Nhâm Tiểu Túc ngủ, ở ngoài hoang dã thủ lâu như vậy mới bắt được một con chim sẻ, tuy phần lớn thời gian đều nằm rạp bất động trên mặt đất, thế nhưng chỉ có người trong nghề mới biết, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, còn phải thời khắc bảo trì cảnh giác là chuyện hao phí tinh lực nhất.
Trước khi đi ngủ hắn lại nhắc nhở Nhan Lục Nguyên một lần:
"Nhìn thấy những người kia nhất định phải trốn xa, Cảnh Sơn nguy hiểm bọn họ không phải không biết, người bình thường đều trốn Cảnh Sơn càng xa càng tốt, bọn họ lại muốn đi tới chỗ đó, trực giác nói cho anh biết việc này không đơn giản."
"Ừ."
Nhan Lục Nguyên nhu thuận gật gật đầu:
"Biết rồi."
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên là một cái tổ hợp rất quỷ dị, mấy năm trước bọn họ không quen biết gì nhau, về sau Nhâm Tiểu Túc quyết định che chở cho Nhan Lục Nguyên, một mặt là bởi vì trong lúc vô tình biết được bí mật của Nhan Lục Nguyên, một phương diện khác cũng là chứng bệnh đau đầu này hành hạ hắn thật lâu, cho nên hắn cần một người gác đêm.
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên nói rất rõ ràng chính là hai bên lợi dụng lẫn nhau, nhưng những năm qua đã sớm không rõ rốt cuộc là cảm tình hay lợi dụng.
Nhan Lục Nguyên ở bên ngoài từ trước đến nay rất lanh lợi, cũng chỉ có ở bên cạnh Nhâm Tiểu Túc mới biến thành bé ngoan.
Có đôi khi Nhan Lục Nguyên nói, mạng của mình là do Nhâm Tiểu Túc dùng mạng đổi lấy, nhưng Nhâm Tiểu Túc từ trước đến nay đều không thừa nhận loại thuyết pháp này.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc muốn đi tìm tòi nghiên cứu xem trong đầu mình đến cùng xuất hiện biến cố gì, buổi tối hôm nay hắn tận lực thức thật lâu, muốn nhìn xem căn "bệnh" luôn hành hạ hắn có xuất hiện hay không, kết quả, mảnh hỗn độn kia thật không có xuất hiện.
Phảng phất tòa cung điện kia vẫn giấu kín ở trong màn sương hỗn độn hắc ám, hiện giờ sương mù hắc ám rốt cục tiêu tán.
Nhâm Tiểu Túc muốn nhìn tòa cung điện này đến cùng có cái gì.
Nhan Lục Nguyên liếc mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc nằm bên cạnh, lặng lẽ cầm lấy cốt đao ngồi ở cửa túp lều, túp lều chỉ có một cái màn cửa dày đặc rủ xuống, hiện giờ vào thu, có chút lạnh.
Vào lúc này, mưa đã tạnh.
Màn cửa bên ngoài túp lều truyền đến tiếng bước chân, tiếng giày giẫm lên con đường bùn đất sau cơn mưa có cảm giác đặc biệt vang dội.
Màn cửa bị người nhấc lên một góc, nhưng mà không đợi người bên ngoài hoàn toàn nhấc cửa lều vải lên, cốt đao trên tay Nhan Lục Nguyên đã gác lên trên cổ đối phương.
Đó là một khuôn mặt xinh đẹp, ngoài cửa là một cô gái.
Nhan Lục Nguyên cau mày, người đến không phải người xa lạ, ngày bình thường đối phương cũng ở cách đó không xa.
Cô gái cười nói:
"Lục Nguyên còn chưa ngủ à Tiểu Túc đâu, chị nghe người ta nói Tiểu Túc trở về rồi."
"Chị Tiểu Ngọc, anh ấy đã ngủ."
Nhan Lục Nguyên cười nói:
"Nếu không chị có lời gì cứ nói với em là được."
Sắc mặt Tiểu Ngọc có phần mất tự nhiên:
"Hắn lần này ra ngoài không bị thương gì chứ?"
"Tay bị chim sẻ mổ một chút, bất quá chị Tiểu Ngọc không cần để tâm tới anh em như vậy, chị còn lớn hơn anh ấy tám tuổi đấy."
lúc này Nhâm Tiểu Túc đang ngủ, Nhan Lục Nguyên đối mặt với ngoại nhân có khí chất thành thục không phù hợp với tuổi của cậu. Mặc kệ có phải người quen hay không, mặc kệ đối phương nói gì, nhưng cốt đao trong tay cậu vẫn chưa từng rời khỏi cổ Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc từ trong túi móc ra một điếu thuốc và một cái bật lửa, bật lửa và thuốc lá, loại vật này chỉ có mỏ than, nhà máy điện thuộc sở hữu của hàng rào tị nạn mới có thể cấp cho.
Rất nhiều lao động cường tráng đi làm việc không chỉ vì tiền và đồ ăn, mà con vì một điếu thuốc này, làm một ngày công, phát một điếu thuốc.
Cho nên buổi tối thời điểm tan tầm, thường xuyên có thể thấy được một đám người tụ lại thôn vân thổ vụ, Nhâm Tiểu Túc từng nói với Nhan Lục Nguyên, bên trong điếu thuốc lá kia rất có thể xen lẫn một ít thành phần gây nghiện cao.
Mà bây giờ Tiểu Ngọc hút thuốc, rõ ràng cũng không phải cô ta đi làm việc có.
Tiểu Ngọc đốt thuốc hút hai phần, tựa hồ suy nghĩ cái gì:
"Thằng nhóc tinh ranh, chị chỉ muốn nhận hai đứa làm em thôi."
