Chương 112: Đùa giỡn
Hàn Phỉ đột nhiên cảm thấy viền mắt có chút chua xót, cuối cùng chỉ có thể nói: "Sư phụ, người hãy nói cho ta biết, dược tài cần thiết kia là gì? Ta nhất định sẽ nghĩ phương pháp, nhiều thêm một người biết chính là nhiều hơn một phần hi vọng."
Hạc lão nhìn Hàn Phỉ vẻ mặt chăm chú, nói: "Đồ nhi, không phải vi sư giấu giấu diếm diếm không nói cho ngươi, mà là vị thuốc cuối cùng này hiện giờ có chút khó tìm. Đó là Tuyết Liên Hoa, đúng hơn là Tuyết Liên Hoa đã nở được trăm năm trở lên a."
Hàn Phỉ sững sờ, trong lòng đột nhiên co rút.
Hạc lão thở dài, nói: "Đêm đã khuya lắm rồi, con trước tiên cứ về nghỉ ngơi đi đã, việc này giao cho sư phụ nghĩ cách đi."
Hàn Phỉ không phản bác, ngoan ngoãn cùng sư phụ nói lời từ biệt, sau khi nhắc nhở hắn tạm thời không được lộ ra bọn họ có quan hệ thầy trò liền trở về phòng, sau đó Hàn Phỉ liền liều mạng đâm Đào Bảo, bởi vì nàng nhớ ra mình có một phần thưởng đặc biệt còn chưa dùng đến a.
"Này này, nhanh tỉnh lại, đừng có giả bộ chết, ta nhớ rằng ta có một cái khen thưởng đồ bỏ gì đó, hình như gọi là diệu thủ hồi xuân! Thứ có thể trị bệnh đó!"
Hệ thống chậm rì rì nói: "Đúng là có."
Đôi mắt Hàn Phỉ sáng quắc, nói: "Vậy ta.."
Từ 'sử dụng' phía sau còn chưa nói ra miệng đã bị hệ thống đánh gãy: "Không thể, độc của Hàn Văn Thư ở cấp C trở lên, vì thế diệu thủ hồi xuân không dùng được."
Hàn Phỉ tức giận: "Vậy phần thưởng này có ích lợi gì? Không thể cứu được nam thần cũng coi như thôi đi, bây giờ ngay cả Hàn Văn Thư cũng không cứu được!"
Hệ thống cũng tự thấy đuối lý, liền giải thích: "Đó là bởi vì diệu thủ hồi xuân có đẳng cấp quá thấp, nếu nhiệm vụ độ khó của nhiệm vụ có hệ số cao thì đẳng cấp khen thưởng cũng sẽ cao hơn không ít. Lần này, tuy không thể cứu Hàn Văn Thư, nhưng có thể tăng cường xác suất cứu giúp hắn."
"Có ý gì?"
"Nếu như Hạc lão thực sự có cách, mà cách đó chính xác, trong dược phương có phối hợp sử dụng diệu thủ hồi xuân, vậy các suất Hàn Văn Thư được cứu sẽ là 100%."
Hàn Phỉ hiểu ra điểm này, sắc mặt buông lỏng một chút, nói: "Vậy ngươi cảm thấy dược phương của sư phụ ta sẽ chính xác chứ?"
Lúc này giọng nói của hệ thống mang theo ghen ghét vang lên: "Cũng không biết rằng kí chủ có vận khí gì, e là kí chủ còn không biết Hạc lão này có thân phận địa vị cao bao nhiêu đi, kí chủ có thể bái ông ta làm thầy, thật đúng là chó ngáp phải ruồi. Kí chủ nhất định phải biết quý trọng thời cơ này a! Nếu như Hạc lão ra tay, vậy chất độc này tám chín phần mười là có thể giải, kí chủ chỉ cần nghĩ ra cách làm sao có được Tuyết Liên kia đi!"
Thấy hệ thống có dáng vẻ định liệu trước như vậy, Hàn Phỉ cũng đem lực chú ý đặt ở vị thuốc cuối cùng kia, dần dần, nàng đột nhiên nghĩ đến một người, chính là Cốc Khải Sinh, người bị bệnh lao đó.
Đúng, cũng không biết người đàn ông này như thế nào rồi, hệ thống cũng không nhắc nhở rằng nhiệm vụ cứu chữa cho hắn đã thất bại, như vậy có nghĩa hắn còn chưa chết. Cốc Khải Sinh hình như quen biết người của Thần Nông Giá. Còn đối với người của Trung Thảo Đường, Hàn Phỉ không có một chút hảo cảm nào, huống chi, nàng cũng không tin sau khi nàng đại náo tại Trung Thảo Đường, đối phương còn có thể đem dược tài danh quý bán cho nàng, vì thế chỉ có thể tìm một nơi khác dò hỏi xem có Tuyết Liên hay không, có vẻ Thần Nông Giá cũng không quá tệ.
Sau khi quyết định chủ ý, Hàn Phỉ tập bài giảm béo hàng ngày một lần rồi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày thứ hai liền ra khỏi Hàn phủ, vội vội vàng vàng hướng về phía nhà Cốc Khải Sinh mà chạy đi, còn chưa tới gần đã nhìn thấy một đứa trẻ đang nghịch cát trước cửa nhà. Lúc nhìn thấy Hàn Phỉ, nó còn sửng sốt, ngây ngốc mà nhìn lại nàng.
Hàn Phỉ cười híp mắt ngoắc ngoắc tay, tiểu hài nhi lập tức hùng hục chạy tới, hưng phấn ôm lấy bắp đùi Hàn Phỉ, con mắt chớp chớp lóe sáng.
