Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 108: Vĩnh Viễn Phải Ra Tay Trước.

Tiếng kêu của Lê Duẫn vừa vang lên, Lạc Tiểu Y mơ hồ nghe được một tiếng”Rút!” . Tiếng bước chân dần dần biến mất, Lạc Tiểu Y chép miệng, đặt mông ngồi xuống mặt đất.

***, những người đó đích thị là do đám người mặc áo trắng kia phái tới. Là họ Lê kia, hay là Nguyệt nhi? Tròng mắt đi lòng vòng, Lạc Tiểu Y thầm nghĩ, dưới tình huống trước mắt, khả năng Nguyệt nhi làm ra loại sự tình này là lớn nhất.

Ngay lúc hắn đau khổ suy tư, Lê Duẫn bịch một tiếng xông ào vào phòng của hắn, đồng thời, tiếng kêu của nàng truyền tới: “Lạc Tiểu Nhất, Lạc Tiểu Nhất!”

Tìm vài bận cũng không tìm được người, Lê Duẫn thất vọng kêu lên: ” Tiểu nhị này chạy đi đâu. Chưa từng gặp qua ai làm tiểu nhị như vậy, muốn chạy là chạy, nhìn thấy chưởng quầy cũng không cung kính. Hừ, nếu Lam ca ca không đối xử với hắn quá tốt, hắn làm sao dám kiêu ngạo đến như vậy?”

Nghe thế, Lạc Tiểu Y đang thoải mái ngồi dưới đất sửng sốt, bàn tay đang ngắt ngắt bụi cỏ cũng khựng lại một chút. Trừng mắt nhìn, miệng Lạc Tiểu Y lại cong lên.

Theo tiếng nói của Lê Duẫn đi xa dần, Lạc Tiểu Y chầm chậm đứng lên, thản nhiên trở về gian phòng của mình.

Màn đêm, nhanh chóng buông xuống. Lê Duẫn tìm một buổi chiều, cũng không tìm được thân ảnh của Lạc Tiểu Nhất, tức giận đến rưng rưng nước mắt.

Giờ Dậu, ánh trăng treo cao cao trên chân trời, chiếu lên nền đất một mảnh trắng bạc. Mấy vì sao tỏa ánh sáng nhàn nhạt như tô điểm cho bầu trời đêm, một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến buổi tối mùa xuân này thêm vài phần dễ chịu.

Trong phủ Ngụy vương, lúc nàyđèn đuốc rực rõ. Ở trong đại điện, ngoại trừ từng trận tiếng sanh nhạc, bất chợt còn có hương rượu thịt phiêu tán, cùng tiếng cười hì hì của nam nữ.

Một thân ảnh xinh đẹp đầy đặn, nhìn đại điện sáng trưng cách đó không xa. Trên gương mặt tú lệ hiện ra một chút buồn bực. Thấy tâm tình chủ tử nhà mình không tốt, một nha hoàn cao gầy, mặt tròn tròn tiến lên mấy bước, nhẹ giọng nói: “Chủ tử, đêm lạnh rồi, không bằng trở về phòng đi thôi.”

Nguyệt nhi quay đầu lại nhìn nàng một cái, lắc lắc đầu, rầu rĩ nói: “Ta không sợ lạnh.” Tức giận nhìn cảnh tượng trong chủ phòng. Nàng không cam lòng nói: “La nhi. Sống như thế này không dễ chịu a.”

Nha hoàn được kêu là La nhi lo lắng nhìn nàng, nhẹ giọng an ủi: “Chủ tử, tất cả chủ tử đều như vậy . Vương gia là người tôn quý, bên cạnh hắn vĩnh viễn sẽ không thiếu nữ nhân.”

Nguyệt nhi ừ một tiếng, ánh mắt từ chỗ đèn đuốc sáng trưng kia thu hồi lại. Lúc này, La nhi lại thấp giọng nói: “Chủ tử, nô tỳ cảm thấy, quan trọng nhất là chủ tử sinh cho Vương gia một đứa con trai. Như vậy về sau còn có chỗ để dựa vào.”

Nguyệt nhi gật gật đầu, buồn bã cười: “Nghĩ lại cũng thật buồn cười, ta là nữ tử giang hồ, cư nhiên cũng tranh giành sủng ái giống như những cô gái kia.”

