Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 122

Editor: Linh Kim

Mà cùng lúc đó, Tưởng Thành dùng thân phận hiện tại mà ra ngoài một thời gian, rốt cuộc hiện tại hắn mới về nhà.

“Chú út!”

Tưởng Thành với mới đẩy cửa, một giọng nói của thiếu nữ truyền ra.

Hắn ngẩng đầu nhìn cháu gái của nguyên chủ.

Lúc trước hắn chính là thông qua đối phương mà xem được tiểu thuyết, sau đó tìm được Ngôn Cẩn.

Nghĩ đến đây, thái độ của Tưởng Thành đối với cháu gái không khỏi tốt hơn một chút.

“Cha cháu đâu?”

Cô gái lắc lắc đầu: “Ba ba còn chưa từ công ty trở về.”

Không biết vì sao, từ lần chú cô cùng cô đoạt máy tính, cô liền cảm thấy chú hiện tại cùng trước kia có điểm không giống nhau.

“Ở công ty sao, ta biết rồi.”

Tưởng Thành nói xong, nghe được tin tức mình muốn biết cũng không hề chuẩn bị vào nhà.

Cô gái nhìn đến hắn lại phải đi, không kìm được đuổi theo hai bước hỏi.

“Chú út, người còn muốn đi đâu?”

“Đi công ty tìm cha cháu!”

Gia thế của thân thể này thực sự không tồi, tuy rằng kém hơn Lăng Phong trong miệng Ngôn Cẩn là nhà giàu số một nước Z.

Nhưng gia tài Tưởng gia cũng là hào phú của nước Z.

Mà công ty Tưởng gia được anh trai nguyên chủ kế thừa, bản thân nguyên chủ cũng là một phú nhị đại thích chơi nghệ thuật, thường ngày chỉ cần chơi là được.

Anh trai hắn trả lại cho nguyên chủ một phần lợi nhuận, làm hắn có thể tùy tiện tiêu xài.

Đương nhiên đối với Tưởng Thành mà nói, nguyên chủ thật sự ngu xuẩn, công ty lớn như vậy không đi tranh đoạt, thế nhưng bị anh trai dùng một chút lợi nhỏ liền có thể lừa gạt.

Cho nên lúc này Tưởng Thành trở về Tưởng gia, kỳ thực là muốn đoạt lại công ty từ trong tay anh trai thân thể này.

Hơn nữa hắn vừa vặn biết công ty nhà Lăng Phong gần đây có ý cạnh tranh với công ty Tưởng gia.

Tưởng Thành muốn đem công ty đoạt lại, cùng đối đầu với Lăng gia.

Đến lúc đó, hắn liền không tốn nhiều công sức cũng có thể làm được việc Tiểu Cẩn nhờ hắn.

Trong lòng nghĩ như vậy, Tưởng Thành cũng không có tâm tư phản ứng lại cháu gái của mình.

Hắn mở cửa khởi động xe, liền trực tiếp hướng đến công ty Tưởng gia.

Hắn nhớ rõ lúc trước anh trai nguyên chủ từng đề cập qua muốn nguyên chủ đến công ty rèn luyện, chẳng qua bị cái nguyên chủ ngu xuẩn này cự tuyệt.

……….

Thủ đô.

Ngôn Cẩn hiển nhiên không biết cha mình không nói rõ lý do xin nghỉ mà gây nên phong ba bão táp ở trường học.

Cô bị Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành đưa tới bệnh viện Nhân Dân 1, sau đó liền bị Tần Văn Châu dùng quan hệ của mình trực tiếp đăng ký lịch xem bệnh với chuyên gia.

Mà kết quả chuyên gia xem bệnh cũng không là Tần Văn Châu thất vọng.

Tổng thể có thể gói gọn trong một câu: Ngôn Cẩn được cứu rồi!

Trước không nói hai người Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành hưng phấn thế nào, chỉ nói đến Ngôn Cẩn cô cũng thấy có chút kinh hỉ ngoài ý muốn.

