Chương 36: Mở ra độ thiện cảm
Từ đối mặt với tử vong đến kinh ngạc chỉ cách nhau vài giây, nhưng đối với Hàn Phỉ lại dài như một thế kỉ, trái tim đang đập cấp tốc dần dần bình tĩnh trở lại, mãi đến tận lúc này, nàng mới từ từ hiểu được ý tứ câu nói vừa rồi của người kia.
"Vương gia, ngài.. không gϊếŧ ta sao?"
Tần Triệt thu lại nụ cười nơi khóe môi, nhàn nhạt nói: "Ngươi rất muốn chết à?"
Hàn Phỉ hé miệng, nói: "Nếu như có thể sống sót, tự nhiên sẽ không muốn chết."
"Vậy nhớ kĩ, những điều ngươi vừa nói ở đây, hãy quên toàn bộ đi."
Hàn Phỉ càng ngày càng không hiểu Vương gia này đến tột cùng là muốn làm cái gì, đề tài chuyển biến cũng quá nhanh, nhanh đến mức nàng theo không kịp.
"Vương gia, ngài rốt cuộc có ý gì?"
Tần Triệt phất tay một cái, nói: "Lui ra đi. Mấy ngày sau không cần tới nữa."
Hàn Phỉ nắm chặt nắm đấm, hít sâu vào một hơi, nói: "Vương gia, ta có thể hiểu là ngài tha cho ta."
Hàn Phỉ quật cường nhìn khuôn mặt mang theo tấm mật nạ kia, nếu lời đã nói ra khỏi miệng, như vậy nàng cũng không muốn tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn, vâng lời, cái gì cũng thẳng thắn nói cho rõ ràng, còn tốt hơn che giấu tạo thành một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ làm cho nàng tan xương nát thịt.
Đúng lúc này, người kia đột nhiên mở miệng: "Tên ngươi là gì?"
Hàn Phỉ sững sờ, vô ý thức nói: "Hàn Phỉ."
Người kia lẳng lặng nhìn nàng.
Hàn Phỉ ý thức được hắn đang muốn hỏi tên thật của nàng ở hiện đại, liền nói: "Hàn Phỉ, tên thật của ta giống với tên của thân thể này."
Âm thanh lãnh đạm, âm trầm của Tần Triệt từ từ vang lên: "Hàn Phỉ!"
Trong chớp mắt này, trái tim của Hàn Phỉ bỗng nhiên đập nhanh hơn, phảng phất âm thanh này không phải đang gọi tên con gái Thừa Tướng, mà là gọi nàng, chỉ gọi một mình nàng mà thôi.
"Cố gắng ở nơi này sống tốt."
"Cái, cái gì?"
Tần Triệt cúi đầu, Hàn Phỉ không nhìn thấy mắt hắn, càng đoán không ra ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ là nghe thấy hắn mang theo uể oải nói: "Nếu như ngươi phải chết trên tay người khác, vậy, trước đó, ta sẽ gϊếŧ ngươi."
Hàn Phỉ ngẩn ra, thật lâu chưa hoàn hồn lại, cho đến khi rời khỏi gian phòng kia, trở lại phòng mình, nằm ở trên giường, nàng giống như mới tỉnh mộng, ngơ ngác nhìn xà nhà, lập tức đâm đâm Đào Bảo:
"Này, ngươi không trừng phạt ta sao?"
Nửa ngày sau, Đào Bảo mới nói: "Kí chủ không nghe thấy sao?"
"Cái gì?"
Đào Bảo ngữ khí có chút chột dạ nói: "Chúc mừng kí chủ."
Hàn Phỉ tưởng mình nghe lầm, cười nhạo một tiếng, nói: "Ngươi bây giờ đang trêu chọc ta sao?"
Hàn Phỉ vươn ngón tay, gõ nhẹ vào đầu mình, nói: "Vừa rồi âm thanh cảnh cáo liên tiếp, ngươi cho rằng ta không nghe thấy sao?"
Đào Bảo cũng oán giận một câu: "Vừa rồi kí chủ nói những lời quá phận như thế, thật là quá đáng! Tại sao lại có thể có thái độ như thế với nam thần? Còn nữa sao kí chủ có thể làm bại lộ bí mật của hệ thống?"
"Ờ. Bí mật lớn nhất của ta không phải là ngươi sao? A, hệ thống ngươi chính là một con chó cả đời trung thành của nam thần đi!"
"Kí chủ!" Đào Bảo tức giận.
Hàn Phỉ trực tiếp cắt ngang: "Nói đi, chúc mừng ta cái gì? Vì không trừng phạt ta nữa sao?"
"Hừ, kí chủ khẳng định không nghe thấy ta nói!"
Hàn Phỉ thiếu kiên nhẫn, nói thẳng: "Ngươi đến cùng là nói cái gì, đừng léo nha léo nhéo nữa, ta đến hình dáng của ngươi cũng không nhìn thấy, không nghe thấy là điều rất bình thường."
Đây là lần đầu tiên Hàn Phỉ với dùng ngữ khí ác liệt như vậy nói với hệ thống, làm cho nó chấn kinh đến nỗi nửa ngày không lên tiếng.
"Ngươi, ngươi hung dữ với ta.."
"Đúng, chính là hung dữ với ngươi, còn có thể càng hung dữ hơn đấy."
"Ngươi, ngươi.."
"Có nói hay không? Không nói thì dẹp đi! Ta ngay cả nam thần của ngươi cũng dám chửi, hiện tại cũng không để ý đến ngươi, nếu như ngươi còn muốn dùng điện giật trừng phạt ta, ngươi cứ tùy ý đi."
