói là nhất trí, ngay cả hô hấp cũng nhịp nhàng, mà cái này, chỉ nên xuất hiện trong quân đội mới phải, vì phải trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, xông pha chiến đấu, quân đội mới có được sự thống nhất, đồng bộ đến thế, vì vậy ta mới khẳng định được suy đoán của mình."
Nghe xong, lão thôn trưởng cùng các thôn dân đều tâm phục khẩu phục. Tâm tư nhạy cảm, suy đoán lớn mật, không cần tang chứng vật chứng, năng lực tài tình như vậy, không hổ là Hàn cô nương a! Bọn họ bị nàng phát hiện ra cũng không có chút nào oan uổng!
Thừa dịp bọn họ đang tâm phục khẩu phục, Hàn Phỉ giống như lơ đãng hỏi: "Trong thôn hiện tại cần nhất là cái gì? Nếu như các ngươi có thể có được một lần trợ giúp, các ngươi hy vọng đó là cái gì?"
Nhiệm vụ trợ giúp thôn Thủy Biên kia vẫn treo trên đầu Hàn Phỉ, nàng không thể không lưu ý, nhưng dù nàng làm nhiều như vậy, vẫn không hề chạm tới nhiệm vụ này một tí nào.
Nghe thấy Hàn Phỉ hỏi vấn đề này, các thôn dân đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía lão thôn trưởng, không có một ai trả lời. Hàn Phỉ cũng nhìn về phía lão thôn trưởng, đến khi nàng vốn cho rằng hắn sẽ không trả lời vấn đề này, lão thôn thở dài một hơi, nói: "Thứ Thủy Vân quân chúng ta thiếu không phải là lương thực, không phải là sinh tồn, mà là tín ngưỡng a."
Hàn Phỉ sững sờ.
"Thần nữ một mực vẫn chưa biến mất, chúng ta kiên trì thủ hộ Long Hổ Ấn nhiều năm như vậy, đời đời truyền lại, nhưng nói đến lại thấy buồn cười, loại tín ngưỡng này đã dần bắt đầu thoái hóa rồi."
Hàn Phỉ giống như đã hiểu ra, bất luận là có cuồng tín cỡ nào, cuối cùng cũng không thể bù được năm tháng ăn mòn, qua mỗi một thế hệ truyền thừa xuống, thì chấp niệm cũng dần dần bị hao tổn đi. Thôn Thủy Biên còn có thể kiên trì thủ hộ khối Vô Tự Bi cũng như quy định không ra ngoài này đã đủ khiến Hàn Phỉ chấn động, chứ nói gì đến chấp niệm tín ngưỡng ban đầu.
"Thành thật mà nói, trong thôn, không còn bao nhiêu người trong số lớp thanh niên trẻ nhớ tới lịch sử đã qua, chỉ còn dư lại ta, lão đầu tử một chân đã bước xuống mồ là còn canh cánh trong lòng mà thôi."
Chúng thôn dân tâm tình cũng vô cùng phức tạp, từ khi bọn họ trưởng thành tới nay, lão thôn trưởng liền rất phiền phức, một mực hết lần này đến lần khác nhắc lại doạn lịch sử kia, lão thôn trưởng độc thân không con, coi những tiểu hài tử trong thôn là hài tử của mình, tận tâm tận lực giáo dục, truyền tụng vinh quang thần nữ, nhưng bọn họ không được trải qua thì làm sao có thể hiểu được đây? Tín ngưỡng thời uổi thơ đến sau trưởng thành cũng trở thành một câu chuyện xa xưa. Ngay cả lưu lại trong thôn, bảo vệ quy củ, ngày qua ngày chịu huấn luyện, cũng chỉ là vì muốn báo đáp ân tình của lão thôn trưởng mà thôi.
Bọn họ sau khi lớn lên, thôn trưởng cũng già đi, cũng không thể tiếp tục giống như trước đây tiến hành giáo dục 'Phổ cập khoa học ' được nữa, những hài tử nhỏ hơn cũng vô tình cố ý tránh xa hắn một chút, chính vì thiếu sự ảnh hưởng, tương lai thật sự có thể có người sẽ đi khỏi thôn làng, phá vỡ quy củ, nhưng hiện tại những suy nghĩ đó vẫn còn mịt mờ, đến bây giờ bị lão thôn trưởng nói ra như vậy, không ít thôn dân cũng hổ thẹn chột dạ mà cúi đầu.
Hàn Phỉ đột nhiên cảm thấy hình ảnh lão đầu tử trước mặt mình này trở nên sáng rỡ hơn không ít, đối với một người có chấp niệm lớn lao muốn truyền thụ tín ngưỡng này, nàng rất khâm phục, nhưng bận rộn như vậy, nàng căn bản không thể giúp được, Hàn Phỉ có chút đau đầu.
Lão thôn trưởng thu lại tâm tình, cất giọng nói: "Được rồi! Đêm đã khuya rồi! Đại gia bận rộn cả ngày cũng đã mệt mỏi, đều đi nghỉ ngơi đi, sáng mai lại tiếp tục xử lí những đồ vật đòi mạng trong ngọn núi cho sạch sẽ!"
