Sổ Tay Tẩy Trắng Tra Nam

Chương 20: Người cha vô trách nhiệm (xong)

Editor: AnGing

Bài hát: 66CCFF - Luo Tian Yi

【 Cái gì?? 】

【 Thật hay giả? 】

【 Ăn nói không căn cứ, mau giao nộp bằng chứng!!!! 】

Cô gái kia cũng không ngờ là mình chỉ nói có một câu mà lại có nhiều người trả lời như thế, hơi khẩn trương thấp thỏm, đăng bức hình cô từng chụp lên.

Mọi người trong khu bình luận im lặng một lúc.

【 Em gái, em là nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp à? 】

【 Mau nói thật đi, cô có phải là gián điệp mà Vệ tổng thả vào đây không! 】

【 Mẹ ơi! Con biết yêu rồi! 】

Trong ảnh chụp, một thân ảnh thon dài đối diện ống kính, từ sườn mặt anh tuấn kia có thể nhận ra đó là bậc thầy rắc cơm chó Vệ tổng, mà giờ phút này, ông ấy đang ôm một người phụ nữ.

Một cái ôm công chúa tiêu chuẩn.

Bối cảnh là một dòng suối nhỏ, bọt nước bắn lên xung quanh hai người họ, người phụ nữ trong lòng Vệ tổng đang ôm cổ ông, ngũ quan của bà có một nét dịu dàng không thể nói nên lời, đó là một loại mỹ lệ chỉ xuất hiện trong trạng thái vô cùng hạnh phúc, làn váy dài thướt tha, chảy xuống cẳng chân trắng nõn của bà, bà để chân trần, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Không thể không nói rằng, bức ảnh này đẹp như tranh vẽ.

【Mẹ nó nữa, tui cong rồi, muốn theo đuổi, sao Vệ phu nhân lại đẹp như thế cơ chứ!】

【Tui cũng cong nè, chúng ta cùng cong. 】

【 Không khí xung quanh hai người này quả thật lóe mù mắt chó! Vệ tổng không lúc nào quên rải cơm chó!!】

Em gái kia lục tục thả ra ảnh chụp của mình.

Bên dòng suối nhỏ, Tề Nhã ngồi trên cỏ, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía đối diện, mà người đàn ông đang xách một đôi giày theo, trên gương mặt của hai người đều nở nụ cười.

Vệ Minh Ngôn đi tới trước mặt người phụ nữ quỳ một gối xuống, tự tay đeo giày cho bà, ông rũ mắt, bà nhìn ông, trong đôi mắt tràn ngập hạnh phúc.

【 Tôi thừa nhận, tôi là nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp, ngày đo tôi đang đi chụp ảnh, tình cờ nhìn thấy hai người họ, ngứa tay chụp mấy tấm. 】

【 Mọi người không biết đấy thôi, lúc tôi đi qua dòng suối kia, Vệ phu nhân muốn tự đi, Vệ tổng lại không cho, cởi giày cho bà ấy, ôm kiểu công chúa đi qua mới quay lại lấy giàu, đi giày xong, ông ấy còn cúi đầu hôn trán Vệ phu nhân một cái, chậc chậc trường hợp đó đúng là, tại chỗ bị ném cơm chó luôn đó!】

Cô vừa nói xong, mọi người phía dưới nháy mắt rít gào,

【 Nói nhiều như vậy làm gì! Đồ tồi!】

【Không bằng chứng không tin, mau mau gửi ảnh Vệ tổng hôn Vệ phu nhân lên, chúng ta vẫn là anh em tốt. 】

【 Không đúng, chúng ta vẫn có thể tìm Vệ tổng đòi! Dù sao cũng nhìn đến chân dung của Vệ phu nhân rồi, xem ông ấy còn lí do gì để giấu nữa không!】

【Có đạo lý! Đi, Đi đòi bọn họ!】

...

Tề Nhã buồn cười tắt Weibo, nhìn về phía người đàn ông đang cười như được mùa gõ chữ lên di động.

"Anh đang làm gì đó?"

"Anh đang trả lời bọn họ này." Vệ Minh Ngôn nhìn bà cười, hớn hở đưa di động cho vợ nhìn.

Chỉ thấy bên trên ghi năm chữ to:

【 Vợ của riêng, cấm thèm thuồng 】

"Em không biết đấy thôi, người trẻ tuổi ngày nay không biết xấu hổ là gì, thấy cô nào xinh là lao tới gọi vợ liên mồm, em là vợ của anh, anh không muốn bọn họ gọi em như vậy đâu."

