Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 109

Editor: Linh Kim

Sau khi bày ra tương lai mình cùng Lăng Phong ở bên nhau, cha cô ta sẽ có đủ loại chỗ tốt, Bành Nhiên rốt cuộc cũng có thể thuyết phục được người cha cổ hủ của mình, đem cô ta chuyển đến trường cao trung đệ nhất thành phố Tĩnh An.

Như vậy, chỉ cần cô ta vẫn luôn ở bên cạnh anh Lăng Phong, cô ta liền có thể khiến cho tâm trí Lăng Phong không bị cô gái khác hấp dẫn đi mất.

Giống như lúc cô ta ở kỳ thi viết văn gặp cô gái kia, mặc kệ đối phương đã giải thích với cô ta mình cùng anh Lăng Phong không có quan hệ gì. Nhưng sau kỳ thi viết văn kết thúc, thời điểm Bành Nhiên nhớ đến cô gái kia trong lòng liền tràn đầy kiêng kỵ.

Hiện tại anh Lăng Phong cùng cô cái gì cũng không có, nhưng như vậy thì có sao? Bành Nhiên không thể không thừa nhận cô gái kia xinh đẹp, mà Bành Nhiên biết rõ ràng Lăng Phong ngày thường đối với các cô gái lớn lên xinh đẹp có bao nhiêu thiên vị.

Giống như chính cô ta, khi còn nhỏ nếu không phải dựa vào vẻ ngoài đáng yêu thì sao có thể là người cuối cùng ở lại bên cạnh anh Lăng Phong.

Bành Nhiên lắc lắc đầu đánh tan suy nghĩ của mình, sau đó không hề do dự hướng về bên trong trường cao trung đệ nhất.

…………

Ngôn Cẩn ở bên này tự nhiên cũng không biết Bành Nhiên đã đến, Bành Nhiên so với Ngôn Cẩn lớn hơn một lớp.

Hơn nữa khu dạy học của năm nhất tách biệt, ngày thường trừ bỏ thời điểm chạy thể dục, học sinh năm nhất cơ hồ không cùng các học tỷ học trưởng năm hai năm ba gặp nhau.

Mà Ngôn Cẩn bởi vì thân thể nên không có cách nào tham gia chạy thể dục.

Bởi vậy mãi cho đến đại hội thể thao mùa xuân của trường cao trung đệ nhất thành phố Tĩnh An bắt đầu, Bành Nhiên bởi vì bề ngoài xinh đẹp cùng thành tích học tập, trở thành người cầm cờ của ban nhị năm hai đi diễu hành qua trước mặt đám người năm nhất.

Lúc này Ngôn Cẩn mới phát hiện Bành Nhiên này thế nhưng có thể vì theo đuổi Lăng Phong mà tới nơi này.

Bất quá cô cũng chỉ cảm thán một chút, sau đó liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.

Chỉ cần Bành Nhiên không đυ.ng đến mình hoặc Ngôn Hi, như vậy đối với việc Bành Nhiên ôm tình cảm đối với Lăng Phong thế nào, Ngôn Cẩn cũng không thèm để ý.

Đến bây giờ, quanh cô liền có đôi vợ chồng Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu, còn có Tống Thiên. Mà Bành Nhiên lại một mình, cũng không đáng để Ngôn Cẩn lãng phí tâm tư.

Đại hội thể thao sẽ diễn ra liên tục trong ba ngày, trong ba ngày này, trừ bỏ năm ba, năm nhất cùng năm hai có thể được bỏ các tiết học ban ngày.

Ban ngày bọn họ đều phải ngồi ở khán đài xem các lớp thi đấu, thẳng đến cuối cùng tuyển ra đội đứng đầu.

Đội bóng rổ nam ban nhất liền bắt đầu thi đấu vào buổi sáng ngày đầu tiên.

Hôm nay Tống Vân Kỳ không mặc đồng phục thường ngày mà mặc một thân đồng phục thể thao màu lam.

