Có Thể Bên Nhau Không?

Chương 3: Phân Vân

Những ngày tháng này cứ dần qua như thế, cô cảm thấy Lý Hào thật sự có quan tâm đến cô.

Tháng 12 năm 2011 kì thi kết thúc học kì I sắp đến, ai cũng bận rộn chăm sóc sách vỡ, hết tiết văn học cô giáo cho tập đề cương ôn thi, cô vội nhờ Nhất Khải photo giúp mình "cậu in luôn đề cương giúp tôi với nha" nhưng trưa hết buổi học hôm đấy Lý Hào đã mang đến cho cô đề cương của các môn.

Một tập giấy được xếp ngay ngắn, khẽ đặt lên bàn, cô ngước mắt nhìn lên.

- Cậu cầm lấy cái này về ôn thi cho kĩ nhé

- Ơ.. Mình..

- Mình có rồi, chuẩn bị cho cậu đấy

* * *

Bối Vy, cô còn chưa kịp cảm ơn thì cậu ta đã gãi đầu ngượng ngiụ đi mất.. Bây giờ kì thi sắp đến cô cũng không còn đầu óc suy nghĩ nhiều chỉ lo đứng hạng bét trong lần tới thì bố mẹ sẽ không để cô yên, mà môn chính toán học cô thật quá ngu dốt, cô chỉ mong sao mình có thể đạt khá là mãn nguyện rồi. Cô vò đầu bứt tai cắn bút suy nghĩ bây giờ phải cố gắng như thế nào thì Nhất Khải ngồi bên cạnh lên tiếng..

- Có cần tôi kèm toán cùng không?

- Cậu được hả?

- Sao không được, tuy không giỏi nhưng tôi vẫn có thể giúp cậu đạt được điểm khá.

Cô mừng thầm trong bụng, đúng là cô chỉ cần khá thôi chứ giỏi thì chưa có nghĩ tới mà thấy cậu ấy tự nhiên thân thiện như vậy, học lực cũng không tồi ☺️ cô vui vẻ đồng ý nhờ vả cậu.

- Vậy giúp tôi nhé, nếu thực sự mình có tiến triển tốt sau thi tôi sẽ mời cậu một trầu kem.

Cô dơ tay ra đinh bắt tay giáo kèo thì...

- Không tốt thì không mời hả?

Cô ngơ ngác nhìn cậu

- Ơ.. Có chứ.. Mời hết, thế nào cũng mời.

Nhất Khải cười, còn cô thì ngượng đến nỗi không nói thêm được câu gì, danh thủ tay về.

Nhiều ngày sau, không khó để bắt gặp cảnh tượng chăm chỉ sách vở của các cô, cậu. Nhất Khải và Bối Vy cũng vậy, kể từ hôm đó mỗi khi rảnh rỗi hay kết hợp nhóm thì hai người lại luyện bài với nhau, tự cảm thấy khả năng làm toán của mình có chút tiến bộ hơn trước, hóa ra không phải bản thân mình ngu ngốc mà chỉ do không chịu cố gắng, cô thở nhẹ.... hazzz.

- Sao đấy?

Nhất Khải hỏi

- Không có gì

- Không có thì đi đi có người hẹn cậu ở sân bóng đấy

-.. Ai?

- Đi rồi biết, tôi không rảnh mà hỏi được nhiều thế.

Cậu ấy đột nhiên nổi giận, cô cũng thấy tình hình không tốt nên chẳng hỏi thêm gì, đôi chân cứ tự nhiên bước và chẳng biết đã tới sân bóng.

Gió chiều bắt đầu thổi mạnh, mái tóc dài của cô theo đó cũng bay loạn xạ, đưa đôi tay nhỏ vυ't tóc... nhìn xa phía trước lại là Lý Hào đang chờ, cô tiến lại gần

- Cậu hẹn gặp mình, hôm nay không còn ngại ư?

Giọng điệu trêu chọc, cô nhìn rồi lượn quanh cậu ta một vòng mới chịu đứng lại.

- Ừm.. Vẫn có đôi chút.. Nhưng mình muốn tận tay đưa cậu cái này.

Nói rồi cậu ta đưa cho cô một chiếc bút máy, nhìn điệu không phải là hãng bình thường cũng phải tầm cỡ mua từ bên ngoài về, cô từng thấy nó trên tờ tạp chí tháng trước.

- Cho cậu mấy hôm nữa thi viết chữ cho đẹp, đạt điểm cao. Bút cô tớ gửi từ London về đó.

Vậy là cô đoán không sai, thấy nó tốt như vậy cô cũng không dám nhận chỉ đành trả lại cho cậu ta.

- Mình không nhận cậu cầm lấy đi.

- Không nhận, cậu sợ nhận chúng ta phải có quan hệ gì à hay.. Cậu không nhận vì cậu đã có ý với mình.

... Ngơ ngác không trả lời ...

- Thôi cầm lấy đi, mình đùa thôi

Nói rồi Lý Hào cầm bút dúi vào tay cô đi mất, cô cũng không biết là có nên nhận hay không, mà đã cầm rồi phải làm thế nào. Tự nhiên có chút phân vân trong lòng, chủ yếu không phải vì chiếc bút mà chính là có phải cô đã thích Lý Hào.