Ban đêm, nạn dân đều vây quanh đống lửa nướng khoai tây. Mùi thơm của khoai tây nướng không ngừng lan tỏa ra ngoài không khí. Binh sĩ Dương thị nhìn một màn này thì kinh ngạc nói:
- Số đám người này cũng tốt thật. Tự nhiên đâu ra lại tìm được một mảnh đất đầy khoai tây?
Chỉ có Nhan Lục Nguyên và Nhâm Tiểu Túc là biết, thật ra việc này là nhờ Nhan Lục Nguyên dùng năng lực nguyền rủa của hắn mà thành, về phần nguyên lý thế nào thì hai người họ không biết.
Năng lực có thể hiện thực hóa được. Tỷ như Nhâm Tiểu Túc có thể thấy được cung điện của mình, thậm chí còn lấy được hạt giống, hắc dược, hắc đao và lá bìa bên từ trong đó nữa.
Hứa Hiển Sở cũng như thế, hắn có thể triệu hồi ảnh tử. Ngay cả năng lực của Lạc Hinh Vũ cũng là mở ra Ám ảnh chi môn.
Chỉ có năng lực của Nhan Lục Nguyên là không sờ nắn được. Nếu không phải nhiều lần ứng nghiệm, thậm chí họ còn chẳng phát hiện rốt cuộc năng lực của Nhan Lục Nguyên là gì.
Hơn nữa năng lực của Nhan Lục Nguyên còn chẳng thể tự dùng cho chính hắn, điều này kỳ quái vô cùng.
Cho nên thể lực của Nhan Lục Nguyên chỉ tăng lên một tí. Thậm chí những phương diện khác cũng chẳng tốt lắm.
Mà bây giờ, Nhâm Tiểu Túc nhờ vào nguyền rủa Trớ Chú mà tìm được một mảnh đất đầy khoai, giúp mọi người giải quyết vấn đề lương thực…
Hai ngày nay, ngay cả đám Tiểu Ngọc Tỷ cũng chỉ ăn được một tí đồ ăn. Vì lương thực của họ không còn bao nhiêu nữa, chỉ có thể ăn uống tiết kiệm thôi.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc vừa tỉnh lại mọi người liền có đồ ăn, ngược lại số lượng còn rất nhiều nữa.
Nhan Lục Nguyên vừa đút khoai tây cho Nhâm Tiểu Túc vừa nói:
- Ca, ngươi nhanh khỏe lên. Lúc không có ngươi, chúng ta tay chân đều luống cuống.
Nhâm Tiểu Túc quan sát tình huống lành lại của xương xong, nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Cần hai mươi đến ba mươi ngày nữa mới được.
Người bình thường phải mất ít nhất 90 ngày thì xương cốt mới xem như lành lặn. Còn tố chất thân thể Nhâm Tiểu Túc lại gấp ba người bình thường nên năng lực khôi phục của hắn cũng nhanh gấp ba.
Nhan Lục Nguyên nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần ẩn nhẫn lại Nạn dân doanh này 20 ngày là họ có thể rời đi rồi!
Lúc này, Nhan Lục Nguyên nói:
- Ca, xem ra Dương thị chẳng khác mấy tập đoàn kia là bao. Binh sĩ của họ cũng xem mạng người như cỏ rác. Cư dân hàng rào Dương thị so với Lý thị chắc cũng như nhau thôi.
- Ở đâu cũng có người tốt và kẻ xấu…
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Ngươi nhìn đám dân chạy nạn này mà xem. Có rất nhiều người không có địch ý với chúng ta, chỉ thành thật nhẫn nhục chịu đựng mà thôi.
- Nhưng chính ngươi cũng có thích ở trong hàng rào đâu.
Nhan Lục Nguyên thầm nói.
- Kỳ thật thứ ngươi không thích cũng không phải người trong hàng rào…
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Thứ ngươi không thích thật ra là quy tắc của hàng rào mà thôi. Tập đoàn nhốt mọi người vào một cái l*иg, sau đó dùng quy tắc của họ ước thúc hết thảy. Ngươi lại hướng tới tự do, đương nhiên không thích quy tắc này.
Nhan Lục Nguyên thấp giọng ồ một tiếng, Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ta cũng không thích.
Hai mắt Nhan Lục Nguyên sáng lên:
- Đợi thương thế của ngươi khỏi, chúng ta đừng tới Dương thị được không?
Hiện tại hướng bắc đi tới Dương thị đã thông. Có điều họ không có thân phận thích hợp để đi tới đó. Chẳng lẽ lại nói với quân đội Dương thị họ là đầu lĩnh gián điệp Khánh thị, muốn tới Dương thị tham quan một chút?
Như vậy cũng đâu có được!
Nhâm Tiểu Túc im lặng một chút:
- Chờ thương thế ta tốt hơn lại nói tiếp.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc ăn một ngụm khoai tây, bỗng nhiên một hồi gió lạnh thổi vào miệng khiến Nhâm Tiểu Túc bị sặc, một khối khoai tây nghẹn ở cổ hắn nửa ngày mới nuốt xuống.