Thấy chồng mình hành động như con nít, Tề Nhã cười chọt trán ông, "Sao cứ như đứa con nít thế."

"Anh cứ con nít đấy, ai nha, vợ à, lần sau chúng ta đi đâu chơi bây giờ? Hay là đi Iceland đi! Đi ngâm suối nước nóng!"

Hai ngày sau, Kiều Phán Phán đang vùi đầu làm việc nhận được tin báo.

Cô thả văn kiện trong tay xuống, vừa mở di động ra thấy ảnh cha mẹ tự chụp, hai người đều tươi cười, nhìn là biết đi chơi rất vui vẻ.

Phía dưới là dòng chữ: 【 Con gái ngoan, làm việc cho tốt, cha mẹ đã gửi cá câu về qua bưu điện hàng không cho con, nhớ ăn đó. 】

Kiều Phán Phán dở khóc dở cười buông di động, Lục Lâm vừa lúc đi vào, "Tổng giám đốc, báo cáo hội nghị đã sửa xong rồi."

"Được rồi, đặt ở đây đi, đúng rồi, buổi tối đến nhà mình ăn cơm đi, tiện thể cầm mấy con cá trở về"

"A..." Lục Lâm méo mặt, "Lại là cá à, lần này cô chú lại đi đâu chơi thế?"

"Iceland, còn đăng ký hẳn giấy phép gửi bưu điện hàng không về đây nữa." Kiều Phán Phán cũng hơi bất lực.

Rõ ràng cô đã lớn như thế, mỗi lần cha mẹ đi một nơi mới đều gửi về quà cho cô, các kiểu loại quà tặng đã chất đầy ở nhà, một phòng còn để không hết.

Hàng mỹ nghệ xinh đẹp còn có thể để trang trí, mấy kiểu phức tạp phải ăn ngay, cá đông đá gửi qua hàng không cô ăn một mình không hết thì chịu.

Nhưng đây là tấm lòng của cha mẹ, cô vừa cảm động vừa buồn rầu, đành phải phân tán cho người cô yêu quý ăn hộ, mà hiển nhiên, Lục Lâm chính là người đó.

"Mẹ mình nhất định lại như thế cho xem, mỗi lần mình vác cá về bà ấy đều hớn ha hớn hở làm cho mình ăn, bảo là Vệ tổng tặng cho cậu, cậu lại tặng cho mình, sau đó mình lại phải ngồi đó nghe mẹ mình khen cậu các kiểu, đau hết cả đầu."

Thấy Lục Lâm mặt ủ mày ê, Kiều Phán Phán cười đề nghị, "Lần sau còn như thế cậu cứ bảo mình bắt cậu tăng ca, lén trốn ra là được, cùng lắm thì tới nhà mình ngủ."

"Được! Dù sao nhà cậu cũng ở cạnh công ty, đi đi đi, qua nhà cậu ăn cá đi!"

Vệ Minh Ngôn và Tề Nhã chơi suốt 40 năm, cũng không chơi nổi nữa, bọn họ lại triển khai lạc thú mới, nuôi cá.

Vì thế mỗi lần Kiều Phán Phán sớm đã trở thành nữ cường nhân về nhà thăm cha mẹ, đều có thể thấy hai người thảnh thơi ngồi dưới tàng cây cho cá ăn.

Đúng vậy, bọn họ vô cùng tùy hứng đào một cái hồ trong sân, ai bảo nhà họ lớn đến vậy làm gì.

Mười năm sau, Tề Nhã đi trước, là Vệ Minh Ngôn phát hiện.

Hắn gọi Kiều Phán Phán tới, nằm bên cạnh vợ mình, vuốt ve đôi bàn tay nhăn nheo lạnh lẽo của bà ấy, giọng nói yêu ớt, "Phán Phán, cả đời này của cha, hối hận nhất là lúc đó đã rời khỏi nhà, làm hại hai mẹ con con chịu khổ nhiều như vậy, mấy năm nay, cha vẫn luôn không dám hỏi..."

"Cha..." Kiều Phán Phán quỳ gối ở mép giường, khóc đầy mặt nước mắt, nhìn người đàn ông cho dù không ở công ty vẫn như là một cây đại thụ tọa trấn công ty cho cô, nghẹn ngào nói, "Cha hỏi, cha muốn hỏi cái gì, con đều nói cho cha..."

