Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 56: Đêm trước lễ mừng

Chương 56: Đêm trước lễ mừng

"Phải, trên đại lục này có rất nhiều truyền thuyết, trong đó truyền thuyết về thần nữ là hiển hách nhất, kí chủ không nên xem thường bất kì ghi chép nào có liên quan đến thần nữ, trống của thần nữ này nắm giữ lực lượng không thể tưởng tượng, ngay từ đầu ta đã không tán thành kí chủ học tập cái này, nhưng ai mà ngờ được nam thần lại yêu thích!"

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của hệ thống không nhịn được mà cao hơn một chút. Hàn Phỉ lén lút nhổ nước bọt, đúng là loại hệ thống hoa si!

"Khụ khụ, quay về vấn đề chính, nói chung, kí chủ phải nhớ không được hoàn thành bài trình diễn trống của thần nữ, nhưng kí chủ yên tâm dù có đánh sai thì cũng đủ cho kí chủ hào quang rực rỡ!"

Hàn Phỉ âm thầm suy tư một hồi, không bao lâu cũng hiểu được. Nếu như dựa theo lời của hệ thống, nếu trình diễn hoàn chỉnh bài trống sẽ dẫn tới thiên địa dị tượng, đến lúc đó nhất định sẽ bị rất nhiều người dò xét, nàng chỉ là một tiểu thư khuê các vô danh tiểu tốt, còn là tiểu thư không được sủng ái, làm sao tập được tiếng trống như vậy? Nói không chừng, còn có người hoài nghi nàng rắp tâm khó lường, dùng tiếng trống thần nữ để rêu rao tên tuổi khắp nơi!

Hàn Phỉ trong nháy mắt kinh sợ, mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, kết quả như vậy tuyệt đối không phải là điều nàng muốn! Nàng đơn giản chỉ muốn hoàn thành một nhiệm vụ mà thôi!

"Kí chủ hiểu chưa? Không chỉ có thay đổi, mà còn phải đổi thật cao minh, lại không làm mất đi sự đặc sắc!"

Hàn Phỉ do dự một chút, nói: "Nhưng ta không có trình độ này a, ta không hiểu nhạc lí lắm."

Nàng chỉ là một thầy thuốc trung y nho nhỏ mà thôi! Không phải là bậc thầy trình diễn! Đừng nói gì đến thay đổi một bản trống!

Đào Bảo dụ dỗ từng bước nói: "Hệ thống có nhà phổ nhạc đương đại nổi danh, thay đổi khúc phổ chỉ cần một trăm tinh tệ! Đáng chi lắm đó!"

Quả nhiên! Cái loại gian thương vô lương tâm!

"Ngươi nên biết, lần trước làm dây lụa cho nam thần, ta đã tiêu đến một phân tiền cũng không còn, đừng nói một trăm tinh tệ, ta ngay cả một cái cũng không có."

"Có thể ghi sổ nợ mà!"

"Gian thương!"

"Kí chủ, đây chỉ là giao dịch mà thôi!"

Hàn Phỉ nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ phải đồng ý, đã sắp tới lễ mừng, nàng căn bản không còn lựa chọn khác, chỉ có thể bị ép phải ghi khoản nợ này.

Đào Bảo cười đến xảo quyệt, trôi chảy nói một câu: "Ghi lại cho chắc!"

Hàn Phỉ cũng không muốn cùng tên gian thương này giao lưu, dành thời gian vùi đầu vào huấn luyện còn hay hơn.

Ngay đêm đó, một nơi khác, Tật Phong quỳ một chân trên đất, cúi đầu nói: "Bên trong A Mã Cung đã bị phong tỏa."

Tần Triệt ừ một tiếng, trầm mặc.

Tật Phong không nhịn được lại nói nhiều hơn một câu: "Vương gia, Hàn cô nương.. nàng gần đây sẽ không thể tới, Vương gia cần phải thay một đại phu khác.."

Nói xong Tật Phong có chút chột dạ, dù sao hắn cũng tận mắt chứng kiến, từ sau khi Hàn cô nương xuất hiện, thân thể Vương gia mắt thường cũng có thể thấy đã tốt hơn rất nhiều, càng làm cho Tật Phong vui mừng hơn là hai chân của Vương gia cũng đã có khởi sắc. Chỉ nói đến việc, Vương gia không còn chống cự đại phu tới gần chân của người, cũng đã đủ để Tật Phong phải nhìn Hàn cô nương này với cặp mắt khác xưa.

Hiện tại A Mã Cung bị phong tỏa, đồng nghĩa với việc khoảng thời gian này Hàn cô nương không thể xuất hiện, thân thể Vương gia lại không thể bỏ lỡ được, trước khi bên trên phát hiện, nhất định phải tìm đến một đại phu khác mới được.

Nhưng điều này, nói thì dễ, làm lại khó vô cùng. Vị ở bên trên kia càng ngày càng không thể khoan dung với sự tồn tại của Vương gia, sỉ nhục trong bóng tối càng ngày càng quá đáng, muốn ở dưới mí mắt vị kia tìm tới một đại phu có thể tin tưởng, thật sự vô cùng khó khăn.

"Không cần." Tần Triệt nhàn nhạt mở miệng.

Tật Phong cứng ngắc, trên mặt nhiều thêm vài tia lo lắng, nói: "Vương gia, thân thể ngài.."