Cái cốt truyện này làm hại nguyên chủ đang tuổi xuân phải chết sớm vì bệnh tim, có thể nói là tòa núi lớn đè nặng trong lòng Ngôn Cẩn.

Cô sợ hãi không biết chừng một lúc nào đó bởi vì cốt truyện mà bản thân tái phát bệnh tim rồi qua đời.

Đừng nhìn việc Ngôn Cẩn không nương tay lợi dụng tái phát bệnh tim của mình, đối với chính mình cũng đủ tàn nhẫn.

Nhưng trên thực tế sở dĩ cô dám làm vậy là bởi vì tình tiết tử vong của thân thể cô trong truyện còn chưa đến mà thôi.

Cô biết cốt chuyện dùng người làm công cụ diễn xuất, như thế nào nó sẽ buông tha cho mình đâu?

Giống như lúc trước cô nghe thấy âm thanh ở bên cạnh Lăng Phong, hiện tại Ngôn Cẩn đã có thể xác định đối phương chính là ý chí của cốt truyện.

Cô phá hư cốt truyện, mà ý chí của cốt truyện xuất hiện tìm mọi cách đưa cốt truyện trở lại quỹ đạo.

Thời điểm cùng Bành Nhiên giằng co ở sân thể dục, kỳ thực Ngôn Cẩn đã sớm biết Lăng Phong ở phía sau mình.

Không, phải nói là cô nghe được đầu tiên chính là âm thanh bên cạnh Lăng Phong kêu Lăng Phong không cần vội vã xuất hiện, chờ Bành Nhiên là khó mình, sau đó hắn mới mang một khuôn mặt giả cứu vớt xuất hiện.

Đương nhiên đối phương còn cố ý yêu cầu Lăng Phong nhất định phải đem tầm mắt nhìn đến Ngôn Hi.

Đây là một tình huống tương tự như trong nguyên tác.

Ngôn Cẩn nhớ rõ, thời điểm này trong nguyên tác, chính là lúc Lăng Phong một bên đối với “Ân nhân cứu mạng” là nguyên chủ yêu chiều hết mức, một bên lại nhịn không được đem lực chú ý của mình tới Ngôn Hi.

Mà theo cô quan sát đoạn thời gian này, biểu hiện của Lăng Phong trước mặt cô cùng Ngôn Hi còn không phải thể hiện theo nguyên tác cốt truyện sao?

Đương nhiên, thông qua quan sát, Ngôn Cẩn cũng phát hiện ý chí cốt truyện không thể trực tiếp đem cốt truyện trở về ban đầu. Mà chỉ có thể thông qua một số mệnh lệnh ba phải kêu Lăng Phong đi làm việc đem cốt truyện trở về quỹ đạo.

Còn về bệnh tình của mình vì cái gì lại chuyển biến tốt đẹp, trong lòng Ngôn Cẩn cũng đã có suy đoán.

Bệnh tim của thân thể này, là cốt truyện giao cho cô.

Nhưng hiện tại trong thân thể là Ngôn Cẩn, mà Ngôn Cẩn hiển nhiên sẽ không giống nguyên tác vì Lăng Phong mà nổi lên tranh chấp với Ngôn Hi.

Hiện tại Lăng Phong đối với hai chị em Ngôn gia cũng chỉ giống như một người đi qua đường mà thôi.

Như vậy cốt truyện tự nhiên sẽ sắp bị phá hư hoàn toàn.

Ngôn Cẩn phỏng chừng bệnh tình của mình có thể trở nên tốt đẹp nếu cô có thể thoát ly khỏi liên hệ với cốt truyện.

Mà bây giờ cũng thực hiển nhiên xác minh cái suy đoán này của Ngôn Cẩn.

Mỗi lần kiểm tra thân thể chuẩn bị làm phẫu thuật tim, thân thể Ngôn Cẩn đang bình thường lập tức tới trước ngày phẫu thuật một ngày, Ngôn Cẩn còn chưa được đẩy đến phòng phẫu thuật, liền chuyển biến xấu không thể lên bàn mổ.

