Tiểu Y rùng mình, âm thầm kêu thảm thiết: thảm, đánh giá sai công phu của công tử gia rồi, thật đúng là thảm.
Lam Hòa lôi nàng đánh thật mạnh lên ngực mình, lấy cằm đẩy tóc của nàng, tay trái dao động trên mặt của nàng, nỉ non nói: “Tiểu Nhất, ngươi gọi là Tiểu Y phải không?”
Lạc Tiểu Y đang xoay chuyển tròng mắt liên tục gật đầu, cười nịnh nói: “Đúng vậy a, công tử gia thật thông minh cái thế, không ai sánh bằng, tiểu nhân thật ra tên là Tiểu Y.”
Lam Hòa hừ lạnh một tiếng, ngón trỏ chậm rãi xoa môi Lạc Tiểu Y, nhẹ nhàng đè lên cái miệng nhỏ nhắn như đóa hoa của nàng, hô hấp hắn dồn dập lên. Đồng thời, Lạc Tiểu Y cảm giác được, phía sau có một vật đang đẩy vào mông mình. Bấy giờ, Lạc Tiểu Y mới nghĩ tới, mình đang bị Lam Hòa ôm vào trong ngực.
Cúi đầu, Lam Hòa ngậm lỗ tai Lạc Tiểu Y vào trong miệng. Sau khi vừa lòng nhìn đến thân thể nhỏ bé của Lạc Tiểu Y run run không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến muốn nhỏ ra máu, cặp mắt to quay tít kia, cũng lộ ra một chút mê ly. Giọng nói trầm thấp của Lam Hòa vang lên bên tai nàng, mang đến từng trận tê dại: “Tiểu Y, ngươi thật sự là nam tử sao?”
Tay hắn đồng thời dời xuống, chậm rãi sờ về hướng ngực Lạc Tiểu Y, còn nói thêm: “Ta đã cho Tiểu Y vài cơ hội, ngươi cũng không chịu thẳng thắn với bản công tử, hóa ra ý của Tiểu Y, là muốn bản công tử tự mình thể nghiệm.”
Mắt thấy bàn tay kia sẽ ấn lên bánh bao nhỏ của bản thân, Lạc Tiểu Y vội vàng kêu lên: “Không phải, Tiểu Y là nữ tử.” Cảm giác được thân thể Lam Hòa phía sau cứng đờ, hô hấp rõ ràng trở nên lúc nhanh lúc chậm. Lạc Tiểu Y đắc ý ngước đầu lên, nói: “Công tử gia, Tiểu Y là cô nương đàng hoàng. Vẫn là hoàng hoa khuê nữ đó. Nếu ngài đυ.ng vào Tiểu Y, vậy ngài chẳng những phải cưới hỏi Tiểu Yđàng hoàng, phải thề không bao giờ hái hoa ngắt cỏ nữa. Bằng không , nói cách khác, ” tròng mắt nàng vòng vo mấy vòng, sau đó thật mạnh kết lại một câu: “Nói cách khác, Tiểu Y sẽ bội tình bạc nghĩa với công tử đó!”
Khóe miệng Lam Hòa giật giật, rốt cục, hắn xoa cái trán cười khẽ một tiếng. Sau khi nở nụ cười một lúc. Hắn dựa đầu trên vai Lạc Tiểu Y, thổi khí vào trong lỗ tai của nàng, khàn khàn giọng nói: “Tiểu Y còn muốn bội tình bạc nghĩa với ta? Đây cũng không phải là ý kiến hay nha. Nếu Tiểu Y có con, chẳng phải là sẽ mang theo con của ta bỏ trốn mất dạng. Để cho ta mỗi ngày đau khổ vì lạc vợ mất con sao?”
Trong giọng nói của hắn, cũng giấu không được ý cười.
