Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 36

Edit: Min

Bởi vì bị kinh hách, hai tai mèo nhung nằm sấp, cơ hồ hòa làm một với tóc của Lâm Sơ Vân. Ánh mắt Phong Hề Hành theo mái tóc dài của Lâm Sơ Vân rơi xuống, bất giác nhìn về phía sau y.

Sẽ có đuôi mèo sao....

Lâm Sơ Vân nửa điểm cũng không ý thức được đồ đệ ngoan ngoãn trong mắt mình, hiện tại lại đang nghĩ đến chuyện khi sư diệt tổ. Y tràn đầy lo lắng nhìn chiều cao co rút của mình, chỉ cảm thấy, thà biến thành mèo còn hơn!

Tai mèo nằm sấp một hồi, rốt cục ủy ủy khuất khuất mà phục dựng lên.

Phong Hề Hành thật vất vả mới đè nén được xúc động trong lòng, vừa mới đi về phía trước một bước, còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy lỗ tai mèo trên đỉnh đầu Lâm Sơ Vân, trong nháy mắt nhạy bén quay người lại.

Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, mới giống như lo lắng hỏi: "Lỗ tai sư tôn không có cách nào thu hồi sao?"

Lâm Sơ Vân buồn rầu gật gật đầu, tai trên đỉnh đầu khẽ run rẩy.

Y không thể kiểm soát được, đừng nói là biến tai trở lại, bây giờ y muốn trở thành một con mèo cũng không được. Yêu đan chưa thành hình trong khí hải cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đột nhiên không hấp thu linh lực nữa, yên tĩnh ở đó lóe lên hình ngôi sao.

"Aizzz........" Lâm Sơ Vân thở dài.

Không chỉ vậy, bởi vì người y trở nên nhỏ hơn, giọng nói cũng có một số thay đổi. Thanh âm trước đây lành lạnh, bây giờ ngược lại mang theo một chút mềm mại.

Giống như đang làm nũng.

Lâm Sơ Vân trầm mặc ngậm chặt miệng.

Phong Hề Hành nửa quỳ xuống, nghiêm túc sửa sang lại sợi tóc có chút lộn xộn của Lâm Sơ Vân. Lúc thu tay lại....... Sau đó, đầu ngón tay không dấu vết xẹt qua vành tai mèo của ai kia.

Nhung nhung tinh tế, so với linh lụa mềm mại nhất còn mềm hơn vài phần. Phong Hề Hành bất giác vuốt ve đầu ngón tay một chút.

Lâm Sơ Vân cảm giác có chút kỳ quái, run rẩy lỗ tai, lại nhìn đồ đệ, cuối cùng yên lặng che vành tai lui về phía sau.

Không phải y không tín nhiệm tiểu đồ đệ. Thật sự là, lỗ tai này quá mẫn cảm. Vừa rồi Phong Hề Hành mới nhẹ nhàng lau một cái, y thiếu chút nữa liền chân mềm nhũn mà quỳ xuống!

Bị biến thành bộ dáng này, kế tiếp cũng chỉ có thể chuẩn bị trở về tông môn. Lâm Sơ Vân bất đắc dĩ xoay người, chân ngắn vừa bước ra một bước, đã bị Phong Hề Hành ôm lên.

"Ngươi ngươi ngươi làm gì?!" Lâm Sơ Vân sợ tới mức, lỗ tai trong nháy mắt xù lông.

Phong Hề Hành cũng không có động đến lỗ tai của y, mà là đem y giấu kín ở trong áo choàng, tỉ mỉ vây quanh. May mà hiện tại thân hình Lâm Sơ Vân tương đối nhỏ, có thể hoàn toàn che giấu.

Lâm Sơ Vân thấy hắn như vậy, cũng chậm rãi thả lỏng, không nói gì kéo vạt áo Phong Hề Hành: "Vì sao phải giấu vi sư?"

Nhưng mà Phong Hề Hành trả lời lại nhắc tới một chuyện khác: "Đồ nhi vừa rồi nhìn thấy Bạch Lăng Hàm."

Hiện tại Lâm Sơ Vân đã quên cái tên này rồi, vừa nhắc tới, sửng sốt một chút, mới phản ứng được người này là ai. Lại nói tiếp, lúc nãy y ngủ, giống như là mơ hồ nghe được thanh âm của Bạch Lăng Hàm.