"Tự ta rõ ràng."

"Vương gia cần phải tự bảo trọng thân thể."

Tần Triệt đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một trận gió thổi vào, nhẹ lay gói thuốc treo trên cửa sổ, nương theo làn gió nhẹ một là hương thuốc nhàn nhạt tràn ngập nơi chóp mũi, ánh mắt hắn bất chợt trở nên nhu hòa.

"Nàng sẽ đến."

Tật Phong sững sờ, không thể hiểu ý tứ trong câu nói của Vương gia:

"Ngài đang nói Hàn cô nương sao?"

"Ừm."

"Sợ là không thể.. Thuộc hạ đã hỏi thăm được, hiện tại A Mã Cung hoàn toàn giới nghiêm, chỗ thông đạo đã thành trọng điểm tuần tra, ngoài nơi đó ra, hai cung không có bất kỳ thông đạo nào khác nữa."

Trong lòng Tật Phong rất tán thưởng năng lực của Hàn cô nương, nhưng tuyệt đối không ủng hộ việc hoàn toàn dựa vào Hàn cô nương kia, khụ khụ, với hình thể đó, chẳng lẽ còn có thể từ một bên khác bay đến, thậm chí hắn còn cảm thấy lời nói của Vương gia nhất định là rất điên rồ.

"Nàng sẽ đến."

Ngữ khí của hắn, kiên định trước sau như một. Khuôn miệng tươi cười, ánh mắt chăm chú tràn đầy vẻ tích cực, luôn lơ đãng tìm kiếm bóng người quen thuộc. Hắn biết rõ, việc gì nàng đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm đến cùng. Nàng đã nói, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ.

Tần Triệt thấy buồn cười, rõ ràng hắn từ một vũng bùn lầy tử vong sinh sống lại có 1 ngày cũng biết thế nào là chờ mong.

"Ta muốn nàng sống sót thật tốt."

Quỳ trên mặt đất, Tật Phong kích động suýt chút nữa đứng lên, nhưng bởi vì lí trí được trải qua một thời gian dài rèn luyện khắc chế, cứng ngắc quỳ, nói:

"Vương gia, không thể!"

Tần Triệt nói khẽ: "Tật Phong, ngươi rất ít khi kích động như thế."

Tật Phong hít sâu vào một hơi, nói: "Vương gia, sinh mệnh của ngài mới là.."

"Theo ta nói mà làm."

Trong thanh âm đã mang tới một vệt chăm chú. Tật Phong kìm nén sóng to gió lớn trong lòng, cứng ngắc trả lời: "Vâng."

Đêm tối càng sâu, mà Hàn Phỉ đang khổ sở luyện tập vĩnh viễn không biết, sự tồn tại của nàng, đã tạo nên cơn sóng dập dờn trong lòng ai kia.

Hôm sau là ngày diễn ra lễ mừng. Hàn Phỉ dưới sự hỗ trợ của Xuân Hồng nỗ lực miễn cưỡng lên tinh thần, trải qua một đêm, không đúng, ở bên trong Không Gian Ảo là gần một tháng, đều luôn huấn luyện, dù cho nàng không cần ăn cơm uống nước cũng phải có chút vô lực, vì thế sắc mặt hiện tại của Hàn Phỉ tuyệt đối không được tốt lắm. Nếu phải dùng một từ để hình dung, thì đó chính là 'hung thần ác sát'.

Một đường đi tới, nàng dọa cho không ít tú nữ nhảy dựng, vội vàng tránh ra như tránh tai họa. Hàn Phỉ cũng không để ý tới ánh mắt của người khác, đi tới phía sau đại sảnh liền tìm một vị trí để đứng, ống tay áo che chắn ngón tay vẫn còn đang gõ theo tiết tấu nhất định, trong đầu nàng đều là tiếng trống, khiến tai Hàn Phỉ sắp ù đặc cả đi.

Rất nhanh, các tú nữ đều tập trung lại, Cô Ma Ma đứng ở trên cao, quét mắt nhìn một vòng, trầm giọng nói:

"Yến hội đêm nay chính là một thời cơ tốt cho các ngươi, ta cũng đã từng nói, yến hội này chính là khảo hạch lần đầu tiên của các ngươi, ta sẽ căn cứ vào biểu diễn của các ngươi mà rút ra đánh giá, hãy nhớ lễ mừng này rất trọng yếu, không thể sơ suất! Ngoài sự có mặt của các quý tộc Đại Hoàng Cung, còn có các Sứ Thần lân bang cũng sẽ cùng tham gia, quy mô to lớn, nếu như có người nào làm ra sự tình thất lễ, thì hậu quả chính các ngươi tự hiểu."

Chúng tú nữ vô cùng cả kinh, vẻ mặt nghiêm túc.

"Đối với tú nữ Lý Nhược Lan xử trí như thế nào còn chưa đưa ra, sẽ bị giam giữ ở phòng tối, cho đến khi yến hội kết thúc, trong lúc này, các ngươi không ai được phép tới gần, nghe rõ chưa?"

Mọi người đồng thanh nói: "Đã rõ ạ!"

"Rất tốt, hiện tại bên cạnh các ngươi đều có một ma ma, hãy nói cho các nàng biết các ngươi cần những vật dụng gì, A Mã Cung sẽ đem hết thảy đều bố trí kỹ càng."