Lạc Tiểu Y trợn trắng mắt, rung đùi đắc ý nói: “Hừ, công tử gia. Nếu Tiểu Y mặc lại nữ trang, lộ ra gương mặt thật a. Không phải là thiên hạ đệ nhất, ít nhất cũng là nghiêng nước nghiêng thành. Mỹ nhân như thế, đương nhiên còn nhiều người muốn. Ít nhất, Chu Nhạ sẽ muốn.”
Vừa nghe nàng nhắc tới Chu Nhạ, nhiệt huyết sôi trào trên người Lam Hòa lạnh lùng đi quá nửa, hắn nghiêm mặt, lạnh nhạt nói: “Chu Nhạ? Lạc Tiểu Y, nếu nàng thành người của ta. Chu Nhạ sẽ muốn một nữ tử đã thất thân sao?” Nói tới đây, hắn cảm thấy cơn tức giận của mình cũng chưa đánh tan. Cảm thấy tiểu tử trước mắt thực là khiến người ta phiền lòng tới cực điểm, nhịn không được âm trầm nói: “Hơn nữa, trong thiên hạ, đồ vật của Lam mỗ ta, ai dám giành? Đừng nói chỉ là một gã Chu Nhạ.”
Lạc Tiểu Y nghe đến đó, rầu rĩ trả lời một câu: “Tiểu Y không phải đồ vật.”
Đột nhiên cảm thấy như vậy không đúng, nàng lập tức lại bỏ thêm một câu: “Tiểu Y không phải đồ vật của công tử, ta là Lạc Tiểu Y.”
Lam Hòa vươn tay chế trụ eo nhỏ của nàng, một cái tay khác chậm rãi dao động ở trên gáy cùng trên mặt nàng, thản nhiên nói: “Ta đương nhiên biết nàng là Lạc Tiểu Y. Trừ nàng ra, thiên hạ không ai có thể khiến ta nhẫn nhịn. Tiểu Y, ta chưa bao giờ nguyện ý chân chính thương tổn nàng, nhưng nàng, lại ba lần bốn lượt trêu đùa ta.”
Nói tới đây, một trận tiếng nghiên răng nghiến lợi tinh tường truyền đến trong lỗ tai Lạc Tiểu Y . Chỉ nghe Lam Hòa căm hận nói: “Lạc Tiểu Y, tội nàng giấu diếm lừa gạt ta , không thể cũng coi như không có. Nàng nói xem, ta nên xử trí nàng như thế nào cho tốt đây?”
Trong lúc Lạc Tiểu Y sửng sốt, Lam Hòa đã buông nàng ra, sau đó, một trận tiếng lột xột loạt xoạt truyền đến. Nghe được tiếng thở dài như trút được gánh nặng của Lạc Tiểu Y , Lam Hòa lạnh lùng nói: “Tiểu Y, hai ngày này gia luôn luôn suy nghĩ, phải giáo huấn nàng như thế nào. Nàng chẳng những vẫn gạt ta chuyện là nữ tử , còn liên tiếp dùng ngôn ngữ đồng tính đến chọc gia. Nàng thật sự là rất đáng hận.”
Lạc Tiểu Y nghe ta sát khí trong lời nói của hắn, không khỏi co bả vai lại. Không biết tại sao, nàng chưa từng chân chính sợ hãi Lam Hòa. Ở trước mặt con heo băng, Lạc Tiểu Y vẫn không thể hoàn toàn buông tay buông chân đi mạo phạm. Nhưng ở trước mặt Lam Hòa, nàng lại muốn làm gì thì làm. Nàng hoàn toàn chưa bao giờ lo lắng Lam Hoà sẽ thương tổn tới mình.
Ngay khi Lạc Tiểu Y miên man suy nghĩ, bỗng nhiên trên người tê rần. Tiếp theo, vù vù vù, Lam Hòa liên tiếp điểm năm đại huyệt trên người nàng.
