Vị Bơ Yêu Thầm

Chương 11

Nhìn đến những lời này, Lâm Hề Trì thiếu chút nữa không nói lên lời. Nàng là thật sự không nghĩ tới chuyện vừa rồi lại bị phát tán, lại còn nhanh như vậy, liền chưa tới một giờ đã bị người phát tán lên diễn đàn trường học.

Không thể tin được nhất còn truyền thành dạng này.

Nhưng nàng nhớ lại tình huống thì cảm thấy người khác suy đoán như vậy rất hợp tình hợp lý……

Ba cô bạn cùng phòng còn đang thảo luận, nhưng đều không quá tin tưởng chuyện này.

Thực mau, Nhϊếp Duyệt quay đầu lại hỏi nàng: “Trì Trì, cậu đêm nay không phải liên hoan hội nhóm sao? Mình nhớ rõ cậu giống như nói lúc sau là đi sân thể dục chơi trò chơi đi, cậu có nhìn đến sao?”

Lâm Hề Trì dừng một chút, thực thành thật mà nói: “Là mình.”

Nhϊếp Duyệt nhất thời không phản ứng lại đây: “A?”

Mặt khác hai người nháy mắt cũng đem tầm mắt đặt ở trên người Lâm Hề Trì, chọc nàng có chút ngượng ngùng, lúng ta lúng túng nói: “Cái này hẳn là nói mình……”

“……”

“…………”

Ba người ánh mắt khϊếp sợ.

Lâm Hề Trì cũng phản ứng lại mình nói thế là thừa nhận chuyện trên diễn đàn, nàng lập tức xua tay, đem chuyện vừa rồi mấy cô nàng còn không hiểu rõ giải thích rõ ràng.

Chờ nàng nói xong, Nhϊếp Duyệt cười ra tiếng: “Trúc mã nhỏ của cậu cũng quá hố đi?”

Lâm Hề Trì: “Cũng không phải, là mình trước làm cậu ấy tức giận.”

Nhϊếp Duyệt: “Nếu không để mình ở trên diễn đàn giải thích giúp cậu một chút?”

Lâm Hề Trì nghĩ nghĩ: “Trên đó có nói ra tên bọn mình không?”

Nhϊếp Duyệt: “Giống như không có, chỉ là có người nói nam sinh là hệ quốc phòng là năm nhất.”

Lâm Hề Trì: “Vậy đừng động, dù sao cũng không biết là ai.”

Nhϊếp Duyệt gật gật đầu, trực tiếp đem trang web tắt đi.

“Nói thật trúc mã của cậu bộ dáng rất hung dữ.” Nhϊếp Duyệt nhớ lại vài lần trước nhìn thấy Hứa Phóng, “Cảm giác bộ dáng rất ngầu, lần trước cậu gọi cậu ta ôm sách giúp mình cũng không dám nói chuyện……”

Lâm Hề Trì sửng sốt: “A? Vì cái gì?”

Trần Hàm: “Kỳ thật mình cũng cảm thấy……”

“Không biết, liền cứ vậy rất dọa người.” Nhϊếp Duyệt đột nhiên có loại cảm giác nói xâu sau lưng, có chút ngượng ngùng, “Dù sao chính là không tốt tiếp cận đi, bất quá xem hai người các cậu ở chung còn rất đáng yêu.”

“Cũng còn tốt đi.” Lâm Hề Trì nhớ lại bộ dáng lúc Hứa Phóng tức giận, “Kỳ thật cậu ấy thuộc về tính tình đặc biệt không tốt, nhưng là nhiều nhất liền mắng cậu vài câu.”

“Vậy còn gọi tốt……”

“Nhưng tưởng tượng như vậy.” Lâm Hề Trì sờ sờ cằm, “Nhà cậu ấy những đứa trẻ con họ hàng, em gái em họ mình, giống như thật sự đều rất sợ cậu.”

Nhϊếp Duyệt vừa định nói cái gì, Lâm Hề Trì lại tiếp tục nói: “Chỉ có mình không sợ cường quyền.”

“……”

Qua vài giây.

Vẫn luôn trầm mặc Tân Tử Đan đột nhiên nói giọng dịu dàng, như là thuận miệng hỏi: “Trì Trì, cậu và Hứa Phóng chỉ là bạn bè sao?”

Nhϊếp Duyệt phản ứng lại: “Ai là Hứa Phóng?”

Tân Tử Đan môi giật giật, ánh mắt hơi lóe.

“Mình không phải đã nói người bạn kia của mình gọi Hứa Phóng sao?” Lâm Hề Trì cũng nghĩ không ra, theo sau thực nghiêm túc mà đáp Tân Tử Đan nói, “Không thể nói chỉ là, cậu ấy là người bạn quan trọng nhất của mình.”

Nghe vậy, Tân Tử Đan chỉ là như suy tư gì gật gật đầu.

Nhϊếp Duyệt: “A, mình không nghĩ rằng đối tượng cậu thường gọi điện thoại là cậu ấy.”

Lâm Hề Trì cũng ngốc: “Chính là cậu ấy a.”