Hàn Phỉ móc bánh ngọt mang theo từ trong phủ ra, đưa cho nó, nói: "Tiểu Vũ, đã lâu không gặp, ngươi giống như cao hơn rồi."
Tiểu hài nhi cao hứng đến đỏ mặt, hô một tiếng vang dội: "Phỉ tỷ tỷ!"
Hàn Phỉ đem bánh ngọt còn dư lại kín đáo đưa cho nó, sau đó nói: "Mẫu thân ngươi đâu? Phụ thân ngươi có tốt hơn chút nào không?"
Nhắc đến chuyện này, tiểu hài nhi cũng hưng phấn nói không ra lời, kích động cầm lấy tay Hàn Phỉ hướng trong phòng chạy đến, đáng thương cho hình thể này của Hàn Phỉ a, dù cho đã gầy đi không ít nhưng cũng không thể tùy tiện chạy như thế được!
Chạy được vài bước, mặt đất cũng rung động, dọa cho tiểu hài nhi sợ đến nỗi lập tức buông tay ra, căng thẳng nhìn Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ cũng rất phiền muộn, nàng hiện tại đã gầy không ít, mỗi ngày nàng đều tập rất nặng, bình thường lại uống trà lá sen bí đao nàng tự mình điều phối, thanh lọc dạ dày như vậy đã giảm béo kha khá, cũng gầy đi đến ba mươi cân rồi! Vậy nhưng.. Được rồi, đối với người thường mà nói, nàng vẫn còn là một bà mập chính hiệu a.
Hàn Phỉ phiền muộn.
"Phỉ tỷ tỷ, ngươi không sao đấy chứ?"
"Không có chuyện gì, có chút thở gấp thôi, tốt rồi, chúng ta mau vào nhà đi!"
Vừa mới vào nhà đã nhìn thấy Mai Nương cầm một cái bát đi ra. Lúc nàng nhìn thấy Hàn Phỉ liền sững sờ, niềm vui bất ngờ làm nàng cười vô cùng vui vẻ, bàn tay cầm bát tay cũng run lên cầm cập, vội vàng nói: "Hàn cô nương, không! Hàn đại phu! Ngươi, ngươi tới a!"
Hàn Phỉ bị thái độ nhiệt tình của Mai Nương làm cho giật mình, nói: "Ta vừa vặn có chút rảnh rỗi tới xem một chút, tình hình phu quân ngươi thế nào rồi?"
Mai Nương cười đến híp cả mắt, nói: "Tốt, tốt lắm! Tình hình của phu quân ta đã tốt hơn rất nhiều! Hàn đại phu, tất cả là nhờ có ngươi! Ngươi chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta a! Nếu không nhờ có ngươi, ta, phu quân ta, hắn.."
Hàn Phỉ vội vã đánh gãy lời nàng, nói: "Trước tiên mang ta đi xem tình trạng của phu quân ngươi đã!"
Mai Nương 'ôi' một tiếng, nói: "Chờ chút! Hàn đại phu! Có người đặc biệt muốn gặp ngươi!"
Hàn Phỉ nghi hoặc: "Người nào?"
"Là ta!"
Một thanh âm xinh đẹp từ phía sau vang lên.
Hàn Phỉ quay đầu lại, đã nhìn thấy một nữ nhân làm điệu bộ phong vận đứng tựa vào cạnh cửa, cặp mắt đào hoa của nàng còn tỏ ra mong chờ nhìn Hàn Phỉ, thấy Hàn Phỉ nhìn sang, đôi mắt hấp háy phát sáng.
Hàn Phỉ trong nháy mắt có cảm giác giống như mình vừa bị một người phụ nữ đùa giỡn.
"Nha, không nghĩ tới lại là ngươi a, phương thuốc kia, chính là ngươi viết ra sao? Ngươi là người cứu Cốc Khải Sinh?"
Nữ nhân phong vận kia chậm rãi đi lại gần, duỗi bàn tay ngọc đẹp đẽ ra, khẽ chạm nhẹ lên má Hàn Phỉ một cái, làm cho Hàn Phỉ nổi lên một tầng da gà, lập tức bụm mặt lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi. Trong lòng Hàn Phỉ lúc này chỉ có một suy nghĩ. Đậu phộng! Lão Tử bị nam thần hôn qua trán, giờ lại bị một người phụ nữ sờ soạng a! Thiệt thòi, quá là thiệt thòi!
Nữ nhân kia nhìn biểu hiện của nàng, phì cười, nói: "Nha, vẫn còn là một Đại Khuê Nữ a! Chỉ bị chạm nhẹ như thế cũng mặt đỏ, phương thuốc này thật là ngươi viết sao?"
Nữ nhân vừa nói, vừa lấy ra một tờ giấy, hai ngón tay kẹp lại, lắc lắc, chính là phương thuốc lúc trước Hàn Phỉ viết cho Mai Nương.
"Với độ tuổi này của ngươi, sợ là không phải rồi, nói cho ta biết người đứng sau lưng ngươi là ai đi, cũng coi như đền bù cho ta, ta đã rất vội vàng đến đây, lại vì ngồi xổm đợi ngươi mà lãng phí của ta rất nhiều thời gian, tổn thất bao nhiêu ngân lượng ngươi biết không?"
Nhiều lần bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, Hàn Phỉ cũng phải phẫn nộ: "Ngươi đến tột cùng là ai?"
Nữ nhân duyên dáng nở nụ cười, nói: "Ta à? Ta tên Hác Mỹ."
Hàn Phỉ: "..."