Tống Vân Kỳ lớn lên vốn cao ráo, hiện tại bất quá mới mười sáu tuổi, liền đã cao 1m85. Ngày thường hắn mặc đồng phục còn có thể không nhìn ra. Hiện tại bỗng nhiên thay đồng phục thể thao vào, hắn đứng trong đám người liền có cảm giác hạc trong bầy gà.

Mấy người khác không có đẹp trai như hắn, cao lớn như hắn. Cho nên thời điểm Tống Vân Kỳ ghi một điểm, có không ít cô gái ngồi trên khán đài vang lên một trận hoan hô nho nhỏ.

“Đẹp trai quá!”

“Thật sự là đẹp trai! Hắn ở ban nhất sao? Như thế nào trước đây tớ không có chú ý đến hắn?”

Có cô gái ảo não nói.

Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi ngồi ở một băng ghế gần sân thi đấu, lúc này hai người các cô vừa vặn có thể nhìn rõ diện mạo của các cầu thủ hai lớp đang thi đấu.

Ngôn Cẩn nhìn Tống Vân Kỳ hôm nay tỏa sáng chói mắt, không khỏi chọc chọc Ngôn Hi ngồi bên cạnh mình.

“Chị, thế nào? Có phải anh tiểu béo rất đẹp trai không?”

Ngôn Hi nghe vậy nâng mắt, ánh mắt dừng lại ở trên người Tống Vân Kỳ một chút, sau đó đối phương cảm giác được cô đang chăm chú nhìn mình nhìn lại, cô liền thu hồi tầm mắt mình.

“Có thể.” Ngôn Hi cong cong khóe miệng nói.

Ngôn Cẩn liếc nhìn Ngôn Hi một cái, xem ra Ngôn Hi đối với Tống Vân Kỳ vẫn có hảo cảm.

Chỉ là không biết vì sao gần đây Ngôn Hi lại trốn tránh Tống Vân Kỳ?

Ngôn Cẩn nghĩ không ra điểm này, liền cũng có thể đem chuyện này vứt ra sau đầu trước.

Lúc này kỹ thuật chơi bóng rổ của đối thủ thật sự chẳng ra gì, cho nên trận đấu vừa mới bắt đầu được vài phút, ban nhất liền dẫn trước đối phương vài điểm.

Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi sẽ ở lúc Tống Vân Kỳ dẫn bóng mà hô lên vài tiếng cố lên.

Mỗi lúc này, tầm mắt Tống Vân Kỳ sẽ luôn chuẩn xác rơi xuống trên người Ngôn Hi.

Thi đấu tiến này được một nửa thời gian, có người từ phía sau vỗ vỗ bả vai Ngôn Cẩn.

Ngôn Cẩn quay đầu lại, liền thấy được khuôn mặt đẹp trai của Tống Thiên.

Cô nhấp môi cười cười: “Tiểu Thiên.”

Tống Thiên cũng cười theo, sau đó đem nước đưa tới cho Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi.

“Tiểu Cẩn, chị Tiểu Hi, uống nước đi.”

“Cảm ơn.” Ngôn Hi tiếp nhận nước, lễ phép nói lời cảm tạ.

Sau đó một lần nữa xoay người đem ánh mắt tới trên người Tống Vân Kỳ đang rơi mồ hôi trên sân bóng rổ.

Tống Thiên dùng một chai nước đổi vị trí với người ngồi cạnh Ngôn Cẩn, sau đó cùng học sinh ban nhất này đổi chỗ ngồi một chút.

Ngôn Cẩn thấy hắn trực tiếp ngồi xuống, có chút kinh ngạc: “Tiểu Thiên, cậu không đi xem ban nhị thi đấu sao?”

Hôm qua Ngôn Cẩn đã xem qua lịch thi đấu, sáng nay ban nhị cũng có trận thi đấu.

Tống Thiên cười cười: “Lớp tớ chơi xong rồi.”

Ngôn Cẩn nhìn hắn cười vui vẻ như vậy, không khỏi suy đoán nói: “Các cậu thắng?”

Tống Thiên lắc đầu: “Không, chúng tớ thua.”