Trách không được y cảm thấy đó là ác mộng!

"Hắn tới nơi này làm gì?" Lâm Sơ Vân nhíu nhíu mày, cố gắng nhớ nội dung cốt truyện gốc một chút.

Dựa theo nguyên văn, lúc này nguyên chủ đã bắt đầu bế quan dưỡng thương. Bạch Lăng Hàm sau khi chiếm được Đá Hồn Băng Tím, liền nhờ Cần Tuyền Phong tìm sư phụ của hắn, giúp cậu ta rèn luyện Bích Thủy Kiếm một phen. Cần Tuyền Phong lúc này là lúc mê luyến Bạch Lăng Hàm nhất, tự nhiên là miệng đầy đáp ứng.

Nhưng Giang Phong Mặc không thích Bạch Lăng Hàm. Huống chi Cần Tuyền Phong bởi vì đệ tử này mà cùng nữ nhi của mình hủy hôn. Kết quả, Cần Tuyền Phong lại không để ý tình nghĩa thầy trò, thật sự thuyết phục được Giang Phong Mặc đáp ứng.

Cũng bởi vì chuyện này, Cần Tuyền Phong cùng sư phụ của mình náo loạn đến cực điểm. Thậm chí, thời điểm Ma giới tấn công, hắn ta không thể chạy trở về cứu sư phụ của mình.

Hiện tại đá Hồn Băng ở trong tay y, Cần Tuyền Phong nhìn giống như không thích Bạch Lăng Hàm nữa. Giang Phong Mặc đã đáp ứng luyện chế linh kiếm cho Phong Hề Hành.....

Cho nên nói, Bạch Lăng Hàm tới Vạn Bảo Các làm cái gì? Chẳng lẽ cốt truyện có chức năng tự động sửa chữa sao?

Lâm Sơ Vân tự mình nghĩ nhập thần, lại không chú ý tới cánh tay Phong Hề Hành ôm mình càng dùng sức.

Phong Hề Hành nhìn chằm chằm Lâm Sơ Vân trong lòng, ánh mắt sâu thẳm, trong nháy mắt rất muốn cắn lỗ tai mèo trên đỉnh đầu. Hắn muốn để cho y biết hậu quả của việc nghĩ đến người khác trước mặt hắn.

Nhưng....... Vừa nghĩ đến mình vừa rồi chỉ chạm nhẹ một chút, Lâm Sơ Vân đã phản ứng lớn như vậy. Nếu hắn thật sự cắn xuống, không chừng y sẽ khóc thét cho coi.

Nghĩ như thế, Phong Hề Hành cũng có chút mềm lòng. Nhưng hắn cũng không muốn cứ như vậy mà nhìn Lâm Sơ Vân nghĩ đến Bạch Lăng Hàm. Cho nên, chỉ có thể mở miệng, thanh âm mơ hồ mang theo vài phần ủy khuất: "Sư tôn đang suy nghĩ cái gì?"

"Vi sư nghĩ........ Bạch Lăng Hàm đến Vạn Bảo Các làm gì?"

Lâm Sơ Vân cũng không chú ý tới Phong Hề Hành có gì đó không đúng, y còn đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề nội dung truyện.

Dù sao, nếu cốt truyện có thay đổi, vậy y cũng phải làm chút điều chỉnh. Ít nhất là phải trước Bạch Lăng Hàm, giúp tiểu đồ đệ cướp thêm mấy kỳ ngộ mới được.

Phong Hề Hành bị lời nói không chút che dấu của Lâm Sơ Vân làm cho buồn bực, ánh mắt trầm xuống, giọng điệu nguy hiểm: "Sư tôn nghĩ làm cái gì? Chẳng lẽ sư tôn......"

"Được rồi được rồi." Lâm Sơ Vân bất đắc dĩ giơ tay lên, xoa xoa đầu của tiểu đồ đệ ngạo kiều nhà mình, "Vi sư chỉ lo lắng hắn sẽ gây bất lợi cho ngươi."

