Chương 51: Người này chưa bao giờ tự xưng là Bản Vương!
Thật vất vả khống chế nhịp tim của chính mình, Hàn Phỉ ở đáy lòng nhổ nước bọt, tiếng nói của người này thật sự quá hoàn mỹ, mà nàng lại chỉ vì một chút âm thanh như vậy mà mất khống chế, suýt chút nữa thì chết ở trong tiếng nói này. Thật không biết dưới mặt nạ là bộ dáng gì, nhưng.. có câu cửa miệng là gì ấy nhỉ, giọng nói cùng vẻ ngoài luôn trái ngược nhau, Hàn Phỉ ở hiện đại bị giọng nói êm tai hố nhiều lần rồi, như vậy, nói không chừng là bởi vì hắn quá xấu, cho nên mới mang mặt nạ đi. Che khuất dung mạo không dễ nhìn của mình.
Càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, rung động trong lòng cũng biến mất, Hàn Phỉ ngược lại có mấy phần đồng tình với vị Vương gia bệnh tật này, nhất định là lớn lên quá xấu, mới phải mang tới mặt nạ không chịu bỏ ra!
Rốt cục đem rung động đè xuống, Hàn Phỉ ung dung không ít, nói:
"Vương gia mấy ngày gần đây thân thể có khỏe không? A, đưa tay ra đây, ta xem một chút."
Tần Triệt nghe lời đưa tay ra, Hàn Phỉ bắt đầu bắt mạch cho hắn. Chỉ là lúc đầu ngón tay chạm vào làn da của hắn, nàng vẫn không nhịn được mà run lên, người này, nhiệt độ vẫn thấp như vậy sao? Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, nhưng vẫn tập trung tinh thần để bắt mạch. Hàn Phỉ không biết, khi nàng chăm chú, khuôn mặt tròn vo của nàng sẽ không tự chủ được mà căng thẳng, môi mím chặt, con mắt to tròn cũng sẽ yên tĩnh lại, trong mắt tỏa ra hào quang kì lạ.
Từ góc độ của Tần Triệt nhìn xuống liền.. giống một cái bánh bao. Ờ, bởi vì đen, nên còn là một cái bánh bao làm bằng lương thực phụ. Tần Triệt khóe môi câu câu. Một lúc lâu sau, Hàn Phỉ buông tay ra, sắc mặt không tốt lắm nói:
Ngài rốt cuộc có tự chăm sóc tốt được chính mình hay không? "
Hàn Phỉ quả thực cũng bị tức điên, mạch này so với trước đó còn muốn xấu hơn rất nhiều! Hại nàng đều cho rằng thân thể hắn gần như sắp không trụ được nữa! Hàn Phỉ không muốn nhìn nhất là người bệnh của nàng tự chà đạp chính mình, nhất là không chịu nghe lời! Không thể nghi ngờ, Tần Triệt đã đạp trúng vảy ngược của nàng, khiến Hàn Phỉ nhất thời quên mất mục đích hôm nay là phải tăng độ thiện cảm!
Tần Triệt bị Hàn Phỉ quát mà sửng sốt, không trả lời, Tật Phong ở phía sau lại bùng nổ, hung tàn tiến lên một bước, lạnh lùng nói:
" Lớn mật! Sao có thể nói chuyện với Vương gia như vậy! "
Hàn Phỉ càng hung tàn hơn, quát:
" Ngươi chăm sóc Vương gia như thế nào vậy hả? Ngươi chính là thất trách đấy! Ta còn chưa hỏi tội ngươi, lại dám hét lên với ta! Ngươi có phải đã quên châm lần trước không? Ta cho ngươi biết, lần sau ta sẽ không mềm lòng như vậy, ta sẽ đổi một cái huyệt vị, cho ngươi bại liệt nửa người luôn! "
Tật Phong dày dặn kinh nghiệm sa trường thế nhưng lần này không tự chủ được mà thân thể rung động, trong lúc nhất thời không nói được cái gì.
Đột nhiên, Tần Triệt mở miệng:" Không trách hắn. "
Hàn Phỉ ngừng lại lửa giận, quay đầu, trầm mặc nhìn nam nhân trước mặt.
" Thân thể này của ta, sợ là thời gian không nhiều. "
Hàn Phỉ cùng Tật Phong đồng thời gọi:" Vương gia! "
Tần Triệt đem tay áo thả xuống, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, nói:" Hàn Phỉ, thân thể ta, chính ta rõ ràng, ngươi không cần tự trách. "
Từ nhỏ đến lớn, Tần Triệt hiểu biết thân thể mình hơn bất kì ai, tấm thân tàn tạ này của hắn có thể chống đỡ đến nay đã là ban ơn, hắn từ lâu đã chuẩn bị sẵn sàng, vì vậy hắn vô dục vô cầu, vô tình, không cảm giác, một kẻ hấp hối sắp chết, còn có thể tham luyến gì sao?
Hàn Phỉ rũ tay xuống nắm chặt, nhìn chằm chặp người trước mặt, không nên như thế này! Không nên dùng ngữ khí thế lương như vậy! Người này, không nên như vậy!