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ:
- Đây là do năng lực Trớ Chú của ngươi phải không?
Nhan Lục Nguyên cắn một khối khoai tây. Hắn cũng hơi bị nghẹn, có điều uống một ngụm nước là xong.
Bất kể phản phệ của Hứa Nguyện hay Trớ Chú cũng sẽ nhẹ đi một chút. Đây là một loại ưu đãi đặc thù dành cho người thi thuật. Nhưng nếu ảnh hưởng tới tính mạng thì vẫn phải thận trọng, vì phản phệ khi ấy không dễ khống chế.
Nhưng bất luận thế nào đi nữa, Nhâm Tiểu Túc đều cực kỳ vui. Vì năng lực của hắn và Nhan Lục Nguyên ngày càng mạnh. Đường đi về sau của họ cũng bằng phẳng hơn.
Buổi tối, Nhan Lục Nguyên một mực thí nghiệm năng lực của mình bên cạnh đống lửa. Trong doanh địa thỉnh thoảng sẽ có người kinh hô hoặc trượt chân. Bản thân Nhan Lục Nguyên cũng gặp không ít phản phệ, Trớ Chú đã hiệu nghiệm, giúp họ tìm được thức ăn. Hơn nữa có một ít phản phệ từ Trớ Chú không quá mức chịu đựng, vì thế cũng chẳng đáng sợ quá.
Dần dà, Nhan Lục Nguyên bắt đầu quen thuộc với năng lực mới của mình.
Hắn canh giữ bên cạnh Nhâm Tiểu Túc, nói:
- Hôm nay mọi người đã hoàn thành công việc của người bị thương, rất vất vả đấy. Ta cảm thấy hiện tại tín nhiệm với mọi người trong đoàn cũng nhiều hơn một ít.
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc nhẹ giọng đáp, lại như nhớ ra gì đó.
Nhan Lục Nguyên bỗng cảm thấy Nhâm Tiểu Túc vẫn còn đau lòng. Chỉ là sự đau đớn đó bị giấu thật sâu trong lòng Nhâm Tiểu Túc mà thôi.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc gọi vài học sinh khác tới hỏi:
- Các người đã luyện tập thể lực một ngày rồi, đối với việc điều khiển người máy nano có tiến triển gì không?
Mấy đệ tử nghe xong có chút sửng sốt, họ thử điều khiển người máy nano.
Vương Vũ Trì nói:
- Dường như nhanh hơn một chút chút. Có điều rất nhỏ và khó cảm thụ, nếu không thử nhiều lần sẽ chẳng phát hiện được.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Chỉ mới một ngày thôi, tiến triển cần được tích lũy theo năm tháng.
Lúc trước Hồ Thuyết từng nói, kỳ thật quân đội chính quy Lý thị có rất nhiều người tỷ lệ đồng bộ trên 80%, trong khi những người khác thì tỷ lệ này thấp hơn một chút.
Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc ý thức được, khả năng cao tỷ lệ này có thể thay đổi. Bằng không sao trong một quần thể lại có biểu hiện đặc thù này?
Cho nên quân chính quy và người bình thường khác nhau ở đâu?
Quân chính quy được huấn luyện theo hệ thống, không riêng gì huấn luyện quân sự. Còn có huấn luyện thể năng, chạy việt dã kéo theo cái bánh xe là chuyên thường ngày ở huyện. Tuy hai năm nay phong cách hàng xử của quân đội Lý thị không ổn nhưng việc huấn luyện thì chưa từng dừng lại.
Phong cách hành sự không ổn là vì tốc độ khuếch trương của quân đội Lý thị quá nhanh, nhiều người chưa được huấn luyện chính quy nên sĩ khí bị suy giảm.
Cho nên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, nói không chừng tỷ lệ đồng bộ có quan hệ với việc huấn luyện thể năng này chăng?
Đương nhiên, cũng có khả năng quan hệ tới ý chí con người.
Ví dụ như trong huấn luyện, cường độ huấn luyện càng cao thì càng cần ý sức mạnh ý chí to lớn chèo chống, bằng không căn bản không thành.
Cho nên khi trải qua huấn luyện ý chí quân chính quy ngày càng kiên định. Cuối cùng ảnh hưởng tới tỷ lệ đồng bộ của họ cao hay thấp.
Bất kể thể năng hay ý chí, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy những học sinh này ăn khổ riết sẽ khiến tỷ lệ đồng bộ tăng cao. Bao gồm của Lý Thanh Chính, Vương Đại Long, Vương Phú Quý cũng vậy.
Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới Dương Tiểu Cận đã nói với hắn: “Khi thiên tai phủ xuống trái đất, ý chí con người là vũ khí đệ nhất đối đầu với nguy hiểm.”