Tiểu đồ đệ nhà mình cái nào cũng tốt, chính là thiếu tự tin, luôn lo lắng y sẽ coi trọng đệ tử khác.

Sao có thể, có một đồ đệ tốt như này là đủ rồi!

Chỉ với câu nói kia, cư nhiên dỗ dành được Phong Hề Hành. Nhìn bộ dáng lo lắng của Lâm Sơ Vân vì mình, Phong Hề Hành yên lặng nuốt chuyện Bạch Lăng Hàm đến hỏi hắn vụ linh dược.

Hắn tất nhiên biết Bạch Lăng Hàm đến Vạn Bảo Các làm cái gì.

Tính ra, thời gian Bạch Lăng Hàm từ Lôi Minh động đi ra đã một tháng, hiệu quả của dẫn ma thạch hẳn là đã bước đầu xuất hiện.

Ngay từ đầu, dẫn ma thạch sẽ không làm cho người ta cảm nhận được có ma khí tồn tại. Nó chỉ âm thầm tăng nhanh tốc độ tu luyện. Nếu là người không biết nội tình, sẽ coi dẫn ma thạch là một bảo bối.

Nhưng chẳng bao lâu nữa, dẫn ma thạch hấp dẫn ma khí tới, sẽ bắt đầu dẫn phát tâm ma trong lòng tu sĩ. Đáng tiếc đến lúc này, phần lớn mọi người đều không còn cách nào buông bỏ được tốc độ tu luyện do ma thạch mang lại, chỉ biết nghĩ dùng phương thức khác để giải quyết vấn đề tâm ma.

Linh dược tự nhiên chính là một biện pháp giảm bớt.

Phong Hề Hành không nghĩ tới, Bạch Lăng Hàm lại phát hiện ra sự khác thường của dẫn ma thạch nhanh như vậy. Nhưng nhìn thái độ của Bạch Lăng Hàm, chỉ sợ cũng là không muốn buông tha dẫn ma thạch. Nếu không, lấy trình độ hiện tại cậu ta bị ảnh hưởng, chỉ cần vứt bỏ dẫn ma thạch là được.

Không........ Nếu là trước ngày hôm nay, đem vứt dẫn ma thạch đi thì có thể giải quyết được vấn đề. Nhưng vừa rồi, dẫn ma thạch lại vô tình hấp thụ ma khí của Phong Hề Hành vào.

Ma khí trên người ma chủ, cho dù chỉ là một tia rất nhỏ, Bạch Lăng Hàm hiện tại không có khả năng ngăn cản. Trừ phi cậu ta đi cầu Cố Cảnh Sơn. Nếu không, nhất định sẽ hoàn toàn nhập ma trong tương lai gần.

"Sư tôn yên tâm." Phong Hề Hành che chắn áo choàng, ôm Lâm Sơ Vân nói, "Hắn vẫn chưa nhận ra Hề Hành. Chỉ là Hề Hành lo lắng hắn sẽ ngồi ở cửa canh giữ, vạn nhất để cho hắn nhìn thấy bộ dáng sư tôn..."

Lâm Sơ Vân nghe tiểu đồ đệ nói như vậy, quyết đoán trốn vào trong ngực Phong Hề Hành. Tuy bây giờ y biến thành tiểu hài tử, nhưng ai biết được là Bạch Lăng Hàm có thể nhận ra y chính là Lâm tiên quân hay không.

Thấy Lâm Sơ Vân không phản đối, trong mắt Phong Hề Hành hiện lên ý cười. Bất quá rất nhanh, ánh mắt hắn liền toát ra vài phần tiếc nuối.

Không có đuôi.

......

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Phong Hề Hành, Bạch Lăng Hàm đang đứng chờ ở ngoài cửa Vạn Bảo Các. Cũng không biết Bạch Lăng Hàm làm thế nào, cứ như vậy một hồi sắc mặt vừa tái nhợt, hốc mắt lại đỏ lên giống như vừa mới khóc xong.

Xung quanh cậu ta còn có một vòng người an ủi, cũng có người rất ầm ĩ.

"Bạch đạo hữu, ngươi đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy. Vị tiền bối kia nhất định sẽ đem linh dược nhường cho ngươi." Người nọ trấn an nói.