"Hửm?"
Nhan Lục Nguyên đột nhiên hỏi:
"Có phải chị bị cảm mạo rồi hay không?"
Tiểu Ngọc sững sờ một chút:
"Đúng vậy, có phải cuống họng của chị có hơi khàn khàn không?"
"Không phải."
Nhan Lục Nguyên lắc đầu cười nói:
"Tại lúc em nhìn chị hút thuốc, có một bên lỗ mũi không có khói. . ."
Tiểu Ngọc:
". . ."
Không biết vì sao Tiểu Ngọc cảm thấy Nhan Lục Nguyên không quá thích mình.
"Vậy chị về trước vậy."
Tiểu Ngọc nói:
"Nếu anh của em tỉnh lại thì nhắn cho hắn một tiếng, chị sẽ lại tới."
"Ừ."
Nhan Lục Nguyên cười tủm tỉm nói:
"Em sẽ nhắn cho anh ấy."
Tiểu Ngọc đi, âm thanh Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên vang lên ở phía sau Nhan Lục Nguyên:
"Về sau đừng bắt nạt chị Tiểu Ngọc, chị ấy cũng khó khăn."
"Anh, chị ta không sạch sẽ."
Nhan Lục Nguyên nói:
"Hơn nữa chị ta chính là nhìn anh luôn có thể săn bắt con mồi trở về, cho nên mới tới gần anh."
"Ai sạch sẽ?"
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
"Người sống trên thế giới này làm gì có ai sạch sẽ cơ chứ, đều là do sinh hoạt bức bách, nhìn từ xa là được rồi, đừng đi bắt nạt chị ấy."
Ở trên thị trấn, cô gái độc thân quá sạch sẽ sẽ không sống nổi.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút nói:
"Người ta cũng không nói yêu thích anh cái gì, còn nữa, em xác định chị ấy là vì anh có thể săn bắn cho nên mới tiếp cận anh? Chẳng lẽ không phải bởi vì anh đẹp trai ư?"
"Anh, mặt mọi người đều là mấy tháng không có rửa, trên cơ bản đều không sai biệt lắm. . ."
Nhan Lục Nguyên không lời nhìn Nhâm Tiểu Túc:
"Không phải anh đã ngủ rồi sao, tại sao vẫn còn thức vậy?"
"Nghĩ một ít chuyện."
Nhâm Tiểu Túc đơn giản giải thích một câu.
Nhâm Tiểu Túc không có ngủ, là bởi vì hắn đang tìm kiếm bí mật tòa cung điện kia.
Bên trong cung điện hình tròn, trên vách tường đều là tủ gỗ xưa cũ, như là một cái phòng trưng bày lớn. Chỉ bất quá, những chiếc khung bên trong phòng trưng bày đều bị khói đen bao phủ, không thấy rõ bên trong có thứ gì.
Trong cung điện chỉ có một cái bàn, trên mặt bàn có một cái máy đánh chữ bằng đồng niên đại trước lúc tai biến. Chính là loại đánh chữ vang lên tiếng ken két rung động kia.
Phía trên máy đánh chữ chỉ có hai mươi bốn nút, mỗi nút đều điêu khắc một cái văn tự:
"Công, đang, thành, thực, hảo hữu, thiện, phú, mạnh mẽ. . ."
Có thể nói là vô cùng ngay ngắn.
Chỉ là dường như bên trong máy đánh chữ bị nhét vào một đống giấy lớn, hơn nữa không cần người đánh những cái nút kia, nó cũng sẽ ken két rung động, hiện giờ trên mặt giấy xuất hiện hai hàng chữ nhỏ:
"Nhiệm vụ, tặng con mồi cho người khác, nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng đồ phổ học tập kỹ năng cấp cơ sở, có thể học tập năng lực người khác."
Hắn không có cách nào nghĩ thông đây là mình tưởng tượng ra được, hay là nguyên nhân gì khác, trong truyền thuyết có người có thể đắp nặn ký ức cung điện, ký ức trong cung điện thậm chí có thể căn cứ vào trình độ năng lực tinh thần ý chí tới đúc thành một cái vũ trụ huyễn tưởng.
Chỉ bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy,tòa cung điện này của mình. . . dường như không giống với ký ức cung điện được miêu tả trong truyền thuyết a. . .
Thế nhưng mà tại sao lại bảo mình đưa con mồi cho người khác đây, chiếc máy đánh chữ này muốn biến mình thành một người tốt?
Làm ngưởi tốt ở trong cái thế giới nhắc tới đạo đức đều có chút xa xỉ?
Không có cửa đâu!
Lúc này, ý thức của hắn đứng trước một cái tủ trưng bày trong cung điện, trong tủ trưng bày tựa hồ có một vật phẩm đang lơ lửng, thế nhưng vật kia bị hắc ám che khuất, khiến cho Nhâm Tiểu Túc vô pháp thấy rõ bên trong rốt cuộc là vật gì.
Những chiếc tủ trưng bày bên trong cung điện mái vòm tựa như một cái bảo tàng to lớn, Nhâm Tiểu Túc đi đến phía trước một mặt ngăn tủ, muốn đưa tay ra sờ soạng đồ vật trôi nổi trong sương mù, thế nhưng bất kể hắn dùng lực như thế nào, cũng không thể đột phá lực lượng to lớn của khói đen được.
Đây là lực lượng hiện tại hắn vô pháp dò xét.
Muốn biết cung điện có tồn tại thật hay không, điều này cần Nhâm Tiểu Túc dùng hành động kiểm chứng.