La nhi không trả lời, trong lòng thầm nghĩ: chủ tử, sự ghen tỵ của ngài, so với nữ nhân bình thường còn lớn hơn nhiều lắm!

Lúc này, tiếng bước chân vang lên, một giọng nói mềm nhẹ yếu ớt truyền đến: “Chủ tử.” Nguyệt nhi vừa nghe, lập tức quay đầu lại. Hỏi: “Thế nào?”

Nha đầu kia liếc mắt nhìn La nhi một cái. Cúi chào, nhẹ giọng nói : “Dạ bẩm, cháo tổ yến đã chuẩn bị xong rồi.” Nguyệt nhi khẽ gật đầu, cũng không quay đầu lại hướng về phía La nhi nói: “La nhi, ta muốn dùng tổ yến, ngươi đến phòng bếp xem, có quý phi hồng* hay không.”

(*Qúy phi hồng: quả vải.)

La nhi vội vàng khẽ chào, đáp: “Dạ” chủ tử nhà mình thích dùng tổ yến kèm với quý phi hồng, đây đã là lệ thường.

Sai La nhi đi rồi, Nguyệt nhi đi đến gian phòng của mình, hỏi: “Sự tình thế nào?”

Nha đầu kia ước chừng mười ba mười bốn tuổi, xanh xao vàng vọt, như một đứa nhỏ nhà nghèo bình thường. Nàng nghe được lời Nguyệt nhi nói, trong cặp mắt vô thần kia chợt lóe tinh quang, hướng về phía Nguyệt nhi cúi người thi lễ, sau đó nàng thấp giọng nói: ” Thủ hạ Khổng Tước đường tham kiến Nguyệt môn chủ. Môn chủ, người của chúng ta đã chuẩn bị xong, có thể tùy thời ra tay.”

Nguyệt nhi gật gật đầu, trong ánh mắt hiện lên sự ngoan độc: “Lam Hòa còn ở đó sao?”

Nha đầu kia gật đầu nói: “Ở, bất quá gϊếŧ một tiểu nhị, sẽ không kinh động đến hắn.” Nói tới đây, nàng ngập ngừng một chút, có điểm chần chờ nói: “Chính là bề trên nghiêm lệnh không thể gây chuyện, môn chủ, chúng ta làm như vậy, có ổn hay không?”

Không đợi nàng nói xong, Nguyệt nhi đã nắm chặt tay, phẫn nộ quát: “Ta làm việc luôn có chừng mực, không cần ngươi lo ngại!”

“Dạ!”

Lúc này, tiếng bước chân của La nhi rõ ràng truyền đến, nha đầu kia vội vàng nuốt mấy lời còn lại xuống, sau khi khẽ chào Nguyệt nhi, đi đến bên cạnh bàn gần cửa sổ sau lưng, bưng tổ yến trong hộp cơm lại trước mặt Nguyệt nhi, nhẹ giọng nói : “Chủ tử, mời dùng.”

Lời của nàng vừa rơi xuống, giọng nói của La nhi cũng từ ngoài cửa truyền đến: “Chủ tử, quý phi hồng đã tới.”

“Vào đi.”

Nhìn La nhi bày quý phi hồng ra bàn, Nguyệt nhi phất phất tay: “Các ngươi đều hầu ở ngoài cửa đi.”

“Dạ”

Cầm lấy thìa, Nguyệt nhi nhìn tổ yến màu trắng bạc kia sững sờ một trận: từ khi nàng bị Ngụy vương Võ Trường Cơ bắt về phủ, lúc bắt đầu chính là công cụ tiết dục của Ngụy vương. Đặc biệt đêm đó khi mấy người tỷ muội đồng thời sa lưới, trong vòng một đêm công phu của nàng bị phế hết. Ngụy vương muốn đùa bỡn chúng tỷ muội của nàng luôn một lượt, cho vào một giường cùng ngủ. Bỗng nhiên một đám người áo đen nhảy vào phủ chém gϊếŧ, đồng thời, những tỷ muội kia cũng được cứu ra thành công.

Ngụy vương trong cơn giận dữ nhốt nàng vào địa lao, ngay khi hắn chuẩn bị đưa nàng vào trong quân làm quân kỹ. Người trong giáo rốt cục xảo diệu làm một cái an bài, chẳng những làm cho Ngụy vương tiêu hết lòng nghi ngờ đối với các nàng, còn giúp nàng nàng nước lên thì thuyền lên, cố ý lung lạc Ngụy vương để hắn chính thức lấy nàng thành thϊếp thất.