Cả người liền rơi vào tình huống không thích hợp để làm phẫu thuật.

Không có biện pháp, bác sĩ chỉ có thể lại một lần nữa trì hoãn thời gian phẫu thuật của Ngôn Cẩn.

Phòng bệnh, Tần Văn Châu nhìn Ngôn Cẩn nằm trên giường đã lâm vào hôn mê, không ngăn được rơi nước mắt.

“Đáng thương cho Tiểu Cẩn, rốt cuộc vì cái gì phải trải qua hết thảy.”

Tần Văn Châu nhớ đến trong khoảng thời gian này Ngôn Cẩn phải trải qua những gì liền cảm thấy tim như bị dao cắt.

“Chẳng lẽ chúng tôi đắc tội ai sao? Mới làm nó tra tấn con gái chúng tôi. Rõ ràng đã có hy vọng chữa khỏi, vì cái gì phải là tan nát hy vọng của tôi.”

Trong lòng Tần Văn Châu thật sự nghĩ như vậy, bằng không vì cái gì mỗi lần Tiểu Cẩn muốn vào phòng phẫu thật, liền sẽ đột nhiên lâm vào hôn mê, trạng thái thân thể cũng không có cách nào tiến hành phẫu thuật.

Khi còn nhỏ đã như thế, sau khi lớn lên vẫn như vậy.

Tần Văn Châu vốn tưởng rằng hiện tại thân thể Ngôn Cẩn đều bắt đầu tự lành, như vậy lúc này đây tình huống sẽ khác.

Chính là bà không nghĩ tới, chính mình thế nhưng lại một lần nữa trải qua tuyệt vọng như khi Ngôn Cẩn còn nhỏ.

Ngôn Thành một bên cũng không biết nói cái gì, hắn chỉ có thể vỗ vỗ bả vai Tần Văn Châu, muốn an ủi đối phương.

Ngôn Cẩn liền biết lúc này lại giống như trước đây.

Cô cũng không cảm thấy thất vọng, bởi vì cô biết ý chí cốt truyện đang làm trò quỷ.

Tương lai chỉ cần cô có thể làm cốt truyện hoàn toàn tan vỡ, như vậy đến lúc đó phỏng chừng bệnh của cô không cần phẫu thuật cũng có thể tốt lên.

Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bi thương của Tần Văn Châu, chỉ có thể an ủi nói: “Mẹ, người đừng thương tâm, tuy rằng con không có biện pháp làm phẫu thuật, nhưng không phải bác sĩ đã nói sao? Trái tim con đã khép lại, nói như vậy không làm phẫu thuật đối với con cũng không có ảnh hưởng gì.”

Tần Văn Châu mím môi, bác sĩ xác thật là nói như thế, nhưng chẳng qua đây cũng chỉ có thể là một khả năng mà thôi.

Bà không thể lấy mạng sống của Tiểu Cẩn đi chứng minh cái khả năng này.

Nhưng hiện tại đây cũng là kết quả tốt nhất trước mắt.

Tần Văn Châu cũng không muốn làm Ngôn Cẩn vì mình mà lo lắng, bà liền cưỡng bách bản thân thu liễm nước mắt, trái lại còn an ủi Ngôn Cẩn: “Mẹ biết, Tiểu Cẩn nhất định sẽ không có việc gì.”

Bởi vì bị quấy phá để không thể là phẫu thuật, Ngôn Cẩn vốn dĩ xin nghỉ một tháng cuối cùng phải kéo dài thêm nửa tháng.

Sau cùng Tần Văn Châu xác định trạng thái thân thể Ngôn Cẩn không thích hợp làm phẫu thuật, bà mới lại một lần nữa mang Ngôn Cẩn trở về trường học.

Chẳng qua sau một tháng rưỡi này, Ngôn Cẩn trở về trường học đã là lúc đến gần thời gian thi cử cuối kỳ.