Hàn Phỉ đột nhiên cười một tiếng, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, nói:
" Nói cho cùng, Vương gia chính là không tin y thuật của ta. "
Tần Triệt kinh ngạc quay đầu lại, không nói. Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, quỳ xuống, nói:
" Là Hàn Phỉ sai, Vương gia thân thể suy nhược, điều này không thể trách Tật Phong, trách ta, là ta làm còn chưa đủ, Hàn Phỉ tự nguyện xin chịu tội. "
Tần Triệt cau mày, hắn đột nhiên không thích vẻ mặt này của nàng:" Đứng lên! "
Hàn Phỉ vẻ mặt chăm chú, nói:
" Sau này, ta sẽ tận lực tranh thủ thời gian tới nơi này, ta hi vọng Vương gia cũng có thể dựa theo lời ta nói mà làm, thân thể ngài gầy yếu, hơi chút không thích hợp bệnh liền sẽ nặng thêm. "
" Ngươi biết, cái này cùng ngươi không liên quan. "
" Không, Vương gia là bệnh nhân của ta, vậy Hàn Phỉ nhất định phải sẽ phụ trách tới cùng. "
Dần dần, ngay cả ánh mắt của Tật Phong cũng biến đổi, hắn tựa như không hiểu, nữ nhân này, là từ khi nào thì bắt đầu quan tâm Vương gia như vậy. Nhưng phần quan tâm này, đến cùng là thật là giả?
Nếu Hàn Phỉ biết suy nghĩ trong lòng Tật Phong, nhất định sẽ khịt mũi con thường, phần quan tâm này thật như vàng 9999!
Vận mệnh của nàng ở đây có thể nói là cột chung một chỗ với Vương gia, chiếu theo tính cách của hệ thống kia, vạn nhất Vương gia bỏ mạng, nàng tuyệt đối sẽ không có quả ngon để ăn!
Xem ra, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa đủ coi trọng Vương gia! Đây là nàng sơ sẩy, nhưng sau này tuyệt đối phải chú ý nhiều hơn một chút!
Sau khi ra quyết định, Hàn Phỉ lại nói:" Vương gia, bất luận ngài có hoài nghi ta hay không, ta hi vọng, trong khoảng thời gian này, ngài hãy dành cho ta một chút tín nhiệm, thân thể của ngài không thể trì hoãn được nữa! "
Tần Triệt đột nhiên cười, nhưng vệt cười này lập tức trôi qua, nhanh đến mức không ai nhìn thấy, hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Phỉ đang quỳ dưới đất, nói:" Sau này, không cần quỳ xuống nữa. "
Ta không thích ngươi quỳ. Vế sau của câu này Tần Triệt vẫn chưa nói ra khỏi miệng, ngay bản thân hắn cũng không hiểu lời này đến từ đâu, chỉ đơn giản là không thích.
Hàn Phỉ kinh ngạc, thầm nói, không phải những cổ nhân này luôn yêu thích người khác quỳ trên mặt đất nói chuyện với mình để ra vẻ mình cao cao tại thượng sao?
Cũng khó trách nàng hiểu sai. Nhưng không cần động tí là quỳ mới tốt a, phải biết mỗi lần đứng lên với nàng cũng không dễ dàng!
Hàn Phỉ thật vất vả bò lên, liền nhìn thấy Tần Triệt còn không tới kịp thu hồi tâm tình trong đôi mắt, vẻ hoảng hốt kia nhanh như chớp va chạm vào đáy lòng của Hàn Phỉ.
Ma xui quỷ khiến, Hàn Phỉ hé miệng:" Vương gia, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không? "
Tần Triệt gật đầu, tựa hồ muốn nghe nàng nói tiếp.
Hàn Phỉ nuốt nước miếng, nói:" Tại sao.. ngài vẫn tự xưng là ta? "
Cái này, là nghi vấn của Hàn Phỉ từ rất lâu rồi. Người này, rõ ràng là Vương gia có địa vị cao cao tại thượng, dù cho giờ khắc này sa cơ lỡ vận, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng hắn mang huyết mạch Hoàng tộc, nhưng hắn, chưa bao giờ tự xưng là" Bản Vương ".
Từ ngày đầu tiên gặp hắn, hắn đã xưng 'Ta ', ta, ta.. Ở trong mắt hắn, tựa như một thân phận cũng không có.
Hàn Phỉ không thích hắn như vậy, luôn cảm thấy rầu rĩ, câu nói này giống như là một cấm chế, nàng vẫn không hỏi ra miệng, nhưng lần này cũng không biết lấy dung khí ở đâu lại dám hỏi.
Sau khi im lặng một lúc lâu, hắn nói:" Người sắp chết, làm sao xưng Vương. Thân thể gầy yếu, làm sao có thể nhận thân phận nặng như vậy."
Từng chữ, từng chữ nhẹ như gió, lướt qua, ở trên trái tim của Hàn Phỉ khắc lên dấu vết.
Hàn Phỉ có chút thất hồn lạc phách, lại có chút hiểu ra, nàng ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt phức tạp. Người này, đến tột cùng là sống thế nào? Làm thế nào trong bộ dáng sẵn sang chịu chết này có thể giãy giụa sống sót? Mỗi ngày trôi qua, hắn một mình ngốc trong phòng, đối với thân phận thoải mái, đối với sinh tử thấu triệt, một cái xưng hào Vương gia này với hắn mà nói căn bản không phải là một điều vinh hiển, mà là gánh nặng đè chặt lên thân thể gầy yếu của hắn. Viền mắt Hàn Phỉ ửng đỏ, bao nhiêu lời an ủi dồn nén lại không thể thốt ra, nàng đột nhiên không biết nên nói gì với hắn.