Nhϊếp Duyệt: “Mình đây như thế nào nghe cậu kêu Thí Thí.”

Lâm Hề Trì hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Bởi vì cậu ấy tự giới thiệu cũng không cùng người khác nói tên của mình là chữ phóng nào.”

Nhϊếp Duyệt không hiểu: “A? Cùng cậu ấy tự giới thiệu quan hệ gì?”

Trần Hàm không có liên tưởng quan hệ hai người, ở trong đầu quay một vòng, nghi hoặc nói: “Là đầu óc mình hỏng rồi vẫn là như thế nào, cái âm này đọc ta cư nhiên không thể tưởng được chữ khác……”

Nhϊếp Duyệt: “Mình cũng không thể nghĩ được……”

Tân Tử Đan: “Mình cũng……”

Lâm Hề Trì chớp chớp mắt: “Xác thật không có.”

Mấy người không thể hiểu được liền đem đề tài quay lại ban đầu: “Vậy cậu ấy tự giới thiệu giống như thật không cần nói mình tên phóng là cái nào phóng.”

“Chủ yếu là bởi vì trước kia mình tự giới thiệu sẽ nói rất nhiều, cậu ấy liền nói mình nói vô nghĩa, sau đó mình cũng thấy cậu ấy cũng không vừa mắt. Tự giới thiệu một chữ đều sẽ không thêm, ngắn gọn chỉ hai chữ ‘ Hứa Phóng ’.” Nói đến đây, Lâm Hề Trì sờ sờ cằm, “Sau đó lại có một lần, cậu ấy tự giới, mình nhịn không được mở miệng nói……”

……

……

“Lúc sau liền vẫn luôn gọi cậu ấy như vậy ……”

-

Tuy rằng Lâm Hề Trì xác thật không quá để ý chuyện diễn đàn kia nói, nhưng nàng khẳng định muốn mượn cơ hội này tới khiển trách Hứa Phóng một trận. Hơn nữa hiện tại đã qua 11 giờ, Hứa Phóng khẳng định sẽ không nhắn lại.

Lâm Hề Trì cảm giác như Hứa Phóng yên lặng chịu nàng mắng. Rất có cảm giác thành tựu.

Lâm Hề Trì mắng xong cậu liền tắt máy đi ngủ.

Vừa mới nhắc tới tính tình Hứa Phóng, kết quả một giấc này khiến cho Lâm Hề Trì mơ thấy chuyện năm cấp 2.

Tính tình Hứa Phóng từ nhỏ rất lớn, kỳ thật cũng không có nguyên nhân khác, chủ yếu là bởi vì từ nhỏ thân thể cậu liền kém, luôn là bất ngờ liền sinh bệnh, mẹ Hứa tìm trung y điều dưỡng một thời gian cũng không có hiệu quả gì.

Mấy người lớn nhà họ Hứa cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, trong nhà cũng chỉ có đứa trẻ này, mỗi ngày như vậy nhìn cũng đau lòng, cho nên đối cậu cơ hồ là không chỗ nào không đáp ứng, đem cậu sủng lên trời.

Cho nên bắt đầu từ lúc còn nhỏ, Lâm Hề Trì không muốn cùng chơi với Hứa Phóng. Bởi vì hắn tự nhiên sẽ phát giận, động chút liền trưng mặt thối với nàng. Hai người cùng nhau làm sai chuyện gì, nàng sẽ bị cha mẹ mắng, mà Hứa Phóng sẽ không.

Chuyện cùng đi học là mẹ ngang ngược yêu cầu nàng làm, tới trường học nàng cơ bản liền sẽ không nói chuyện với cậu.

Hai người trước kia quan hệ cũng không tính tốt.

Nàng chán ghét Hứa Phóng.

Lâm Hề Trì còn suy nghĩ đen tối, nếu nàng cũng giống Hứa Phóng, sức khỏe kém thì tốt rồi.

Vậy khẳng định ba mẹ cũng sẽ đối nàng tốt một chút.

Kết quả có một buổi sáng, Lâm Hề Trì giống thường ngày đi tìm Hứa Phóng cùng đi học.

Người mở cửa lại không phải Hứa Phóng, mà là mẹ Hứa. Nàng cong lưng sờ sờ đầu Lâm Hề Trì, trong mắt người che giấu được buồn bã: “Hứa Phóng hôm nay sinh bệnh, không đi trường học, Trì Trì hôm nay tự mình đi đi.”

Lâm Hề Trì sửng sốt.

Như thế nào luôn sinh bệnh? Nàng như thế nào liền sẽ không sinh bệnh.

Nàng đều hoài nghi cậu là giả bệnh không muốn đi học.

Lâm Hề Trì ngẩng đầu nhìn mẹ Hứa, nhẹ giọng hỏi: “Cháu có thể vào thăm cậu ấy sao?”

Mẹ Hứa gật đầu, nghiêng người nhường đường cho nàng đi vào.