"Con, con..." Người đàn ông ho khan vài tiếng, run rẩy nói, "Con có trách cha không? Trách cha đã bỏ rơi hai mẹ con..."

"Không có, lúc cha trở về, con đã biết, cha không hề bỏ rơi hai mẹ con con, cha yêu chúng ta, con biết chứ..."

Kiều Phán Phán khóc không thành tiếng, nắm lấy bàn tay cha đang nắm tay mẹ, "Sau khi cha trở về, con thật sự rất hạnh phúc, rất cảm kích, cảm ơn cha..."

Người đàn ông trên giường nở một nụ cười, nhẹ giọng phân phó, "Hỏa táng cha mẹ cùng nhau đi."

Nói xong, ánh mắt hắn dừng lại trên người người phụ nữ bên cạnh mình, vui mừng cười, "Đốt thành tro, giờ đây, cha sẽ không bao giờ rời khỏi mẹ con nữa..."

Nói xong, ông ấy chậm rãi nhắm mắt lại, không bao giờ tỉnh lại nữa...

"Cha!!"

【 Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, Mời ký chủ rời khỏi thế giới. 】

【Xin lựa chọn; 1, Nghỉ phép 2, Tiếp tục nhiệm vụ 】

Vệ Minh Ngôn duỗi người, 【Tiếp tục nhiệm vụ. 】

- ------------------------

Giờ đây, hắn tỉnh lại trên một chiếc giường đất, tường mốc meo cũ kỹ, gối đầu cứng ngắc, hình như trộn lẫn trấu ở trong.

Bên cạnh có một thiếu nữ đang nằm, cô ấy nhắm hai mắt, ngũ quan vẫn còn nét trẻ con, trên mặt còn mang theo nước mắt, trong chăn lộ ra bả vai trắng nõn bóng loáng.

Vệ Minh Ngôn đứng dậy, nhìn bộ quần áo ố vàng không biết đã mấy ngày rồi chưa giặt, nhăn mày.

【Nhiệm vụ của thế giới này: Bảo hộ Dịch Chỉ Lan vào đại học, giữ được thai nhi sinh non, tiến độ nhiệm vụ trước mắt: 0, mời ký chủ nhanh chóng hoàn thành.】

Ký ức mãnh liệt tuôn ra, được Vệ Minh Ngôn tiếp nhận.

Đây là một thôn xóm cũ nát năm 1990, trong vùng núi hẻo lánh kiểu gì cũng có phượng hoàng bay ra, thiếu nữ đang nằm trên giường chính là con phượng hoàng trong mắt người khác.

Thành tích học tập của cô từ nhỏ đã rất tốt, được cậu mợ nuôi lớn, cung phụng cho cô học đến cấp 3, cuối cùng thi vào đại học.

Ở niên đại này, một người sinh viên có thể oanh động cả thôn, hơn nữa cậu mợ của cô đã tỏ vẻ sẽ dốc hết sức lực nuôi cô đi học, lần này, Dịch Chỉ Lan đã trở thành đối tượng hâm mộ của các cô gái trong thôn.

Cuộc đời cô vốn dĩ sẽ vô cùng xán lạn, huy hoàng, nhưng tất cả đều đã bị cơ thể này hủy hoại hết tất cả.

Tên của hắn cũng là Vệ Minh Ngôn. nhưng mọi người đều gọi hắn là thằng du côn, chỉ có Dịch Chỉ Lan mới gọi tên của hắn.

Mẹ của tên du côn này mất sớm, sống nương tựa vào cha, nhưng ông ta lại không thích đứa con trai này, động một cái là đánh mắng, khi tên du côn này còn nhỏ hầu như mỗi ngày đều bị ăn đánh ăn chửi, sau này khi ông ta chết rồi, không còn ai đánh chửi hắn ta nữa, hắn bắt đầu cuộc sống kiếm cơm trong thôn.

Dịch Chỉ Lan xinh đẹp, tương lai sẽ trở thành sinh viên, hầu như tất cả trai trẻ trong thôn đều thích cô, nhưng thích của bọn họ là giúp Dịch Chỉ Lan làm việc, hoặc là thật thà đứng cười trước mặt cô.

Tuy rằng tên du côn này không có văn hóa lại không đàng hoàng, nhưng hắn ta lại có một gương mặt đẹp, lại biết giả vờ giả vịt, có một lần Dịch Chỉ Lan đang giặt quần áo thì bị rớt xuống sông suýt nữa chết đuối, hắn ta nhảy xuống cứu được cô lên.

Tình cảm của hai người càng ngày càng tốt.

