Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 91

Editor: Linh Kim

Vốn dĩ lúc trước Tưởng Thành oanh tạc tặng thưởng, thu hút rất nhiều người đọc mới cho Ngôn Cẩn, cho nên từ phản hồi của cô liền tìm tới tiểu thuyết của Trương Ngạo Thiên đọc ngày càng nhiều.

Các cô đều thập phần ăn ý ở dưới khu bình luận của Trương Ngạo Thiên đánh giá.

Giống như cách Trương Ngạo Thiên trước đó đối xử với Ngôn Cẩn vậy.

Chẳng qua so với một người Trương Ngạo Thiên, những người đọc này người đông thế mạnh hơn rất nhiều.

Vốn dĩ bên dưới khu bình luận của Trương Ngạo Thiên chỉ có mười mấy bình luận, bởi vì người đọc của Ngôn Cẩn, liền thực mau vượt qua bốn con số.

Vốn dĩ đây là con số đến nằm mơ Trương Ngạo Thiên cũng muốn, nhưng hiện tại hắn lại tình nguyện trở về trạng thái trước kia của mình hơn.

Trương Ngạo Thiên kỳ thực không nghĩ ra rốt cuộc Ngôn Cẩn làm như thế nào phát hiện hắn là một cái trộm văn cẩu.

Bởi vậy sau khi tự hỏi một lúc, Trương Ngạo Nhiên liền cảm thấy Ngôn Cẩn khẳng định là lừa hắn.

Vốn dĩ tài khoản trong tay hắn sao Ngôn Cẩn có thể nhìn đến.

Cho nên sau khi miễn cưỡng tự thuyết phục mình, Trương Ngạo Thiên ở chính văn án của mình tăng thêm một hàng.

【 Con mẹ nó ai nói tôi là một trộm văn cẩu, nếu không phải trong app tiểu thuyết xanh lục này có lỗi, tôi liền đặt mua một đống bản quyền ném vào mặt các người, một đám SB (Lesbian)!!! 】

Ngôn Cẩn vẫn luôn chú ý đến Trương Ngạo Thiên, lúc này nhìn đến đối phương làm một thao tác này, cô cũng không khỏi sửng sốt, sau đó tràn ngập cảm giác cạn lời.

Tuy rằng app tiểu thuyết màu xanh lục này có chút hạn chế, thuộc tính lag của nó mọi người đều biết, cơ bản là ba ngày một lỗi nhỏ, năm ngày một lỗi lớn, nhưng Ngôn Cẩn thề, app tiểu thuyết màu xanh lục chính là thực ủy khuất đi!

Nó tuyệt đối không hạn chế người đọc mua bản quyền, không cần đem nước bẩn hắt lên người nó đi.

Trương Ngạo Thiên này đúng là tự rát vàng lên mặt mình nha!

Chỉ là Ngôn Cẩn biết điểm này, nhưng người đọc lại không rõ ràng lắm.

Lập tức có một số người trở nên do dự.

【Hắn nói có thật không? 】

【 Không biết, bất quá app tiểu thuyết này quả thực thường xuyên có lỗi, cũng nói không chừng chính là như vậy. 】

【 Chúng ta có phải không nên mắng chửi người ta là trộm văn cẩu! 】

Ngôn Cẩn cũng không thể không thừa nhận, đạo đức của phái nữ vẫn là quá cao, nếu sự tình tương tự đặt trên người phái nam, khẳng định bọn họ sẽ không chút lưu tình mà phun tào người phụ nữ.

Nhưng đặt trên người phụ nữ, các cô đầu tiên sẽ suy xét xem mình có hiểu lầm đối phương hay không, mình mắng chửi rốt cuộc có sai hay không.

Ngôn Cẩn vì điều này mà cảm thấy vui mừng, cũng lại vì đạo đức của phụ nữ quá cao mà chịu ủy khuất. Bởi vì có đôi khi, hiểu chuyện quá cũng đại biểu cho việc chịu nhiều ủy khuất.

Nếu Ngôn Cẩn đã quyết định đối phó Trương Ngạo Thiên, cô tuyệt đối sẽ không cho đối phương có cơ hội xoay người.

Sau đó tiêu phí chút thời gian dùng di động chụp ảnh màn hình tài khoản của Trương Ngạo Thiên.

Ngôn Cẩn đăng nhập tài khoản weibo mới đăng kí không lâu trước đó, đem số hình ảnh này tải lên.

Sau đó cô quay lại tiểu thuyết của mình tuyên truyền

【 Weibo tác giả Hi Cẩn app tiểu thuyết màu xanh lục, về việc Trương Ngạo Thiên là một cái trộm văn cẩu, chân tướng đều ở bên trong. 】

Người đọc của Ngôn Cẩn vốn dĩ vì lời nói phía trước của Trương Ngạo Thiên mà dao động, lúc này nhìn đến thế nhưng tác giả nhà mình lại có chứng cứ.