"Không sai không sai. Bạch đạo hữu đừng nóng vội, sư huynh ngươi nhất định sẽ không có việc gì."

"Bạch đạo hữu thiện lương như vậy, tin tưởng tiền bối cũng sẽ bị ngươi cảm động."

Lâm Sơ Vân nghe được mấy người này nói, trong đầu toàn là dấu hỏi chấm. Cái gì linh dược? Cái gì sư huynh? Trước đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không ai tóm tắt cho y nghe?

Bạch Lăng Hàm cúi đầu, miễn cưỡng cười cười với người xung quanh. Đáng tiếc, giữa hai hàng lông mày cậu ta còn mang theo một chút ưu sầu, cho dù là ý cười cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy chua xót cùng đau lòng.

Đúng lúc này, bên trong cửa Vạn Bảo Các có một người đi ra, Bạch Lăng Hàm ngẩng đầu, ánh mắt ngay lập tức sáng lên. Cậu ta đi về phía trước một bước, vừa định mở miệng nói chuyện, cảm giác được một cỗ linh lực đánh úp lại, nhanh chóng phong bế thanh âm của cậu ta.

Ánh mắt Bạch Lăng Hàm loé lên một tia kinh hoảng, không nghĩ tới vị tiền bối này lại là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Phong Hề Hành không lưu dấu vết nhìn thoáng qua Lâm Sơ Vân trong lòng mình. Thấy y hầm hừ thu tay về, ý cười trong mắt tràn đầy.

Chỉ là lúc ngẩng đầu lên, ý cười đó đã không còn.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Bạch Lăng Hàm, nhưng cũng biết đây không phải là nơi tốt để động thủ, chỉ là cảnh cáo nhìn cậu ta một cái, liền xoay người định rời đi.

Nhưng mà lực chú ý của người xung quanh đều ở trên người Bạch Lăng Hàm, thấy biểu tình của cậu ta có gì đó khác thường, bọn họ tự nhiên đều nhìn sang, lập tức nhìn thấy Phong Hề Hành chuẩn bị rời đi.

Trong đó có một nam tử gầy cao giành trước một bước, chắn ở trước mặt  Phong Hề Hành: "Hẳn là vị tiền bối này vừa mới giành được linh dược đi?"

Những người khác bị gã đoạt trước, biểu tình không khỏi có chút tiếc nuối, cũng nhao nhao vây quanh. Những người này không hiểu rõ sự tình, chỉ là nghe Bạch Lăng Hàm nói một bên, liền muốn Phong Hề Hành đem linh dược nhường cho Bạch Lăng Hàm.

Sắc mặt Phong Hề Hành lạnh hẳn đi, bóng đen dưới lòng bàn chân khẽ động, ngay trong nháy mắt hắn định ra tay, một giọng nói già nua từ Vạn Bảo Các phía sau truyền đến.

"Ồn ào!"

Một đạo linh áp không kém Lâm Sơ Vân đè xuống, mọi người ở xung quanh nhanh chóng lui về phía sau một bước, chỉ còn lại Bạch Lăng Hàm cùng Phong Hề Hành không nhúc nhích. Người trước thì hiện ra một tầng linh quang ở xung quanh, rõ ràng là hiệu quả của pháp khí, mà người sau lại chỉ bình tĩnh đứng ở đó.

Thanh âm già nua tựa hồ có chút kinh ngạc, không khỏi nhẹ nhàng "Di" một tiếng.

Đợi đến khi linh áp biến mất, Lâm Sơ Vân mới thật cẩn thận thu hồi linh lực của mình. Chẳng qua trong thời gian ngắn đột nhiên vận dụng linh lực hai lần, khiến y có chút mệt mỏi, sắc môi cũng tái nhợt đi một chút.

Phong Hề Hành nhíu nhíu mày, đầu ngón tay nhanh chóng ngưng tụ ra băng tinh, thừa dịp xoay người, nhanh chóng nhét đến bên miệng Lâm Sơ Vân. Lâm Sơ Vân cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn cắn một ngụm xuống.

Một vị lão giả từ trong cửa Vạn Bảo Các đi ra, lão nghiêm túc nhìn người bốn phía, lạnh lùng nói: "Chư vị là không biết quy củ của Vạn Bảo Các sao?"

Sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Đương nhiên, Vạn Bảo Các không chỉ có mỗi ở Tinh Thành, là nơi đấu giá nổi danh nhất trên đại lục, địa vị của Vạn Bảo Các không thể nghi ngờ. Mà chỉ cần là vật phẩm giao dịch ở Vạn Bảo Các, đều sẽ có thời gian bảo hộ bảy ngày. Nếu trong vòng bảy ngày bị người  khác cướp đi, Vạn Bảo Các nhất định sẽ thay ngươi đoạt lại.

Dựa theo ý của vị lão giả, đám người này chính là tính toán cướp đoạt linh dược trong tay Phong Hề Hành.

Tội danh lớn như vậy, căn bản không ai gánh nổi.

Nam tử cao gầy đứng ra đầu tiên, sắc mặt càng khó coi, vội vàng khom lưng hành lễ: "Cổ đại sư."

Cổ Thao là đại sư luyện khí của Vạn Bảo Các, hội đấu giá vừa rồi có ba kiện linh khí là tác phẩm của lão. Bình thường sẽ không xuất hiện ở Vạn Bảo Các, cũng không biết vì sao hôm nay đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

Lúc này trong lòng nam tử kia đã mơ hồ có chút hối hận, nhưng Cổ Thao rõ ràng không dễ lừa gạt như vậy. Gã chỉ có thể kiên trì giải thích sự tình một lần, nhưng mà lời gã vừa nói ra, lại làm cho Lâm Sơ Vân tức giận không chịu nổi.

Dựa theo lời nam tử này nói, Bạch Lăng Hàm là muốn bỏ tiền ra mua linh dược trong tay Phong Hề Hành. Nhưng thái độ vừa rồi của những người này, không phải là muốn mua linh dược, rõ ràng là muốn Phong Hề Hành trực tiếp đem linh dược đưa cho Bạch Lăng Hàm!

Cổ Thao nhìn người nọ một cái, lại nhìn thoáng qua Bạch Lăng Hàm đứng ở một bên, cuối cùng hỏi Phong Hề Hành: "Là như vậy sao?"

Phong Hề Hành nhìn mấy người kia, rồi quay đầu nhìn về phía Bạch Lăng Hàm, thanh âm khàn khàn: "Ngươi muốn mua Tĩnh Tâm Đan?"

Bạch Lăng Hàm có thể cảm giác được linh lực áp chế thanh âm của mình lặng yên tản đi. Cậu ta cắn cắn môi dưới, gật gật đầu: "Đúng vậy, sư huynh của Lăng Hàm không may nhập ma, thật sự rất cần Tĩnh Tâm Đan. Chỉ cần tiền bối nguyện ý nhường lại, Lăng Hàm nhất định cảm kích vô cùng..."

"Hai trăm vạn linh thạch." Phong Hề Hành lười nghe cậu ta nói nhiều, trực tiếp mở miệng ra giá.

Bạch Lăng Hàm ngây ngẩn cả người, giống như là không kịp phản ứng.

Thấy thế, Phong Hề Hành cười lạnh một tiếng, khàn khàn nói: "Chẳng lẽ ngươi tính toán để bổn tọa tặng không cho ngươi?"

Bạch Lăng Hàm bị hắn trào phúng mặt đỏ tai hồng, trong lòng không khỏi thầm hận. Rõ ràng vừa rồi người này chỉ dùng một trăm vạn, liền đem Tĩnh Tâm Đan đập tới tay, hiện tại lại muốn hai trăm vạn linh thạch!

Sao không đi ăn cướp cho rồi!

Cổ Thao nghe vậy, lại giống như lơ đãng gật gật đầu: "Tĩnh Tâm Đan đích xác trân quý, hai trăm vạn linh thạch là hợp lý."

Lão vừa nói như vậy, Bạch Lăng Hàm căn bản không có biện pháp mở miệng chỉ trích Phong Hề Hành đòi giá trên trời.

Mặc dù nói, Lâm Sơ Vân tặng linh thạch cho Bạch Lăng Hàm, nhưng kỳ thật cậu ta cũng không có bao nhiêu linh thạch. Tính toán đâu ra đấy, trên người Bạch Lăng Hàm cũng chỉ có không tới 20 vạn linh thạch.