Du côn rất thích khoác lác, cũng dẻo mồm, Dịch Chỉ Lan tin lời hắn, hai người lén lút yêu đương.

Tuy rằng lúc này mọi người đã cởi mở hơn, nhưng rốt cuộc vẫn là nông thôn, tên du côn lại có hình tượng này, cô biết cậu mợ mình sẽ không đồng ý, nên khuyên người yêu đi tìm việc làm, chờ khi nào có việc làm chính thức, chỉ cần hắn tới cầu hôn, mình nhất định sẽ đồng ý.

Tên du côn là kẻ ham ăn biếng làm, tuy rằng ham nhan sắc của Dịch Chỉ Lan, nhưng làm sao có thể đồng ý đi tìm việc được, hắn nghi đi nghĩ lại, nghĩ ra một "kế hay".

Gạo nấu thành cơm, là được rồi còn gì!

Nhưng hắn và em họ của Dịch Chỉ Lan chuốc say cô, sau đó đè cô trên chiếc giường cũ nát mốc meo này, phá thân cô gái.

Hắn vẫn chưa yên tâm, an bài mấy tên du côn khác, chỉ cần bọn họ tới, thấy hai người lõα ɭồ nằm trên giường, rồi sau đó gióng trống khua chiêng hô hào ra ngoài, gọi người tới vây xem.

Dịch Chỉ Lan ngây thơ mờ mịt tỉnh lại, đã bị ép tiếp nhận cảnh bị mọi người vây xem, cô theo bản năng trốn phía sau người yêu muốn hắn giúp mình, sợ tới mức không nói nên lời, tên du côn hào phóng ôm lấy cô tuyên bố, "Hai chúng ta là người yêu."

Vào những năm 90, đây là một chuyện gièm pha.

Dịch Chỉ Lan lần đầu tiên gặp phải tình huống này bị đả kích đến mức hoảng hốt, em họ cô nhân cơ hội đứng ra nói cho mọi người rằng hắn và cô thật sự là người yêu.

Chưa kết hôn đã lên giường với nhau, còn bị nhiều người thấy như vậy.

Chỉ trong một đêm, cô từ sinh viên được mọi người hâm mộ trở thành da^ʍ phụ bị mọi người phỉ nhổ.

Sau này, Dịch Chỉ Lan gả cho hắn.

Du côn không cho phép cô đi học đại học, bởi vì hắn biết rõ rằng mình không xứng với một cô vợ là sinh viên đại học, hắn nhốt cô trong nhà, không chịu cho cô đi ra ngoài.

Dịch Chỉ Lan phát điên, cô không còn cam chịu nữa, trong lúc tranh chấp với tên du côn thì sảy thai, sau đó, bác sĩ thông báo rằng cô không còn khả năng mang thai nữa.

Cô bắt đầu thường xuyên mơ thấy ác mộng, mơ thấy một đứa trẻ nhìn mình khóc, mơ thấy nó gọi mình là mẹ, rất nhanh sau đó, cô giống như một đóa hoa tươi, lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy mà héo úa.

Không thể đi học đại học nữa, người yêu anh tuấn tinh tế giờ đây lại hóa thành một con quỷ, cô gái trẻ tuổi kết liễu cuộc đời vừa mới bắt đầu của mình bằng một sợi dây thừng.

Tên du côn đó là hung thủ, mà giờ đây, Vệ Minh Ngôn trở thành tên hung thủ đó.

Thiếu nữ trên giường còn đang ngủ say, Vệ Minh Ngôn biết tạm thời cô sẽ không tỉnh lại, hắn bước xuống giường, lấy bia trong ngăn tủ của tên du côn ra, đổ xuống đất, mùi bia mau chóng tràn ngập căn phòng, hắn ngẩng cổ, uống hết một chai bia.

Hắn im lặng ngồi một lúc, gương mặt dần đỏ lên.

Bên ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa dồn dập, là huynh đệ chơi cùng du côn, "Du côn, mở cửa, anh em tới tìm chú đi chơi."

Như đã hẹn trước, hắn cố ý kêu thật lớn tiếng, hấp dẫn sự chú ý của hàng xóm xung quanh.

Dịch Chỉ Lan nằm trên giường đột nhiên run lên, mở bừng mắt, cả người cô đau nhức, giãy dụa đứng dậy, đầu óc mơ màng còn chưa nhận ra tình huống trước mắt, đã thấy bóng dáng người đàn ông đứng trước cửa.

