Editor: Linh Kim
Cục diện chung quanh lập tức hỗn loạn, có người không ngừng kêu lên cái gì đó.
Đứng sát vào, mới nghe được người nọ đang kêu chính là: “Nhanh đi tìm giáo viên, gọi cấp cứu đi.”
Bành Nhiên có chút mờ mịt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, thân thể của cô ta vẫn duy trì ở tư thế được người từ trên mặt đất kéo lên, chỉ là từ lúc bắt đầu hỗn loạn cũng bị người ném tay cô ta ra.
Tầm mắt Bành Nhiên rơi xuống người Ngôn Cẩn cách đó không xa, đôi mắt đối phương nửa mắt nửa mở, rõ ràng là một bộ dạng nửa lâm vào hôn mê, chính là đột nhiên Bành Nhiên lại cảm nhận được tầm mắt của đối phương.
Bành Nhiên có chút ngốc, rõ ràng một giây trước hết thấy mọi việc đều phát triển theo kế hoạch của cô ta, mặt kệ Lăng Phong có tin cô ta hay không, nhưng ít nhất có thể trước mặt mọi người ném sạch mặt mũi của Ngôn Cẩn.
Như thế nào một giây sau hết thảy đều ngược lại?
Bành Nhiên bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó, ánh mắt cô ta dừng lại ở trên người Ngôn Cẩn, sau đó cô ta liền nhìn thấy Ngôn Cẩn đối với cô ta hơi cong cong khóe môi, lộ ra một nụ cười châm chọc.
Ngôn Cẩn là giả vờ!
Trong lòng Bành Nhiên bỗng nhiên nghĩ tới điểm này.
Sau đó cô ta liền dùng sức hô lên: “Cô ta là giả vờ, cô ta căn bản không có bệnh tim, các người bị cô ta lừa.”
Giọng nói của Bành Nhiên rơi xuống, Vương Cầm lúc này vừa vặn chạy tới hiện trường, đem những lời này nghe vào trong lỗ tai.
Vương Cầm liếc mắt nhìn Bành Nhiên một cái, cái học sinh này bà không thấy quen thuộc, hiển nhiên đối phương không phải là học sinh trong lớp bà.
Chỉ là nhìn đến không phải học sinh của mình, Vương Cầm thấy nữ sinh này thời điểm Ngôn Cẩn phát bệnh còn nói bậy như vậy, trong lòng cũng liền thập phần tức giận.
Hiện tại trong lòng còn vướng bận đến an nguy của Ngôn Cẩn, bà chỉ có thể tạm thời đem Bành Nhiên để ở trong lòng, sau đó chạy tới bên người Ngôn Cẩn.
“Sao lại thế này, không phải đi xem trận bóng sao, tại sao lại như vậy? Bạn học Ngôn Cẩn em kiên trì một chút, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện, tôi liền gọi cấp cứu.”
Vương Cầm vừa nhìn thấy sắc mặt Ngôn Cẩn, trong lòng liền nói một tiếng không tốt.
Bà liền trực tiếp hỏi mấy bạn học sinh ban nhất đứng bên cạnh rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì, Ngôn Cẩn như thế nào lại phát bệnh.
Qua lời kể ấp úng của mấy cái học sinh, Vương Cầm cũng xâu chuỗi được sự việc đã xảy ra.
Bà ngẩng đầu lên đánh giá xung quanh một quả, quả nhiên thấy được Lăng Phong đang đứng cách đó không xa, dùng một loại ánh mắt lo lắng nhìn Ngôn Cẩn.
Ánh mắt Vương Cầm trầm xuống, Lăng Phong này như thế nào liền giống âm hồn không tan vậy, trước đây bởi vì hắn mà có người đến lớp của bà quấy rầy Ngôn Cẩn học tập.
Kết quả lúc này lại càng quá mức, thế nhưng trực tiếp làm hại Ngôn Cẩn tái phát bệnh tim.
Quả thực là tạo nghiệt.
Ánh mắt Vương Cầm dịch sang người Bành Nhiên, bà hung hăng trừng mắt liếc đối phương một cái.
Đợi lát nữa bà sẽ đem chuyện này đi tìm hiệu trưởng đòi công đạo, vì cái gì luôn thu nhận mấy cái học sinh phiền toái như vậy vào trong trường.
Kỳ thật là đã quyên góp cho trường, nhưng từ ngày hắn thu nhận hai học sinh này thì mâu thuẫn chủ yếu đến từ hai người này, liền mang đến phiền toái lớn cỡ nào cho Ngôn Cẩn chứ.
