Chương 22
[69.]Đêm càng sâu,
ánh đèn neon lập lòe nơi
thành
thị quen
thuộc lại xa lạ ngoài cửa sổ sát đất,
tôi ngồi
trước
bàn
hút
thuốc,
lại nhìn về phía Lương Dã đang ngủ say
trên giường,
cảm
thấy có chút ảo não.
Hôm
nay
rõ
ràng
là sinh
nhật
của
cậu,
lẽ
ra
tôi
nên ôn
nhu với
cậu
mới phải,
nhưng khác
thường
mơ
hồ kia
lại khiến
tôi phiền
muộn vô
cùng,
đến
cuối
cùng vẫn
là không
nhịn được
mà
làm
hơi quá,
chút sắc
trầm giữa đùi đập vào
mắt
lúc
rút
ra khiến
tôi
tâm
hoảng ý
loạn,
biết
là
mình
làm
thương
cậu,
nhưng dù
thế
nào
cũng không
mở
miệng
nói
lời xin
lỗi.
Tôi biết Lương Dã dường
như
có
tâm sự,
mà
trong
lòng
tôi
cũng bỗng
nhiên
toát
ra
một suy đoán đáng sợ,
nhìn sương
mù
mờ ảo
nổi
lên
trước
mắt,
bỗng
nhiên
có
chút sợ
hãi đối
mặt với
ngày
mai.
Đồng
hồ
chỉ
hướng
mười
một giờ,
trong
màn đêm
ngoài
cửa sổ
cách đó không xa bỗng
nhiên
nổ
tung
một
chùm pháo
hoa
rực
rỡ,
rọi sáng gian phòng
trăng
mật
này giống
như ban
ngày.
Tôi dụi
tắt
thuốc
lá
trong
tay,
quay đầu
nhìn Lương Dã,
Lương Dã đang
ngồi
trên giường
nhìn đến xuất
thần,
vì vậy
thở dài đi qua,
ngồi xuống
hôn
hôn
mặt
cậu.
“Tinh Tinh,
chúng
ta đến quảng
trường xem đi?”
[70.]
Đối với
hai người yêu nhau mà nói,
làm
hòa là một chuyện vô cùng đơn giản.
Tôi
cùng Lương Dã đứng
trên quảng
trường,
tay
rũ bên
người vẫn
luôn đan
chặt vào
nhau,
sóng vai
thưởng
thức pháo
hoa không
ngừng bay
lên
trong
màn đêm.
Nghe
ngóng được bên
cạnh dường
như
có
một
nữ sinh đại
học ăn sinh
nhật,
bạn
trai
của
cô
liền
lựa
chỗ
này bắn pháo
hoa
chúc
mừng,
lập
tức khiến
tôi vốn
còn đang không biết
tặng quà gì
hối
hận không
thôi;
chiêu bắn pháo
hoa
thổ
lộ
tuy
rằng
cũ kỹ,
nhưng đích xác
cũng được xưng
là
lãng
mạn,
hơn
nữa Lương Dã
hai
mắt sáng
lóng
lánh
ngẩng đầu
nhìn,
hiển
nhiên
là bộ dạng vô
cùng
thích
thú.
Nhận
ra được
tâm
tư
của
tôi,
Lương Dã
lén kéo
tay
tôi
một
cái,
nói
nhỏ: “Mượn
hoa
hiến phật,
tớ
liền xem pháo
hoa
này
là bảo bối
cậu đốt
cho
tớ.”
Tôi
nghe xong
cảm
thấy buồn
cười,
giơ
tay
nhéo
nhéo
mũi
cậu.
Nếu
như không phải
người xung quanh quá
nhiều,
tôi
cũng
muốn
học
theo
nhân vật
chính
trong phim,
bế
cậu
lên xoay vòng ở
chỗ
này.
“Thích không?
Thích
mà
nói sang
năm
tớ
nhất định đốt
cho
cậu.”
Tôi
nắm
chặt
tay
cậu bảo đảm.
“Xem cùng cậu mới
thích.”
Lương Dã cười,
ngay sau đó đôi mắt liền ảm đạm,
như có điều suy nghĩ nói,
“Đáng
tiếc có lẽ sang năm
tớ không xem được,
dù sao
tớ phải đi
trước mười
hai giờ đêm nay rồi.”
Tôi không
rõ
lắm
mà
trêu ghẹo: “Cái gì
trước
mười
hai giờ,
cậu
là
cô bé
lọ
lem sao?”
Lúc
này
có
rất
nhiều
người đứng
trên quảng
trường xem pháo
hoa,
bóng
tối
che khuất
nửa bên
mặt
cậu,
khiến
tôi
thấy không
rõ
nét
mặt
cậu
lắm.
“Nói không chừng a?”
Cảm nhận được
hơi
thở ấm áp dán đến,
Lương Dã
tựa
trán vào
trán
tôi,
nhìn vào mắt
tôi cười dịu dàng: “Cho nên làm vương
tử của
tớ,
cậu xác định
trước khi ma pháp mất đi
hiệu lực
hôn
tớ một cái được không?”
“…Hôn một cái!”
Tôi quay đầu,
phát
hiện
hai
nữ sinh
mặc đồng phục
cấp ba đang
trốn
trong đám
người
ló đầu
ra
nhìn
chúng
tôi,
trên
tay
còn
cầm di động dường
như vừa
mới
chụp
lén xong,
không để ý phát
ra
tiếng ồn,
sau khi phát
hiện
tầm
mắt
của
tôi
liền vội vàng
trốn về.
Tôi
nhìn Lương Dã,
Lương Dã vẫn đang
ngửa đầu
chờ đợi
nụ
hôn
của
tôi.
Tôi
thở dài,
cũng không
lo
lắng
lúc
này
có bao
nhiêu ánh
mắt đang
nhìn
chúng
tôi,
kéo
cậu vào
trong
ngực
cúi đầu
hôn xuống; đồng
thời
cũng
nghe
thấy sau
lưng
truyền đến
tiếng
hút khí
thỏa
mãn.
Có
thể cảm nhận được loại cảm xúc kỳ dị đang lan
tràn
trong lòng Lương Dã kia,
tôi
hôn
thật sự chuyên chú,
không
buông
tha môi cậu dù một khe
hở,
đầu lưỡi cẩn
thận đảo qua khoang miệng ướt nóng của cậu,
thẳng đến khi cậu có chút
thở không nổi,
mới đứng
thẳng
tách ra khỏi cậu,
lại cúi đầu
hôn
hôn mắt cậu.
“…Vậy là đủ rồi.”
“Hả?”
“Tớ là nói,
đã đủ rồi.”
Lương Dã khẽ vuốt môi mình,
cảm khái nhìn về phía chân
trời đang nở rộ pháo
hoa,
thấp giọng: “Thật
tốt a,
trước khi
hoàn
toàn
biến mất
trên đời này còn có
thể làm một giấc mộng đẹp lại chân
thật như vậy.”
[71.]
“Cái gì?”
Tôi
nhìn Lương Dã
chỉ đứng
cách
mình
một
tấc,
đột
nhiên
cảm
thấy
cậu
lúc
này
có
chút
lạ
lẫm.
“Thật xin lỗi Giang Sâm,
trước giờ
tớ giấu giếm cậu rất nhiều chuyện.”
Lương Dã
bình
tĩnh nói: “Kỳ
thật
tớ,
đích xác đã chết.”