Hắn là một người mù.
Cô lại là một người câm.
Người mù kẻ câm quả là hợp với nhau, dường như sinh ra là dành cho nhau vậy.
Chỉ có điều kẻ mù kia lại rất giàu và đẹp trai, có tiền thì mù cũng không sao.
Hai người chưa từng gặp nhau, cô được mẹ hắn mang về rồi sắp xếp cho hắn cưới làm vợ.
Trần Tuân cũng chẳng quan tâm nhiều, dù sao cũng mù làm gì thấy được mà phản đối.
Cứ theo ý mẹ hắn sắp xếp là được, dù sao từ trước đến nay bà luôn là người tinh tế lại chu đáo trong mọi việc, không hề vì chuyện hắn bị mù mà tự ý quyết định mọi thứ.
Trước khi đi đến chuyện hôn nhân đại sự này, bà cũng từng hỏi ý hắn, nói cho hắn nghe rõ ràng về cô gái kia.
Trần Tuân tất nhiên tin tưởng con mắt nhìn người của bà.
Đêm tân hôn không cần tiếp rượu nhiều, Trần Tuân chào hỏi người quen xong liền tự mình trở về phòng ngủ.
Con đường quá đỗi quen thuộc, hắn cứ bước về phía trước như một người bình thường khỏe mạnh.
Mở cửa bước vào phòng, Trần Tuân chầm chậm đóng cửa lại đứng im một hồi rồi mới lên tiếng.
"Cô tắm chưa?"
"..."
Không có ai lên tiếng, Trần Tuân như quên mất điều gì đó, hắn nhíu mày hỏi tiếp.
"Cô bị câm à?"
"Tôi hỏi sao không trả lời?"
Đang khinh thường hắn là người mù nên không thèm trả lời sao?
Trần Tuân nhíu mày không vui, đứng đó chờ đợi người trong phòng lên tiếng.
Quân Yên ngồi trên giường nhíu mày, khóe môi giật giật.
Cô há hốc miệng, bất đắc dĩ kéo váy cưới đứng lên đi lại gần hắn.
Bàn tay đang buông lỏng của hắn đột nhiên có ai đó chạm vào, Quân Yên thẳng ngón trỏ viết lên lòng bàn tay hắn.
"Bị câm."
Lòng bàn tay nhột nhột, ngưa ngứa, Trần Tuân ngây người một lúc, chậm chạp phân tích và tiêu hóa chữ viết trên đó.
Như nhớ ra điều gì mà mình đã bỏ quên, lúc sau hắn mới xấu hổ lên tiếng.
"Quên mất...cô câm thật..."
"A...ý tôi là...tôi không cố ý nói cô câm đâu."
Câu từ lộn xộn, Trần Tuân không nhịn được mà vò đầu.
Trên mặt Quân Yên cũng chẳng hề vui vẻ gì, trên đó như đang viết "Tốt nhất là anh câm miệng lại đi!" chỉ là hắn không thể thấy được mà thôi.
Mỗi người một biểu cảm, Quân Yên đã buông tay hắn ra từ lâu.
Bàn tay mất đi sự ấm áp và xúc cảm mềm mại từ tay cô mang lại. Trần Tuân đột nhiên lại sinh ra cảm giác hụt hẫng, mất mát.
Hắn xoay người mở cửa rồi gọi lớn.
"A Dương, vào đây!"
A Dương là người theo bên cạnh hắn từ lúc Trần Tuân mất đi ánh sáng.
Vừa gọi tên không lâu sau A Dương đã đến trước mặt hắn, thanh niên tuấn tú mặc vest đứng thẳng lưng.
"Cậu chủ gọi tôi có chuyện gì ạ?"
Trần Tuân mím môi tránh sang một bên nhường đường cho A Dương.
Hắn hất cằm, lạnh nhạt nói.
"Cô ta viết lên tay nhột quá, cậu vào phiên dịch đi."
A Dương kiểu: "???"
Hai người không động phòng đi mà còn kêu tôi vào phiên dịch làm gì?
Tôi động phòng chung hay là đứng xem, rồi dịch lại cho hai người nghe?
"Chuyện này..."
A Dương ngập ngừng, không biết nên làm sao thì đã thấy Quân Yên thiếu phu nhân vừa đến vẫy tay gọi mình, chìa ra một quyển sổ nhỏ trước mắt.
Mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ tiến vào, A Dương cầm sổ trên tay thở dài một hơi.
Hắn đọc to hai chữ:
"Tắm rồi!"
"..."
Thật biết cách tạo tiếng cười, A Dương giật giật khóe môi cúi đầu lặng im.
Ngược lại, Trần Tuân lại rất hài lòng, hắn quay người trở lại phòng, cởi bỏ áo vest trên người ra, thành thục như người bình thường.
Trần Tuân dường như đã làm thành thói quen, đi vào bước liền biết nơi đó có gì thuận tiện né được vật chắn trước mặt.
Cho đến khi cởi nốt chiếc áo sơ mi, mới thấy hắn lên tiếng.
"Tắm rồi thì động phòng!"
"Cởi đồ đi!"