Editor: Linh Kim
“Tiểu Cẩn, chúng ta qua bên kia nhìn xem, bên kia có thật nhiều người.”
Ngôn Hi nhìn quanh bên trong phố mỹ thực một cái, sau đó chọn ra một cửa hàng có rất nhiều khách.
Chính là cửa hàng sinh ý càng tốt thì hương vị đồ ăn cũng đều tương đối tốt.
Tống Thiên ngẩng đầu nhìn đám người kia một chút, có chút lo lắng nhíu mày, sau đó đề nghị nói: “Tiểu Cẩn, nếu không cậu cùng chị Tiểu Hi chờ ở chỗ này đi, tớ cùng anh họ đi gói mang về.”
Hắn sợ hãi chính là lát nữa qua bên kia quá nhiều người, Ngôn Cẩn sẽ bị người ta đυ.ng phải.
Ngôn Cẩn nhìn bên kia một cái, cô tự nhiên cũng thập phần quý trọng cái mạng nhỏ của mình. Bởi vậy cô gật gật đầu, tùy tiện tìm một chỗ cùng Ngôn Hi ngồi xuống, sau đó nhìn Tống Thiên cùng Tống Vân Kỳ đi qua bên kia xếp hàng.
Thừa dịp chỉ có hai người, Ngôn Cẩn hướng Ngôn Hi dò hỏi.
“Chị, anh tiểu béo kéo chị tránh đi chính là tặng cho chị quà tặng gì vậy?”
Thời điểm còn ở Ngôn gia, Ngôn Cẩn liền thấy Tống Vân Kỳ thừa dịp Tần Văn Châu không chú ý vụиɠ ŧяộʍ kéo Ngôn Hi đến một góc, sau đó đưa cho Ngôn Hi thứ gì đó.
Ngôn Hi quay đầu nhìn Ngôn Cẩn, nghiêng nghiêng đầu nói: “Quà tặng? Chị còn chưa có mở ra đâu, Vân Kỳ nói sau khi hắn rời đi hãy mở ra.”
“Như vậy sao.” Ngôn Cẩn có chút thất vọng nói.
Vừa lúc này Tống Thiên cùng Tống Vân Kỳ đã mua xong đồ trở lại, Ngôn Cẩn liền cũng không tiếp tục dò hỏi.
Trong tay hai người đều cầm một hộp đồ ăn trở về, chờ đến khi đến bên cạnh Ngôn Cẩn, Tống Thiên mới mở miệng nói: “Tiểu Cẩn, cửa hàng bên kia là bán bánh quế hoa, trong lúc xếp hàng tớ nghe mấy người ở đó nói bánh quế hoa ở đây thập phần nổi danh, hương vị rất là không tồi, cậu nếm thử đi.
Tống Thiên vừa nói, vừa thực tự nhiên ngồi xuống bên người Ngôn Cẩn, mở hộp điểm tâm trong tay mình ra, sau đó lấy một khối đưa tới cho Ngôn Cẩn.
Đầu ngón tay thiếu niên thon gầy kẹp khối điểm tâm trắng như tuyết, trong khoảng thời gian ngắn Ngôn Cẩn không rõ rốt cuộc ngón tay Tống Thiên trắng hơn hay điểm tâm kia trắng hơn.
“Tiểu Cẩn?”
Nhìn đến Ngôn Cẩn không có phản ứng, Tống Thiên không khỏi hô tên Ngôn Cẩn một tiếng.
Ngôn Cẩn hồi phục lại tinh thần trong giây lát, cô ức chế lại rung động trong lòng, sau đó mặt không đổi sắc tiếp nhận khối điểm tâm trong tay Tống Thiên.
Lúc sau nếm thử một miếng, Ngôn Cẩn không khỏi tán thưởng nói: “Xác thực không tồi.”
Nghe được Ngôn Cẩn nói, Tống Thiên liền cười lên.
“Cậu thích là tốt rồi.”
Tống Vân Kỳ một bên nghe em họ nói một câu này không khỏi trợn trắng mắt.
Buồn nôn!
Chỉ là chính hắn một khắc sau cũng chủ động tiến đến bên người Ngôn Hi, đem hành động của Tống Thiên với Ngôn Cẩn làm một lần trước mặt Ngôn Hi.
Mà bên này, Tưởng Thành trực tiếp mua một căn hộ ở thành phố Tĩnh An, sau đó hắn liền đến trung tâm thương mại phụ cận chuẩn bị mua một ít đồ vật, sau đó trực tiếp kêu người đem đồ ở trung tâm thương mại chuyển đến căn hộ mới của hắn.
Tưởng Thành đã tính toán tốt việc cần làm ở thành phố Tĩnh An.
Tuy rằng lúc trước bạn của nguyên chủ không đồng ý giúp Tưởng Thành tìm địa chỉ cụ thể của Ngôn Cẩn, nhưng Tưởng Thành thông qua ký ức của nguyên chủ biết được có một cái diễn đàn internet chuyên giúp đỡ tìm tin tức.
Ở thế giới này nguyên chủ cũng không chỉ có một người bạn giỏi máy tính, Tưởng Thành tin tưởng hôm nay sẽ tóm được một người nguyện ý giúp đỡ mình.
Tuy diện tích của thành phố Tĩnh An không tính là lớn, nhưng không thể không nói là một thành thị ở phương nam, trình độ phát triển của nó vẫn cực kỳ không tồi.
Ít nhất Tưởng Thành cảm thấy trung tâm thương mại hiện tại cơ hồ đồ vật gì hắn yêu cầu cũng đều có.