Hàn Phỉ gian nan xoay người, không có ý định nhìn cái hệ thống này nữa, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
"Hức hức hức, kí chủ ngươi quá đáng lắm rồi, hức hức hức, ta không thèm nói cho ngươi biết! Tại sao nam thần lại mở ra độ thiện cảm với ngươi! Cái này không hợp với lẽ thường đâu!"
Trong đêm tối, vèo một phát, Hàn Phỉ mở mắt ra, con ngươi sáng như tuyết:
"Ngươi nói cái gì? Độ thiện cảm?"
"Hức hức hức, quá đáng quá mức, rõ ràng kí chủ đối với nam thần không khách khí như thế, sao nam thần lại mở ra độ thiện cảm với ngươi a?"
Hàn Phỉ kiên trì chờ sau khi hệ thống bình ổn tâm tình, mới nói: "Có thể nói chưa?"
"Hừ, vừa rồi, ta cũng không biết tại sao độ thiện cảm của nam thần lại bị mở ra, phải biết, cái này chính là khó khăn siêu cấp đấy! Trước đây, có rất ít kí chủ nhận nhiệm vụ đánh hạ nam thần có thể mở ra độ thiện cảm sớm như vậy!"
Hàn Phỉ vô cùng hứng thú, không nghĩ tới nàng bạo phát một hồi như thế, không những không hại mình ném đi mạng nhỏ, ngược lại còn có thể trong họa được phúc.
"Độ thiện cảm là cái gì? Chính là tương tự độ thiện cảm của Hàn Thượng Thanh với Hàn Phỉ đó sao?"
"Hừ, sao có thể đánh đồng như thế! Độ thiện cảm của nam thần vô cùng khó khăn mới thu được! Hạng tiểu nhân vật sao có thể so sánh chứ! Có điều chính ta cũng không biết vì sao nam thần lại mở ra độ thiện cảm với kí chủ, ta thấy đây chính là chuyện cười lớn nhất trên đời rồi! Thế nhưng chuyện cười này dù sao cũng là thật, hiện tại liền ban thưởng cho kí chủ đi! Kí chủ mời nhận thưởng!"
Hàn Phỉ hai mắt càng sáng hơn, đắc ý chờ đợi một chuỗi dài tiếng nhắc nhở kia:
"Keng - mở ra độ thiện cảm của nam thần, khen thưởng 100 tinh tệ, hiện tại tổng số tinh tệ là 150."
"Keng -cứu chữa nam thần một lần, khấu trừ nợ 10 tinh tệ, hiện còn nợ 988 tinh tệ."
"Keng - mở ra độ thiện cảm của nam thần, khen thưởng một lần Tiểu Trợ Thủ!"
"Keng - mở ra độ thiện cảm của nam thần, khen thưởng một lần trải nghiệm tâm linh mộng cảnh!"
"Keng -mở ra độ thiện cảm của nam thần, khen thưởng một bình thôi tình nước mắt!"
"Keng -vì muốn cổ vũ kí chủ tăng nhanh tốc độ hoàn thành nhiệm vụ, đặc biệt khen thưởng ba lần sử dụng nước thuốc có hiệu quả làm gầy thân thể!"
Hàn Phỉ trong đầu giống như nổ tung một đóa đóa kim hoa, một đống lời nhắc nhở khen thưởng suýt nữa làm Hàn Phỉ sung sướиɠ phát cuồng, mãi đến tận khi dừng lại, nàng vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần.
"Kí chủ, kí chủ! Hoàn hồn! Hiện tại đã hiểu tranh thủ được độ thiện cảm của nam thần có bao nhiêu lợi lộc chưa? Sau này cần phải nhớ kỹ, tuyệt đối không nên chọc cho nam thần tức giận! Hừ, khen thưởng bao nhiêu, trừng phạt sẽ bấy nhiêu! Lần này là vận khí của kí chủ tốt, cũng may nam thần tâm tình cực kỳ tốt, mới có thể biến thành như vậy!"
Hàn Phỉ không thèm để ý tới cảnh cáo của hệ thống, liền vội vàng hỏi: "Những thứ Tiểu Trợ Thủ, tâm linh mộng cảnh, thôi tình nước mắt cùng nước thuốc có hiệu quả làm gầy thân thể là vật gì? Dùng như thế nào?"
Đào Bảo khô cằn nói: "Tất cả đều là đồ tốt!"
"Ngươi phải nói cho ta biết dùng như thế nào chứ?"
"Kí chủ rốt cục thay đổi tâm tính chứ?"
Hàn Phỉ nhíu mày, nhưng vẫn lừa gạt lương tâm nói: "Đúng, ta đã thay đổi tâm tính, có thể nói cho ta biết không?"
"Đúng là trẻ con dễ dạy! Nghe rõ, những thứ này đều là đồ phụ trợ kí chủ thực hiện nhiệm vụ tốt hơn, Tiểu Trợ Thủ có thể đủ trợ giúp kí chủ khắc phục tình thế khẩn cấp, khụ khụ, kí chủ cũng đã thể nghiệm qua một lần!"
Hàn Phỉ sững sờ, một cái linh cảm không tốt lắm liền xông tới.
"Lần trước trợ giúp kí chủ đọc thượng cổ từ phú, triển khai tế tự theo lễ nghi thượng cổ, chính là Tiểu Trợ Thủ!"
Hàn Phỉ suýt phun ra một ngụm máu.