Nghĩ đến đây, cậu ta không khỏi đem ánh mắt cầu xin nhìn về phía người xung quanh.

Nhưng mà, những người này vừa rồi còn đang căm phẫn, nói muốn giúp cậu ta đòi lại công đạo, hiện tại lại lui ở một bên, không dám hó hé gì. Bạch Lăng Hàm sắp cắn nát răng, chỉ có thể nhìn Phong Hề Hành, trong ánh mắt bất giác toát ra vài phần căm hận cùng sát ý.

"Làm càn!" Dưới áo choàng truyền đến một tiếng khàn khàn mắng chửi, một đạo linh lực không chút lưu tình đánh về phía Bạch Lăng Hàm.

Bạch Lăng Hàm chỉ kịp phóng ra một đạo thủy thuẫn, liền bị linh lực đánh bay ngã trên mặt đất. Sau khi thủy thuẫn vỡ vụn, nước trực tiếp rơi xuống,  làm toàn thân cậu ta ướt đẫm, thoạt nhìn rất chật vật.

"Tiền bối!" Bạch Lăng Hàm không sửa sang lại mình trước, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Phong Hề Hành, bàn tay trên mặt đất hung hăng nắm chặt, lòng bàn tay bị đâm nhói đau cũng không chú ý, "Tiền bối tâm ngoan thủ lạt như thế, không sợ ngày sau bị báo ứng sao!"

Còn chưa có ai dám uy hϊếp hắn như vậy, Phong Hề Hành híp mắt, sát ý đáy lòng không hề che dấu.

Sắc mặt Bạch Lăng Hàm lập tức trắng bệch, đại não bị oán phẫn tràn ngập rốt cuộc tỉnh táo lại. Nhưng Phong Hề Hành đã đi tới trước mặt cậu ta, thậm chí Bạch Lăng Hàm có thể cảm giác được làn da truyền đến ảo giác sát ý đau đớn.

"Tiền, tiền bối..." Thanh âm Bạch Lăng Hàm run rẩy.

Trong lòng Lâm Sơ Vân cũng có chút do dự, nếu lúc này có thể giải quyết xong Bạch Lăng Hàm tự nhiên rất tốt, nếu không, sau này sẽ hơi khó.

Quả nhiên, ngay khi Phong Hề Hành muốn động thủ, một tiếng gầm ở phía sau hai người truyền đến.

"Dừng tay!"

Một đạo ngân quang hiện lên trên không trung, bay thẳng về phía giữa hai người, Phong Hề Hành lui về phía sau hai bước, nhìn về phía lưỡi kiếm màu bạc bay tới.

"Tinh Thành cấm tranh đấu!" Người nọ mặc chế phục quân của thành chủ Tinh Thành, bước nhanh tới, đem kiếm trong tay cắm trên mặt đất, ánh mắt cảnh giác nhìn Phong Hề Hành.

Bạch Lăng Hàm phục hồi tinh thần, biết mình được cứu, vội vàng đứng dậy trốn ở phía sau người nọ, thoạt nhìn dị thường điềm đạm đáng thương.

Phong Hề Hành nhìn hai người kia một cái, biết hôm nay mình không có khả năng gϊếŧ Bạch Lăng Hàm. Hắn lạnh lùng nhìn Bạch Lăng Hàm, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Bạch Lăng Hàm bị ánh mắt cuối cùng của hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phẫn hận trong lòng không ngừng tuôn ra.

Nếu không phải tu vi của cậu ta quá kém, hôm nay làm sao có thể bị nhục nhã như thế. Bạch Lăng Hàm vốn định trở về sẽ đem khối đá cổ quái kia vứt bỏ, hiện tại lại triệt để buông tha ý nghĩ này.

Chỉ cần có khối đá kia ở đây, cậu ta liền có thể tu luyện nhanh hơn. Chỉ có cảnh giới tu luyện cao, mọi thứ mới thật sự nắm trong tay.

Phong Hề Hành né tránh ánh mắt mọi người, thẳng đến khi ra khỏi Tinh Thành, mới đem áo choàng trên người vứt bỏ, khuôn mặt cũng khôi phục bình thường.