Khi đó, nhà họ Hứa còn chưa có dọn đến khu biệt thự bây giờ, phòng ở chỉ có ba phòng hai sảnh. Lâm Hề Trì vào trong phòng là có thể nghe được từ trong WC truyền ra tới tiếng nôn mửa, là âm thanh cực kỳ thống khổ.

Vừa mới đầu óc ý tưởng nháy mắt tiêu tan, nàng vặn tay nắm cửa, chậm rãi đi qua. Cửa WC không có đóng.

Lâm Hề Trì còn nghĩ kỹ muốn nói với cậu cái gì, muốn nói với cậu “Dưỡng bệnh thật tốt, cậu sinh bệnh xin nghỉ mình cũng sẽ không đem nội dung thầy cô giảng hôm nay nói cho cậu, mình sẽ không đem bài tập mang về cho cậu”.

Còn cái gì đâu……

Nhưng mà vừa đi đến trước cửa WC, nhìn đến bên trong cảnh tượng, Lâm Hề Trì liền một câu đều cũng không nói ra được.

Hứa Phóng như là căn bản không có sức lực gì, trực tiếp ngồi ở bên cạnh bồn cầu, sắc mặt của cậu tái nhợt như là một tờ giấy, mồ hôi lạnh không ngừng mà chảy xuống phía dưới, hai mắt đỏ đậm, tựa hồ đang phát run, cả người lôi thôi không chịu được.

Cậu dùng khóe mắt liếc thấy bóng dáng Lâm Hề Trì, ánh mắt cứng lại, lại không giống ngày thường lộ ra thần sắc không kiên nhẫn như vậy. Chỉ là ngừng ngửa cổ, cái gì cũng chưa nói.

Một lát sau, Hứa Phóng lại như là không kiềm chế được mà ghé vào trên bồn cầu nôn mửa.

Mẹ Hứa mang theo bác sĩ gia đình vừa đến sốt ruột mà đi tới.

Lâm Hề Trì lui đi ra ngoài, rời nhà họ Hứa, yên lặng mà đem cửa đóng lại.

Trong đầu tất cả đều là hình ảnh vừa rồi.

Cậu đang khóc.

Lâm Hề Trì là nhớ rõ ngày đó.

Nàng viết bút ký so thường lui tới đều phải nghiêm túc tường tận, đem bài của Hứa Phóng nghiêm túc chép mà bỏ vào cặp sách, nghĩ cậu bị ỗm cũng không thể bởi vậy làm thành tích thấp hơn so người khác.

Nhưng nàng đem cái gì đều chuẩn bị tốt, Hứa Phóng lại không ở.

Hắn nôn mửa đến bị sốc, bị đưa đi bệnh viện.

Lâm Hề Trì ở cửa nhà cậu đứng trong chốc lát, trầm mặc trở về nhà. Buổi tối ngày đó nàng giống ngày thường một mình làm bài tập, viết nước mắt liền rơi xuống.

Sau đó nàng nghẹn ngào lấy ra sổ nhật ký, ở trên viết một hàng dòng chữ.

—— “Hy vọng mọi người trên đời này, đều sẽ không sinh bệnh.”

Nàng dừng ngòi bút một chút, mắt hồng hồng tiếp tục viết:

—— “Đặc biệt là Hứa Phóng.”

……

……

Lâm Hề Trì từ trong mơ tỉnh lại, tức ngực khó chịu, hốc mắt cay cay. Chung quanh tối đen, trời còn chưa sáng, còn có thể nghe được tiếng thở nhẹ nhàng của bạn cùng phòng.

Nàng cầm di động xuống giường, thật cẩn thận mà đi đến ban công.

-

Ngày hôm sau, Hứa Phóng bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Cậu biếng nhác mà đem đồng hồ báo thức tắt đi, theo thói quen mà nhìn thời gian, bị di động ánh sáng rọi đến, đôi mắt nhíu lại. Sau đó click mở WeChat, nhìn đến danh sách duy nhất một người gửi cho cậu 10 tin.

Hứa Phóng nghi hoặc mà nâng nâng mắt, chấm vào xem.

Phía trước mấy cái tất cả đều là đang mắng cậu người này không thể nói lý, làm nàng mất hết thanh danh, xem Hứa Phóng rời giường tức giận. Cậu ngồi dậy, nhìn mười tin nhắn thoại phía sau hoàn toàn không có ý muốn xem.

Hứa Phóng xoa xoa huyệt Thái Dương, đem thanh âm điều nhỏ chút, ép bản thân xem ——

“Thí thí thực xin lỗi.”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

“Mình hôm nay không nên kẹp cổ cậu, mình cũng không nên cùng giáo viên nói cậu chính là muốn trốn học, mình không nên cái gì đều cùng cậu đối nghịch.”

“Khóe mắt cậu bị người ta làm bị thương, mình không nên chỉ mang cậu đi phòng y tế, hẳn là mang cậu đi bệnh viện mới đúng.”

“Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi.”

……

……

Nói xong lời cuối cùng, nàng gào khóc lên, như là vì cậu khóc tang giống nhau: “Thực xin lỗi! Thí thí ngươi nhất định phải sống lâu trăm tuổi!!! xin cậu!!!!!”