"Minh Ngôn..."

Nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của cô gái, Vệ Minh Ngôn quay đầu lại, vừa nãy hắn uống nguyên một chai bia, giờ đây cả người hắn toàn mùi rượu, sắc mặt đỏ bừng, bước chân còn không vững, lại cố gắng đi tới chỗ của cô gái, "Lan Lan, mau mặc quần áo vào, anh đi đuổi bọn họ về, em trốn trong phòng đừng có ra ngoài."

Lúc này Dịch Chỉ Lan cũng nhận ra lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, trong lòng cô vừa sợ hãi vừa mê mang, vô thức làm theo lời người yêu nói, trốn trong phòng mặc quần áo vào.

"Du côn! Mau mở cửa ra! Anh em tới tìm chú chơi!"

Người bên ngoài còn đang lớn tiếng thét gào, Vệ Minh Ngôn mở cửa, không cho người bên ngoài cơ hội nhìn vào trong, chui từ khe hở ra ngoài.

"Anh à, tối qua uống nhiều quá, chờ buổi chiều em tỉnh rồi chúng ta lại chơi."

Dịch Chỉ Lan luống cuống tay chân mặc quần áo vào, nghe giọng nói mang theo men say của người đàn ông đang cố đuổi những người đó đi.

Người gõ cửa sửng sốt, hôm qua bọn họ bàn bạc khác hẳn, không phải là muốn bọn họ xông vào hay sao?

Hôm qua tên nhãi này đã bàn bạc là sẽ cho bọn họ nhìn thấy cơ thể của Dịch Chỉ Lan, nghĩ tới cô sinh viên xinh đẹp kia, gã kích động cả đêm, sáng sớm đã dẫn người tới.

"Cậu xem bọn anh cũng đã đến rồi, không cho chúng ta vào trong ngồi sao?"

"Hôm khác, để hôm khác đi..."

Thấy Vệ Minh Ngôn ngăn trước cửa không cho bọn họ vào, không cần nghĩ cũng biết bên trong chắc chắn có người, trong lòng gã nổi lên sắc tâm, hất tay hắn ra định xông vào, "Đổi cái gì mà đổi, hôm nay là hôm nay."

Nghe động tĩnh bên ngoài, Dịch Chỉ Lan sợ đến mức run rẩy, sợ bọn họ thật sự sẽ xông vào, chuyện cô và Vệ Minh Ngôn yêu đương là lén lút, nếu bị mọi người phát hiện ra cô chưa kết hôn đã...

Trong lòng cô tràn ngập sự tuyệt vọng.

Anh Long, hôm khác đi, hôm nay em thật sự rất mệt."

"Cút ngay!"

Tiếng cãi nhau bên ngoài càng ngày càng lớn.

"Mẹ kiếp! Thằng du côn này dám đánh tao! Chán sống hả!"

"Anh em lên cho tao!"

Ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng kêu gào, Dịch Chi Lan co rúm lại trong chăn, khóc nức nở, vẫn cố gắng giãy giụa bò lên.

Minh Ngôn, Minh Ngôn sẽ bị bọn họ đánh chết mất.

Cô xuống giường, hoảng loạn muốn ra mở cửa, cửa lại tự mở ra.

Cô gái sửng sốt, vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn chằm chằm cửa, lại thấy một người đàn ông mặt mày thâm tím đi từ ngoài vào, hắn đóng cửa cẩn thận, sau đó mới nhìn về phía Dịch Chỉ Lan cười, vừa cười một cái đã đυ.ng đến miệng vết thương chết mặt khiến hắn đau méo mồm.

Mặt Vệ Minh Ngôn đau đến mức rúm ró, lại vẫn cố gắng cười an ủi người yêu: "Không sao đâu, bọn họ không vào đây được đâu."

Dịch Chỉ Lan rơi nước mắt, nhào vào lòng người đàn ông vì bảo vệ mình mà bị đánh, khóc òa lên.

Cô không biết bây giờ phải làm gì cả, cũng không biết tương lai sẽ ra sao, sau một đêm, giường như tất cả đều đã thay đổi.

Nhưng may là, người yêu của cô không thay đổi.

Nghe tiếng khóc nức nở của cô, Vệ Minh Ngôn dịu dàng vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói: "Đừng sợ, anh nhất định sẽ khiến em vẻ vang gả cho anh."

Những năm 90, kiếm tiền vô cùng dễ.

P/s: Rảnh thì lên Mái ấm của Nadia ủng hộ tui nha. ^^