Đoạn đường vất vả quanh co này, đều do tên tiểu nhị kêu là Tiểu Nhất kia ban tặng. Bởi vậy, nếu hỏi ở trên đời này Nguyệt nhi hận nhất là những ai, Lạc Tiểu Y chắc chắn sẽ là một người trong số đó.

Xuất phát từ hận ý mãnh liệt, cũng từ sự tự tin với địa vị trước mắt của mình, Nguyệt nhi liền để lời dặn dò của giáo phái qua một bên, chuẩn bị gϊếŧ tiểu nhị này. Nếu không bận tâm Lam Hòa, nàng thậm chí muốn bắt Lạc Tiểu Y về, tra tấn hắn để trút giận

Nghĩ đến tối hôm nay là có thể nhìn đến đầu của tiểu tử đó, Nguyệt nhi cắn cắn răng ngà, bưng tổ yến lên ăn một ngụm, sau đó oán hận lẩm bẩm: “Một kiếm đã gϊếŧ chết hắn rồi, thật đúng là tiện nghi cho hắn!”

Sau khi mắng vài câu, nàng cầm chén tổ yến trong tay uống một hơi cạn sạch, lại cầm quý phi hồng bên cạnh lên cắn. Mới cắn mấy miếng, bỗng nhiên, một cỗ ngứa ngáy nóng bỏng khác thường từ dưới bụng trào ra.

Cảm giác ngứa ngáy nóng bỏng kia tới thập phần đột ngột, hơn nữa nóng vô cùng mãnh liệt. Chỉ đảo mắt, hai gò má Nguyệt nhi liền ửng đỏ, sóng mắt như nước, cả người đều bị một loại nóng bỏng không tên bao phủ. Kèm cảm giác nóng bỏng này, còn có một lớp lại một lớp sóng ngứa ngày cùng hư không, mãnh liệt đến từ phần dưới bụng.

Hai chân nàng dạng ra, bàn tay đưa đến giữa hai chân sờ soạng. Mới sờ soạng hai cái, một trận tiếng thở dốc dồn dập từ trong cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của nàng trào ra. Hai nàng bên ngoài nghe được tiếng thở dốc của nàng, không khỏi đồng thời kêu lên: “Chủ tử, người làm sao vậy?”

Nguyệt nhi không nghe thấy, trên thực tế, hiện tại nàng đã không thể trả lời. Chỉ một lát, theo cảm giác trống rỗng kia càng ngày càng mãnh liệt thì đầu óc của nàng đã choáng váng ngây dại, hai mắt lại mơ hồ không rõ. Giờ khắc này, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm: ta muốn nam nhân!

Du͙© vọиɠ này mãnh liệt như thủy triều, lớp sau mạnh hơn lớp trước. Bỗng nhiên, nàng cũng không nhịn được nữa, lao ra khỏi cửa phòng liền chạy về hướng sân. Hai mắt đỏ bừng nhìn chỗ đèn đuốc sáng trưng kia, Nguyệt nhi vừa vội vàng lôi kéo y phục của mình, vừa chạy thẳng đến nơi đó.

La nhi cùng nha đầu kia nhìn nhau, đồng thời kêu một tiếng”Không ổn.” Sau đó, vội vàng chạy về phía Nguyệt nhi, kéo hai cánh tay của nàng.

Võ công của Nguyệt nhi hơn xa các nàng, ngón tay của các nàng vừa mới đυ.ng tới cánh tay Nguyệt nhi. Bả vai Nguyệt nhi vung lên, liền ném hai nàng ra rất xa ra.

Chờ hai nàng ngọ nguậy từ mặt đất đứng lên thì đã nhìn đến Nguyệt nhi chỉ còn cái yếm và qυầи ɭóŧ, hai bàn tay ngọc còn đang kéo quần áo của mình, la hét”Nóng, nóng quá, Vương gia, thϊếp muốn” tiến vào đại sảnh, cũng kɧıêυ ҡɧí©ɧ một trận ồn ã, tiếng thét chói tai, tiếng cười hì hì cùng tiếng hét phẫn nộ không ngừng vang lên!