Hắn cúi đầu nhìn Lâm Sơ Vân trong ngực, lo lắng nói: "Sư tôn thấy thế nào rồi?"

Đầu tiên là Lâm Sơ Vân xuất thủ phong bế thanh âm của Bạch Lăng Hàm, sau lại mạnh mẽ dùng linh lực thay hắn ngăn cản linh áp của Cổ Thao. Nếu không phải lúc ấy hắn kịp thời cho y ăn băng tinh, hiện tại chỉ sợ đã ngất đi.

Bởi vì quá mệt mỏi, tai mèo trên đỉnh đầu cũng không còn khí lực đứng lên, mềm nhũn nằm sấp xuống.

Lâm Sơ Vân không nói gì, chỉ lắc đầu, nhắm mắt tựa vào trong ngực Phong Hề Hành. Rõ ràng không có bất kỳ lời yếu thế nào, nhưng thoạt nhìn so với Bạch Lăng Hàm còn đáng thương hơn vài phần.

Trong lòng Phong Hề Hành đột ngột xuất hiện một chút khác thường. Hắn chưa từng thấy qua bộ dáng yếu ớt của Lâm Sơ Vân, giống như chỉ có thể dựa vào hắn vậy. Nếu hắn ném Lâm Sơ Vân ở chỗ này, có thể ngay cả đêm nay Lâm Sơ Vân cũng không sống nổi...

Nghĩ đến đây, Phong Hề Hành không khỏi ngẩn ra.

Hình như hắn đã thật lâu không nhớ tới, kế hoạch lúc trước mình định dùng để gϊếŧ Lâm Sơ Vân.

Thậm chí lúc Cố Cảnh Sơn dẫn Lâm Sơ Vân đi Linh Dược phong, hắn không thể đi theo mà cảm thấy bất mãn. Hắn chưa từng nghĩ tới, nếu Lâm Sơ Vân chữa khỏi, vậy hắn sẽ không còn cơ hội gϊếŧ Lâm Sơ Vân.

Bây giờ....... Lâm Sơ Vân đích xác bị hắn lừa ra ngoài. Tình huống so với dự đoán còn tốt hơn, Lâm Sơ Vân hoàn toàn không có linh lực, thậm chí, ngay cả Thanh Mộc Kiếm cũng không gọi ra được.

Ngay cả Thanh Mộc Kiếm cũng không gọi ra được......

Phong Hề Hành thở dài, trên tay hơi dùng sức, ôm chặt người vào trong ngực.

Vậy thì chỉ có thể đi bộ về Linh Vân phong.

Chờ hai người trở lại Linh Vân phong, sắc trời đã gần tối.

Phong Hề Hành đi vào phòng trúc, cúi đầu nhìn, mới phát hiện Lâm Sơ Vân đã ngủ thϊếp đi. Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, cho dù là lúc ngủ, Lâm Sơ Vân cũng cau chặt mày.

Hắn chần chờ một lát, vẫn là đem Lâm Sơ Vân đặt ở trên giường của mình.

Lâm Sơ Vân ngủ rất say, hoàn toàn không bị đánh thức, sau khi được đặt xuống chỉ hơi xoay người, liền tiếp tục ngủ thϊếp đi. Lưu lại Phong Hề Hành một mình ở bên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm tai mèo trên đỉnh đầu y, trong lòng do dự không quyết định.

Sờ hay là không sờ?

Hai tai cái mèo thoạt nhìn nhung nhung, tuy rằng đã hơi nằm sấp xuống, nhưng nghe được động tĩnh, vẫn hơi chuyển động hai cái.

Lúc hắn ôm Lâm Sơ Vân, vành tai còn ngẫu nhiên đυ.ng phải cổ hắn, sau đó giống như là thẹn thùng run rẩy, rồi nhanh chóng né tránh.

Phong Hề Hành hít sâu một hơi, thả chậm động tác, ngồi xuống bên giường. Sau đó, hắn cẩn thận đưa tay, đầu ngón tay đặc biệt nhẹ nhàng cọ cọ trên tai mèo.

Tai mèo nhanh chóng run lên hai cái, đánh vào đầu ngón tay hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, ngược lại giống như làm nũng cọ qua.