Ở trong lòng Vương Cầm, Ngôn Cẩn là một học sinh học tập tốt, cơ hồ có thể nói là học sinh có thể được tuyển thẳng của trường trung học đệ nhất thành phố Tĩnh An bọn họ.
Kết quả hiện tại người có thể được tuyển thẳng của bọn họ lại cứ năm lần bảy lượt bị người ta khi dễ, Vương Cầm cho rằng, trường học cần phải thanh lọc triệt để một lần.
Bành Nhiên đột nhiên phát hiện tầm mắt của giáo viên vừa mới tới đang bất mãn nhìn mình, trong lòng cô ta lập tức hoảng loạn không chịu nổi.
Càng đừng nói những người bên cạnh Ngôn Cẩn đang dùng ánh mắt bất mãn nhìn cô ta gây nên áp lực tâm lý thật lớn, lúc này cỗ áp lực đến từ Vương Cầm liền cắt đứt cọng rơm cuối cùng trong lòng Bành Nhiên.
Bành Nhiên có chút hoảng loạn nói: “Cô ta căn bản là đang giả vờ có được không! Các người đều bị cô ta lừa. Các người phải tin tôi, vừa rồi cô ta còn cười nhạo tôi!”
Cười nhạo cô ta?
Có mấy nữ sinh nghe được tiếng Bành Nhiên quát tháo liền cúi đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt Ngôn Cẩn hơi thở mỏng manh, sau đó tầm mắt càng thêm bất mãn nhìn Bành Nhiên.
“Cô gái này thật độc ác, không thấy được bạn học Ngôn Cẩn đều đang không thoải mái như vậy sao, thế nhưng cô ta còn vu hãm người ta. Còn cười nhạo cô ta, cô ta xứng để Ngôn Cẩn cười nhạo sao?”
Không thể không nói, thường ngày Ngôn Cẩn tạo ra hảo cảm khi ở chung với các bạn học thời điểm này có tác dụng cực lớn, ít nhất từ lúc bắt đầu liền có mấy nữ sinh không tin tưởng lời Bành Nhiên nói.
“Chính là chuyện vừa rồi, cô ta nói bạn học Ngôn Cẩn đẩy cô ta sao? Sao có thể, Ngôn Cẩn là người ôn nhu như vậy, cô ta lại đang học năm hai, căn bản là không có liên hệ, dựa vào cái gì lại đi đẩy cô ta đâu?”
Người nói câu này, hiển nhiên là người có hảo cảm sâu đậm với Ngôn Cẩn.
Cô ngồi ở chỗ cách Ngôn Cẩn cùng Bành Nhiên không xa, bởi vậy lời hai người nói cô đều nghe được.
Trong lòng Ngôn Cẩn lập tức có chút ngượng ngùng, không nghĩ tới ấn tượng của bản thân trong lòng bạn học cũng không tệ lắm.
Bành Nhiên có chút không thể tiếp thu nói: “Mắt các người đều mù rồi sao? Cô ta căn bản là giả vờ có được không.”
Giả vờ? Cô thử giả vờ cho chúng tôi xem xem.
Hai bạn học không muốn phản ứng lại Bành Nhiên, bởi vậy sau khi trừng mắt nhìn Bành Nhiên một lúc, các cô liền đem ánh mắt nôn nóng nhìn về phía cổng trường.
Như thế nào xe cứu thương còn chưa tới?
Cùng suy nghĩ với hai nữ sinh còn có Vương Cầm cùng mấy người Ngôn Hi.
Ngôn Hi lúc này đã không đứng nổi, trực tiếp nửa ngồi nửa quỳ bên người Ngôn Cẩn.
Cô cũng không dám chạm vào Ngôn Cẩn, sợ động tác của mình sẽ làm tim Ngôn Cẩn càng thêm khó chịu.
Bởi vậy Ngôn Hi chỉ là ở một bên cổ vũ Ngôn Cẩn.
“Tiểu Cẩn kiên trì lên, xe cứu thương lập tức đến rồi.”
Ngôn Cẩn hơi chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình nghe được.
Hiện tại thật sự cô cũng có điểm không thoải mái, vì làm cho biểu hiện của mình càng chân thật một chút, Ngôn Cẩn thật sự chủ động tái phát bệnh tim.
Tuy nói rằng đều trong khống chế của bản thân, lần tái phát này cũng hoàn toàn không để lại di chứng cho Ngôn Cẩn, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Bất quá Ngôn Cẩn cũng không phải chịu đựng lâu, xe cứu thương liền inh ỏi chạy tới trường học.
Ở thời điểm bị nâng lên xe cứu thương, trong nháy mắt Ngôn Cẩn nghiêng đầu cho Bành Nhiên một ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sau đó quả nhiên thấy cảm xúc của đối phương càng thêm kích động.