Sau khi cho nhân viên giúp mình chuyển đồ đạc vào phòng mới tiền boa, Tưởng Thành liền đối với cửa hàng của trung tâm thương mại chào hỏi một tiếng, làm cho họ cho người tới giúp hắn thu thập đồ đạc.
Lúc này Tưởng Thành cũng cảm thấy có điểm đói, trước mắt muốn tìm một chỗ ăn cơm.
Bởi vì Tưởng Thành cho tiền boa cũng hào phóng, thái độ đối với nhân viên làm việc cũng rất không tồi, cho nên nhìn đến Tưởng Thành muốn ăn cơm, một nhân viên liền kiến nghị nói: “Tiên sinh có thể đến lầu 3 trung tâm thương mại nhìn một cái, nơi đó mới mở một phố mỹ thực, hương vị đồ ăn đều rất không tồi.”
Tưởng Thành gật đầu, vừa vặn hắn đối với nơi này cũng không quen thuộc, cũng không biết đi đâu, cho nên dứt khoát đồng ý đề cử của đối phương, hướng về phía lầu 3 trung tâm đi đến.
Lầu 3 có rất nhiều người, đây là ấn tượng đầu tiên của Tưởng Thành đối với nơi này.
Sau đó lực hấp dẫn của hắn liền bị thu hút bởi giọng của một cô gái vang lên cách đó không xa.
“Chị, chị kéo em lên được không.”
Giọng nói hơi hơi mềm nhũn, mang theo hương vị cực kỳ nồng đậm làm nũng.
Chỉ nghe âm thanh, những người khác liền có thể đoán ra đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ là thứ Tưởng Thành để ý lại hoàn toàn không phải điểm này.
Tưởng Thành nhớ rõ, thời điểm lúc trước Ngôn Cẩn làm nũng với mình cũng chính là như vậy.
Khi đó bọn họ vừa mới yêu đương, hắn hẹn Ngôn Cẩn cùng nhau ra ngoài chơi, kết quả nửa đường xe hắn không cẩn thận hư rồi, mà địa phương kia còn tương đối hẻo lánh, chờ nửa ngày cũng không có một chiếc xe đi qua.
Sau khi đợi lâu không có kết quả, hắn chuẩn bị đi ra ngoài tìm ngoài tìm người giúp đỡ, đi đến một nửa đường thì Tiểu Cẩn liền không đi nữa, chơi xấu muốn chính mình cõng, lời nói của cô cũng chính là như vậy.
Nội tâm Tưởng Thành kích động lên, hắn theo hướng âm thanh nhìn qua.
Đó là bốn thiếu niên cao trung hai nam hai nữ.
Lúc này hai nam sinh đang đứng một bên với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai cô gái trước mặt.
Tầm mắt Tưởng Thành trong nháy mắt liền dừng lại ở trên người một trong hai cô gái.
Chuẩn xác mà nói hắn dừng lại ở cô gái có mái tóc dài, khuôn mặt thanh thuần tinh xảo, phảng phất giống như búp bê Barbie.
Tuy rằng là một khuôn mặt khác, nhưng Tưởng Thành càng nhìn cô gái này càng thấy bóng dáng Ngôn Cẩn trên người đối phương.
“Chị, chị kéo em lên được không.”
Cô gái ngồi trên ghế dài, hướng đến một cô gái khác làm nũng.
Cô gái trước mặt nhận mệnh duỗi tay ra, hai mắt cô gái cong cong, cười cực kỳ vui vẻ. Sau đó trên mặt mang theo ý cười đứng dậy kéo cô một cái, cô theo lực đạo đâm sầm vào lòng đối phương.
Nhìn một màn quen thuộc này, Tưởng Thành không tự chủ được mà đi về hướng bên kia hai bước, sau đó mở miệng hô lên một cái tên.
“Tiểu Cẩn.”
Ngôn Cẩn vốn dĩ đang ở bên chị nhà mình, kết quả liền nghe được tên mình được truyền đến qua âm thanh xa lạ cách đó không xa.
Cô theo tiếng gọi nhìn lại, liền nhìn thấy một người đàn ông diện mạo không tồi tầm khoảng hai mươi mấy tuổi.
Đương nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là Ngôn Cẩn cũng không quen biết người này.
Ngôn Cẩn không có hứng thú thu hồi tầm mắt của mình. Hơn nữa có lẽ đối phương là đang gọi người khác, chẳng qua tên người kia tương đối giống tên cô mà thôi.
“Chị, chúng ta đi thôi. Đã ba giờ chiều rôi, nếu lại không quay về đợi lát nữa phỏng chừng mẹ sẽ gọi điện thoại tới.”
Ngôn Hi tự nhiên cũng nghe được người đàn ông xa lại hô lên một tiếng “Tiểu Cẩn”, chỉ là cô cùng Ngôn Cẩn đều nghĩ giống nhau, phỏng chừng đối phương chính là kêu người khác.
Dư quang liếc nhìn người kia một chút, Ngôn Hi gật gật đầu nói: “Tiểu Cẩn nói rất đúng, chúng ta trở về đi, chờ lát nữa ăn xong bánh kem Vân Kỳ cùng Tiểu Thiên còn phải về nhà sớm một chút, bằng không đến lúc đó chú cùng dì trở nên sốt ruột.”
Nói xong Ngôn Hi liền kéo tay Ngôn Cẩn chuẩn bị hướng tới cầu thang mà đi đến.