Thấy Lâm Sơ Vân vẫn chưa tỉnh, Phong Hề Hành lại vươn ngón tay ra, hắn nhẹ nhàng gảy lỗ tai mèo.

Lần này, tai mèo có chút không vui, nhanh chóng chuyển động qua lại, ý đồ né tránh ngón tay khiến mèo chán ghét này. Nhưng mà, dù nó động như thế nào cũng trốn không thoát, cuối cùng chỉ có thể giống như là buông tha giãy dụa, nằm xuống không nhúc nhích.

Phong Hề Hành thấy mình khi dễ người ta quá mức, cho nên không khỏi có chút chột dạ.

Nhưng mà, hắn vừa định thu tay về, chỉ thấy Lâm Sơ Vân lúc trước vẫn rất yên tĩnh, lại đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm hai câu, xoay người lại.

Lâm Sơ Vân vừa vặn gối vào lòng bàn tay Phong Hề Hành, trực tiếp đè chặt ngón tay khiến hắn không thể nhúc nhích.

Lỗ tai mèo thấy chủ nhân báo thù cho mình, vui vẻ chuyển động hai cái, mới cảm thấy mỹ mãn một lần nữa nằm sấp xuống.

Tay Phong Hề Hành hoàn toàn cứng đờ, hắn thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của Lâm Sơ Vân phả vào lòng bàn tay.

Hắn thật cẩn thận giật giật, chỉ thấy Lâm Sơ Vân nhíu nhíu mày, mất hứng vùi đầu xuống, trực tiếp đè tay hắn dưới đầu.

Lần này đừng hòng chạy thoát.

Phong Hề Hành bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh.

Bởi vì một bàn tay bị Lâm Sơ Vân đè lên, hắn cũng không có cách nào ngồi thiền tu luyện, chỉ đành dựa vào cột giường phía sau, cứ như vậy nhắm mắt ngồi một đêm.

......

Lâm Sơ Vân lại nằm mơ.

Lúc này đây, trong mơ cũng không phải là yêu thú kỳ quái, mà là hai con người.

Một nam tử cao lớn mặc hắc bào, cùng một nữ tử thoạt nhìn ôn nhu mỹ lệ. Hai người kia tựa hồ là một đôi vợ chồng, nam tử rất sủng ái phu nhân của mình. Trong giấc mơ của Lâm Sơ Vân, khuôn mặt nữ tử luôn nở nụ cười hạnh phúc.

Dường như Lâm Sơ Vân không đóng vai trò gì trong giấc mộng này, mà y theo hai người đi rất nhiều nơi, nhìn hai người ngắm mặt trời mọc trên núi cao, cũng nhìn hai người ngắm sao sáng bê hồ băng.

Đây vốn là một giấc mộng rất hạnh phúc, nhưng mà đến cuối mộng cảnh, Lâm Sơ Vân lại nhìn thấy nữ tử kia nằm trong quan tài băng với khuôn mặt tái nhợt.

Mà nam tử thì đứng ở bên cạnh quan tài băng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt nữ tử, trong mắt không có sự tức giận.

Chẳng lẽ....... Nữ tử đó chưa chết?

Trong lòng Lâm Sơ Vân bỗng dưng đau xót, y không giải thích được vì sao, theo bản năng muốn tiến lên một bước. Nhưng mà một bước này tựa hồ làm cho nam tử giật mình, bên tai vang lên những tiếng mắng chửi chói tai.

"Ai?!"

Lâm Sơ Vân lập tức tỉnh lại, mờ mịt nhìn bốn phía, một lúc lâu sau mới nhận ra đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Y hít sâu hai cái, đau đớn trong lòng vẫn không tản đi.

"Sư tôn?" Thanh âm của Phong Hề Hành vang lên bên tai, mang theo vài phần lo lắng cùng nghi hoặc, "Người làm sao vậy?"

Lâm Sơ Vân chần chờ lắc đầu, vừa định mở miệng, lại đột nhiên ý thức được cái gì, không khỏi cúi đầu nhìn mình.

Hình người.

Y lại giơ tay sờ sờ đỉnh đầu.

Tai mèo.

Ánh mắt Lâm Sơ Vân đờ đẫn, vì sao y không thay đổi trở về?

................