Chương 12: Ra ngoài phủ
Ngày hôm nay, Hàn phủ khua chiêng gõ trống, cực kì náo nhiệt.
Hàn Thượng Thanh tự mình đưa hai nhi nữ ra tới cửa, Hàn Yên trên khuôn mặt diễm lệ có chút không nỡ, Hạ Thị ở một bên nhìn nữ nhi xinh đẹp như hoa của mình, trong lòng một trận kiêu ngạo tự nhiên mà sinh ra, nhất là khi nhìn thấy Hàn Phỉ toàn thân mập mạp đứng bên cạnh lại càng đắc ý.
Hàn Thượng Thanh cũng quay sang dặn dò Hàn Yên, dù cho khoảng thời gian này hắn đối với Hàn Phỉ thay đổi rất nhiều, nhưng cũng là do trong lòng có chút xấu hổ mà thôi, ngay cả lần này Hàn Phỉ đi vào A Mã Cung cũng đều là do hoàn thành giấc mơ của mẹ nàng.
Liệu Hàn Phỉ có được Tứ hôn cho một công tử nhà quyền quý nào đó không? Hàn Thượng Thanh cũng không ôm hi vọng.
Nhưng Hàn Yên thì bất đồng, số người đến xin đề thân với Hàn Yên cơ hồ đã san bằng ngưỡng cửa của Hàn phủ, nhưng bởi vì Yên Nhi hiếu thuận, muốn ở thêm chút thời gian, hiện tại tuổi này là vừa vặn, thêm vào mỹ danh của Yên Nhi ở bên ngoài, Hàn Thượng Thanh tự nhiên cũng dành cho nàng kỳ vọng cao.
Vì lẽ đó có ít việc cần phải căn dặn nàng cẩn thận.
Hàn Phỉ liếc mắt nhìn một nhà người ta tương thân tương ái, trong lòng ngược lại không có cảm giác gì, chung quy nàng đối với mấy thân nhân này không có cảm giác thân thiết.
Ngay vào lúc Hàn Phỉ đang suy nghĩ như vậy, liền cảm thấy góc áo bị lôi kéo, nàng sững sờ một hồi, cúi đầu, nhìn thấy một gương mặt đang nở nụ cười, nụ cười kia còn có chút ngượng ngùng.
"Tỷ tỷ."
Trong lòng Hàn Phỉ ngay lập tức mềm nhũn, đó chính Hàn Văn Thư vừa có thể xuống giường, nhắc tới cũng thần kỳ, nguyên bản hắn đã phải ở trên giường bệnh rất lâu đều không thể xuống giường được, vậy mà mới qua mấy ngày đã tốt hơn.
Thêm vào việc không còn dùng canh sâm bồi bổ, lại dùng chút lương thực phụ điều chỉnh, sắc mặt từ từ hồng hào, ngay cả hôm nay cũng có thể miễn cưỡng xuống giường.
Hàn Phỉ đi qua mấy lần, đứa trẻ này liền nhớ kỹ ngày đó nàng đã cứu hắn, vì lẽ đó lần nào gặp nàng cũng tươi cười, vui vẻ, dù cho có bị Hạ Thị trừng mắt cũng không sợ.
Hàn Phỉ thật sự yêu thích đứa bé này, ngoan ngoãn nghe lời, thật không hiểu người như Hạ thị làm thế nào lại sinh ra một con cừu nhỏ như vậy.
"Tỷ tỷ, phải cẩn thận."
Hàn Văn Thư do dự một hồi, mới dặn dò một câu như vậy.
Hàn Phỉ cười, đưa tay ra yên lặng xoa đầu hắn, nhưng bởi vì bàn tay dày rộng của nàng đều là thịt, một bàn tay này che xuống, đem hơn nửa cái đầu của tiểu hài nhi bao trùm.
"Sau này phải thường xuyên đi nhiều một chút, rèn luyện thân thể, biết không. Thân thể này của ngươi xương quá yếu, sau này sẽ không cao lớn được."
"Tỷ tỷ, ta biết, tỷ tỷ đi chuyến này, cần phải cẩn thận nhiều hơn, đệ đệ sẽ ở trong nhà đợi tỷ tỷ trở về".