Mọi người đồng thanh đáp lại: "Được!"
Hàn Phỉ mang theo tâm tư về nhà Lục Bình, nằm trên giường phủ kín cỏ khô, trằn trọc khó ngủ, nàng không nhịn được đâm đâm Đào Bảo: "Này này, Đào Bảo, nếu như trợ giúp bọn họ khôi phục tín ngưỡng là nhiệm vụ, ta phỏng chừng là không thể hoàn thành được."
Hàn Phỉ vô cùng lo lắng nói, đang định nghe ý kiến của hệ thống, nhưng chờ một lúc lâu cũng không thấy hệ thống trả lời.
"Ngươi đừng có giả chết, mau ra đây đi!"
"Đến rồi, kí chủ đừng giục!"
"Ngươi đang làm gì thế?"
"Kí chủ, ta đang phải làm một chuyện rất nghiêm túc."
Hàn Phỉ cảm thấy hứng thú, nói: "Chuyện gì mà nghiêm túc? Không phải ngươi nói là đi tra cứu tư liệu sao?"
"Đúng! Ta vừa một mực tìm kiếm tư liệu của thế giới này, cũng tìm ra một thông tin rất thú vị."
"Thông tin gì? Nói cho ta nghe xem nào."
Hệ thống vô cùng sắc bén nói: "Lai lịch của thôn Thủy Biên này không đơn giản!"
Hàn Phỉ xoay người, gãi gãi cái bụng, nói: "Ngươi không cần phí lời, cái Từ Đường kia, còn có những linh vị cùng Vô Tự Bi, còn cả cái Long Hổ Ấn gì đó, rồi vòng tay, ta đương nhiên nhìn ra được sự không đơn giản rồi!"
"Khụ khụ, kí chủ không nên chen ngang lời ta, hãy nghe ta nói hết đã!"
Hệ thống nỗ lực vớt vát chút mặt mũi, nói tiếp: "Cửu quân hành lệnh là một loại trận pháp, có thể coi như trận pháp bày binh đánh giặc, nhưng loại trận pháp này độc nhất hiếm có, ngay cả quân đội hiện nay cũng không có đâu, vì thế căn bản không có bao nhiêu người biết rõ danh tự này."
Hàn Phỉ trong nháy mắt hiểu ra, nói: "Thần nữ?"
"Đúng, chỉ có chín quân dưới trướng thần nữ mới dùng trận pháp này."
Thần nữ, thần nữ, lại là thần nữ, Hàn Phỉ không biết đã nghe qua bao nhiêu lần cái danh từ này rồi. Từ lúc ban đầu bị hệ thống hố một lần, mô phỏng cái gì mà lễ nghi yết kiến thần nữ, đơn giản chỉ cần nhón chân lên để bước đi, làm nàng đau chân gần chết. Sau đó lại nhìn thấy đại hồng y sam, kinh diễm mù cả mắt nàng. Còn khúc trống của thần nữ nàng biểu diễn trong lễ sinh thần của hoàng hậu, có năng lực hô phong hoán vũ, chấn động nhân tâm. Hiện tại lại chạm đến chín quân của thần nữ, giống như ở nơi sâu xa thăm thẳm, nàng cùng người gọi là thần nữ này có một mối liên hệ nào đó.
"Kí chủ, kí chủ!"
"A.." Hàn Phỉ đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
"Kí chủ, ngươi đang nghĩ gì đấy?"
Hàn Phỉ phun ra một ngụm trọc khí, vỗ vỗ gò má của mình, nói: "Không có chuyện gì, ngươi nói tiếp đi."
"Được, kí chủ hãy nghe cho kỹ, ta tra tư liệu thì thấy, dưới trướng thần nữ thật sự có chín cánh quân vô cùng anh dũng thiện chiến, mỗi một nhánh quân đều có quân công đầy rẫy, uy danh hiển hách, bọn họ theo bước chân của thần nữ đánh hạ vô số lãnh địa, giải cứu tất cả các quốc gia.."
"Tất cả các quốc gia? Không phải là chỉ có bốn quốc gia sao?"
Nói đến mới nhớ, Hàn Phỉ vẫn luôn cảm thấy tên của bốn quốc gia này rất thần kỳ, ai không biết có khi lại rằng đây là tên người đấy.
"Đây là cục diện hiện tại, một ngàn năm trước, mảnh đại lục này cũng không phải chỉ có bốn quốc gia, tất cả lớn nhỏ có đến mấy chục quốc gia đấy, thiên hạ hỗn chiến, chiến tranh liên miên không dứt!"
Hàn Phỉ trầm tư, nói: "Ngươi tiếp tục đi."
"Hừm, nói chung, năm đó chín quân giống như Đội Hộ Vệ vậy, bọn họ căn bản không để ý đến cái gọi là vinh dự cùng quyền lợi, đơn giản chỉ là người bảo hộ thần nữ mà thôi, mà khi đó thần nữ còn chưa được gọi là thần nữ, danh xưng này là do người đời sau nhận được sự che chở của nàng che chở mà truyền tụng tạo thành.