Khóe miệng Tống Thiên treo lên một nụ cười khổ, sau đó chỉ cho Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi một đám người cách đó không xa.

“Trận đấu trước chúng tớ cùng ban mười hai thi đấu, đối phương quá mạnh.”

Ngôn Cẩn chuyển tầm mắt qua tới, thấy được mấy học sinh mặc đồng phục thể thao vừa cao vừa khỏe mạnh.

Cô nghĩ lại nam sinh bên ban nhị đa số là 1m7, có chút đồng tình vỗ vỗ bả vai Tống Thiên.

“Đẹp quá!”

Sân bóng rổ đột nhiên truyền đến một trận hoan hô.

Ngôn Cẩn quay đầu nhìn lại, hóa ra vừa rồi Tống Vân Kỳ có một cú bóng ba điểm xinh đẹp.

Thừa dịp đối phương chuẩn bị phát bóng, Tống Vân Kỳ xoa xoa mồ hôi trên trán, sau đó hướng về phía Ngôn Hi nháy mắt một cái.

Ánh mắt cực kỳ chuyên chú mà nóng bỏng.

Ngôn Hi bị ánh mắt này nhìn tới theo bản năng liền cúi đầu.

Tống Vân Kỳ nhìn hành động của Ngôn Hi, môi không khỏi hạ xuống, nét tươi cười trên mặt cũng biến mất.

Hắn cái gì cũng không nói, nhưng khi bóng được truyền tới tay một lần nữa, hắn thi đấu càng thêm hung hãn.

Liền phảng phất hắn coi bóng giống như kẻ thù.

Cảm nhận được ánh mắt Tống Vân Kỳ từ trên người mình đã dời đi, Ngôn Hi mới lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía sân bóng rổ.

Tống Vân Kỳ lúc này từ trên mặt đất nhảy lên, đập bóng vào rổ thật mạnh.

Bởi vì động tác của hắn kịch liệt mà đồng phục trên người vén lên một chút, lộ ra bụng nhỏ với cơ bắp rắn chắc.

Lúc này mặt trời chói chang, mồ hôi chảy xuống bụng Tống Vân Kỳ điểm lên ánh sáng nhàn nhạt rơi vào mắt Ngôn Hi, làm Ngôn Hi không khống chế được cắn cắn môi.

Ngôn Cẩn nghiêng đầu nhìn biểu cảm phức tạp trên mặt chị mình, trên mặt như đang suy tư gì.

Trận đấu này cũng không có bất luận điều gì trì hoãn, đội nam ban nhất chiến đấu thắng lợi với ưu thế tuyệt đối.

Sau khi trận đấu kết thúc, Ngôn Cẩn liền chủ động đứng dậy lôi kéo Ngôn Hi đi tới bên người Tống Vân Kỳ.

Lúc này bên cạnh Tống Vân Kỳ vây quanh mấy cô gái ban nhất, các cô đưa cho hắn khăn lông lau mồ hôi, lại cẩn thận vặn nắp chai nước khoáng xong mới đưa cho Tống Vân Kỳ.

Chỉ là Tống Vân Kỳ cũng không có lấy chai nước trong tay cô gái đang ngượng ngùng trước mặt.

Hắn đầu tiên là nhìn Ngôn Hi một cái, sau đó nhìn cô gái trước mặt đang mong chờ nhìn mình.

Do dự một chút, Tống Vân Kỳ vẫn không có cự tuyệt cô gái trước mặt.

Hắn tiếp nhận chai nước trong tay đối phương, sau đó trước khuôn mặt tươi cười của đối phương, hắn đi tới bên người Ngôn Hi, nhét chai nước này vào tay Ngôn Hi, lại thập phần tự giác cầm chai nước của Ngôn Hi trở về.

“Tiểu Hi, tớ muốn uống nước nhãn hiệu này của cậu.” Tống Vân Kỳ mặt không đổi sắc nói với Ngôn Hi.

Sau đó liền trực tiếp ngửa đầu lên uống.