Hàn Phỉ đối với tiểu đệ đệ ngoan ngoãn, vâng lời như vậy cảm thấy thật bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa này ngược lại là được dạy được vô cùng tốt, hơn phân nửa là bởi vì luôn bị bệnh, Hạ Thị liền không có suy nghĩ truyền thụ suy nghĩ độc ác cho hắn, vì lẽ đó hắn vẫn còn duy trì tính tình trẻ con, chỉ hy vọng sau khi nàng trở lại tiểu hài này nhi vẫn có thể nghe lời như thế.
Trong lúc Hàn Phỉ đang phiền muộn cực kỳ, thâm tình bên kia cũng kết thúc, Hàn Thượng Thanh lúc này mới muốn tìm Hàn Phỉ, giống như là bố thí mà nói ra một câu: "Phỉ Nhi cũng phải chú ý thêm, ở trong cung tỷ muội các ngươi phải trợ giúp lẫn nhau, không nên để người khác coi thường Hàn phủ."
Hàn Phỉ cung cung kính kính nói: "Vâng, Phỉ Nhi hiểu rõ."
Hàn Thượng Thanh thỏa mãn gật đầu, nói: "Thời gian không còn sớm, đi thôi."
Hai người lần lượt lên kiệu, ngược lại là kiệu của Hàn Phỉ tương đối rộng lớn một chút, nghĩ đến cũng đúng vì phải phù hợp với thân hình của nàng.
Hàn Phỉ nhìn thân thể của chính mình, vòng eo đã giảm một chút, nhưng thịt mỡ vẫn phi thường phì nhiêu, lại nhìn sắc mặt đã xanh biếc một mảnh của kiệu phu một chút, nhất thời vì mấy kiệu phu kia mà đồng tình cảm động.
Muốn nâng lên một thân thịt mỡ như thế cũng không dễ dàng a.
Xuân Hồng đợi sau khi Hàn Phỉ lên kiệu mới chậm rãi đi theo bên cạnh, lặng lẽ cùng Hàn Phỉ ở trong kiệu nói: "Tiểu thư, chắc người đã đói bụng rồi, Xuân Hồng chuẩn bị cho người chút mứt."
Nói xong, một cái tay còn luồn vào trong kiệu.
Hàn Phỉ ở bên trong khóe miệng co giật, Xuân Hồng luôn lo lắng nàng ăn không đủ no, dáng vẻ thật làm cho nàng rất có cảm giác tội lỗi! Nàng ở hiện đại chính là thể chất ăn không mập, vì lẽ đó xưa nay không để ý, kiêng kỵ quá, hiện tại đến nơi này cái gì cũng không thể ăn nhiều, thật sự là dằn vặt muốn chết!
Nếu như không phải là tốn thời gian quan sát qua Xuân Hồng, Hàn Phỉ đều muốn cho rằng nha đầu này là do Hạ Thị phái lại đây để vỗ cho nàng béo lên!
Hệ thống đáng khinh vốn giả chết bỗng xuất hiện: "Kí chỉ bất cứ lúc nào cũng phải duy trì động lực giảm béo."
Hàn Phỉ phát cáu: "Ta biết rõ!"
Hàn Phỉ vén mành lên, nói: "Xuân Hồng, ta không ăn, ngươi cất đi."
Đúng lúc này, một âm thanh hít khí lạnh vang lên.
Hàn Phỉ vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn sang, đã nhìn thấy không biết từ lúc nào, kiệu đã đi ở trên đường, hai bên đều là bách tính đứng xem, nguyên lai, đây là đường mà mỗi năm tiểu thư các nhà chuẩn bị tiến vào A Mã Cung đều phải đi qua, vì lẽ đó từ rất sớm đã có bách tính đứng ở ven đường vây xem.
Chính là vì nhìn thấy gương mặt của các tiểu thư kia, chọn một cửa đặt cược tốt, xem ai có hy vọng đoạt giải nhất, đây xem như một loại tập tục mà mọi người đã quen thuộc.
Không nghĩ đến, tiểu thư đẹp đẽ không thấy, lại nhìn thấy một cái "đầu heo" thật lớn từ dưới mành cửa sổ chui ra, lúc này mới dẫn tới trang cảnh mọi người đều phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Xuân Hồng cũng gấp, nàng đã cố ý luồn tay vào kiệu, không có vén rèm lên, chính là vì để mọi người không biết bên trong kiệu là tiểu thư, nàng rất rõ ràng người bên ngoài nếu thấy tiểu thư thì sẽ phản ứng như thế nào.
Quả thật không sai, một trận thanh âm bàn tán xôn xao không hề e dè cứ như vậy truyền tới.