Lập tức các độc giả liền rời trận lên weibo, chờ khi các cô nhìn thấy hình ảnh chụp màn hình, liền thấy lượt đặt mua của Trương Ngạo Thiên đều là 0, tự nhiên cũng biết mình bị kẻ da mặt dày Trương Ngạo Thiên lừa.

Một đám người bắt đầu điên cuồng lên.

Ngôn Cẩn làm xong hết thảy, nhìn đến mọi việc tiến triển theo đúng hướng trong tưởng tượng của cô, lúc này cô mới rời khỏi app tiểu thuyết màu xanh lục.

……………

Buổi trưa ăn cơm xong, Ngôn Cẩn lại đem hai con gái trở về trường học.

Bởi vì lập tức phải tham gia kỳ thi khảo sát, cho nên Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi liền phải bắt đầu học tập khắc khổ.

Thẳng đến sau khi tan học quay trở về ký túc xá, Ngôn Cẩn mới nghĩ đến một loạt sự tình mình làm ban ngày.

Sau khi rửa mặt xong nằm xuống giường, Ngôn Cẩn mới lấy di động ra đăng nhập vào app tiểu thuyết màu xanh lục.

Mục đích của cô là nhìn Trương Ngạo Thiên hiện tại thế nào.

Nhưng Ngôn Cẩn lại không nghĩ rằng, khi cô click vào tác phẩm 《 lôi đế 》, di động lại không nhảy đến nội dung, mà đột đột nhiên trở nên trống rỗng.

Sau đó một hàng chữ màu đen hiện lên trên màn hình di động.

【 Tác phẩm này đã bị tác giả xóa bỏ. 】

Ngôn Cẩn cảm thấy ngoài ý muốn, mở khu bình luận của mình ra, từ đó mới có được đáp án.

Nguyên lai người đọc của《 vai ác khó làm 》ngày càng chú ý đến hành động của Trương Ngạo Thiên, các cô sôi nổi thành đoàn sang công kích Trương Ngạo Thiên.

Sau khi kiên trì nửa ngày, cuối cùng Trương Ngạo Thiên vẫn không chịu nổi sự công kích đông đảo của quần chúng, trực tiếp xóa tác phẩm mà trốn chạy.

Nhìn đến đây, Ngôn Cẩn không khỏi buồn cười.

Thì ra là như vậy!

Bởi vì sáng nay đã gõ không ít, cho nên hiện tại Ngôn Cẩn không có tiếp tục gõ chữ, mà ở tiểu thuyết mình đang xem dở xem mấy chương mới, sau đó liền nghỉ ngơi.

…........

Thời điểm thứ sáu, đám người Ngôn Cẩn liền có thành tích của kì thi viết văn.

Nguyên bản Ngôn Cẩn còn đang an an ổn ổn ngồi tự học, kết quả Kim Hào liền mang khuôn mặt tươi cười từ cửa phòng học ban nhất đi đến.

Hắn lập tức đi đến bên người Ngôn Cẩn, ý cười trên mặt càng thêm nồng đậm.

Kim Hài duỗi tay, đang định vỗ vỗ bả vai Ngôn Cẩn, nhưng hắn đột nhiên nhớ tới thân thể Ngôn Cẩn không tốt. Bởi vậy chỉ có thể miễn cưỡng áp chế tâm trạng hưng phấn, đối với Ngôn Cẩn nói: “Bạn học Ngôn Cẩn, biểu hiện của em thực không tồi, thành tích cuộc thi viết văn đã ra tới, em đạt được giải nhất. Tốt! Thực tốt!”

Nói xong lời cuối cùng, Kim Hào vẫn là nhịn không được mà kích động lên.

Phải biết rằng cuộc thi viết văn của tỉnh S mỗi năm chỉ có hai cái giải nhất.

Mà trường công lập đệ nhất thành phố Tĩnh An của bọn họ đã nhiều năm không có bắt được giải nhất.

Hiện tại Ngôn Cẩn có thể thành công đạt được giải nhất, không thể nghi ngờ là một sự kiện cho trường mặt mũi.

Ngôn Cẩn đối với kết quả này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc thời điểm cô sáng tác văn liền cảm giác được mình đã phát huy thực tốt.

Ngôn Cẩn đứng lên, đối với Kim Hào nói: “Là thầy dạy tốt.”

Chỉ là trong miệng nói như vậy, nhưng biểu tình trên mặt Ngôn Cẩn lại thập phần thản nhiên.

Thật sự giống như đối với cô, lấy cái giải nhất là một việc nhẹ nhàng.

Kim Hào thấy một màn này, không biết vì sao bắt đầu cảm thấy có phải mình gặp được một tiểu quái hay không.