Sau khi thành công biến Lạc Tiểu Y thành một khúc gỗ, mặc quần áo xong, Lam mỗ lại khôi phục phong độ, bước đi đến trước mặt Lạc Tiểu Y, vươn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên.
Mỉm cười chống đôi mắt chuyển động nhanh như chớp, Lam Hòa mỉm cười, lộ ra tám cái răng, cảnh xuân sáng lạng. Ở trong ánh mắt sợ hãi trừng lớn của Lạc Tiểu Y, Lam Hòa khoan thai nói: “Tiểu Y, Chu Nhạ đang tìm nàng khắp nơi. Theo suy đoán của ta, hắn rất nhanh sẽ tìm tới ta, đàm phán chuyện có liên quan đến nàng.”
Hắn nhìn Lạc Tiểu Y từ trên xuống dưới, chuyển đề tài nói: “Lạc Tiểu Y, ta tính toán rồi, nàng đã tham tài lại háo sắc, thích chơi đùa lại vô sỉ. Lá gan càng kỳ lạ, nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ lại cực kỳ nhỏ. Tóm lại mà nói tật xấu nhiều hơn. Nhưng có thể coi là, nàng cũng không có bao nhiêu tật xấu có thể trở thành nhược điểm. Nếu thật sự muốn xử phạt nàng, đúng là làm gia đau đầu.”
Hai mắt Lạc Tiểu Y trừng tròn xoe lắng nghe , môi nàng không ngừng run run, một câu nghẹn ở trong cổ làm thế nào cũng không có biện pháp nhổ ra: “Công tử gia, ngài điều tra ta thì sao? Ta bất quá chỉ giấu diếm ngài ít chuyện nho nhỏ, làm cho ngài nghĩ lầm mình là đồng tính mà thôi!”
Lam Hòa thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Cô bé hư hỏng như nàng thật sự là không thể tha thứ, nếu như buông tha, trong lòng gia sẽ rất buồn bực. Nghĩ đi nghĩ lại, gia nghĩ tới một cái biện pháp phạt nàng.” Tiếng nói vừa dứt, hai mắt Lạc Tiểu Y trở nên lấp lánh, thiếu điều phát ra lục quang.
Khóe miệng Lam Hòa co quắp, mất thật lớn khí lực mới khiến cho chính mình khôi phục lại bình tĩnh, tiếp tục nói: “Chỗ này của ta có một tờ văn tự bán mình, ừa, là bán mình làm nô , điều kiện cụ thể đều nghĩ xong rồi, chỉ thiếu dấu tay của nàng. Cũng không dài, bất quá là tám mươi năm mà thôi.”
Khóe miệng Lạc Tiểu Y giật giật, ánh mắt sáng ngời nháy mắt trở nên âm u: “Ta còn chưa chắc sống được đến một trăm tuổi đâu.”
Do dự một chút, Lam Hòa tiếp tục nói: “Bất quá nàng nhiều trò lắm, khinh công lại rất tốt, cho dù bán thân, nàng cũng có thể chuồn mất. Bởi vậy, gia phải nghĩ, nghĩ một cái biện pháp tốt hơn nữa.”
***, còn chưa đủ à?
Mặt Lam Hòa cúi xuống, chậm rãi tới gần Lạc Tiểu Y, thẳng đến hai người nghe thấy tiếng hô hấp của nhau, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Đó là, ở trên vai của nàng, vẽ hình mặt gia. Làm cho bất luận kẻ nào vừa thấy được nàng, liền biết, nàng là người của gia, nàng yêu gia tận xương.”
Lạc Tiểu Y nghe xong hai mắt trắng dã, ôi trời, thật không ngờ sức tưởng tượng của công tử gia kinh người như thế. Hắn suy nghĩ lâu như vậy, lại nghĩ ra cái chủ ý thối tha này?
Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên rất muốn cười. Trên thực tế, hai mắt nàng đã cong thành một đường, sóng mắt nhẹ nhàng, cũng là đang cười.