Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 60

Editor: Linh Kim

Lúc này cô giáo đã phụ đạo xong, lại giao một đề mới cho bọn học sinh phía dưới, cho họ bọn tiếp tục lại viết ra một bài văn ngày tiếp theo lại tiếp tục tiến hành phân tích.

Thời điểm Ngôn Cẩn trở lại phòng học, Tống Vân Kỳ cùng Ngôn Hi đang tụ lại cùng nhau thảo luận một cái đề bài.

Hai người bọn họ tựa hồ vì đề bài kia mà nổ ra tranh luận, nhìn đến Ngôn Cẩn trở về, mắt Ngôn Hi sáng rực lên, vội vàng gọi Ngôn Cẩn tới.

“Tiểu Cẩn lại đây, em xem đề này rốt cuộc là như thế nào? Là phương pháp của chị chính xác hay phương pháp của Tống Vân Kỳ chính xác?”

Thành tích của Ngôn Hi không bằng Ngôn Cẩn, cho nên tình huống bình thường cô có gì không rõ trước hết đều hỏi Ngôn Cẩn.

Ngôn Cẩn ngoan ngoãn gật gật đầu, liền đi xem đề bài Ngôn Hi nói.

Lúc sau giải đề xong, Ngôn Cẩn nhìn Tống Vân Kỳ lưu luyến quay đầu đi, nội tâm không khỏi buồn cười, sau đó mới bắt đầu đem đề văn mới lên viết.

Buổi tối trở lại ký túc xá, thừa dịp mấy học tỷ còn đang dọn dẹp chưa bắt đầu vào thời gian học tập, Ngôn Cẩn liền gọi cho Tần Văn Châu một cuộc điện thoại.

Từ khi cô mang di động đến, Tần Văn Châu liền giao nhiệm vụ cho Ngôn Cẩn cách hai ngày phải gọi cho bà một cuộc điện thoại, bằng không bà ở nhà không yên tâm.

Ngôn Cẩn cũng cảm thấy đây là một loại quan tâm của Tần Văn Châu, vẫn luôn thực nghe lời ấn theo thời gian gọi điện thoại cùng Tần Văn Châu.

Ngôn Hi cũng cùng nói với Tần Văn Châu hai câu, lại theo thông lệ được Tần Văn Châu dặn dò chiếu cố tốt cho Ngôn Cẩn, Ngôn Hi vẫn cứ ngoan ngoãn trả lời: “Đã biết.”

Lúc sau nói chuyện điện thoại xong, còn chưa tới thời gian đi ngủ, Ngôn Cẩn liền mở app tiểu thuyết màu xanh lục ra.

Chẳng qua hôm nay cùng thường ngày không giống nhau, Ngôn Cẩn vừa mới tiến vào app liền thấy app tải lên thêm giao diện.

Một thông báo nhảy ra.

“Cây non yêu cầu viết bài” hiện lên.

Ngôn Cẩn nhìn thông báo kia một lúc. Hóa ra app tiểu thuyết gần đây có thêm một cái hoạt động.

Chính là hoạt động tìm ra những cây viết mới, cái hoạt động này sẽ được bỏ phiếu bầu ra mười người đúng đầu.

Đến lúc đó mười người này sẽ được app tiểu thuyết cùng ký một hợp đồng hợp tác.

Ngôn Cẩn không ngăn được cảm thấy có chút hứng thú.

Cô cũng từng động bút sáng tác qua, chẳng qua sau đó vì bận công việc nên cô mới từ bỏ sáng tác.

Đối với Ngôn Cẩn mà nói, sáng tác khi đó đối với cô là cách cô dùng để trốn tránh hiện thực.

Hiện tại thấy được cơ hội này, Ngôn Cẩn cũng không thể không động tâm.

Nghiên cứu thông báo một lúc, cuối cùng Ngôn Cẩn hạ quyết tâm. Cô muốn tham gia cái hoạt động này.

Trong lòng thầm hạ chủ ý, đầu tiên là Ngôn Cẩn đi đặt thông tin tác giả mới.

Sau đó liền buông di động bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc mình muốn viết một câu chuyện như thế nào.

Hiện tại Ngôn Cẩn ở thế giới này, đối với cô lúc trước đây chính là một thế giới hư cấu.

Cho nên thế giới trong tiểu thuyết này phát triển vẫn tương đối lạc hậu.

Điểm này chỉ xem app tiểu thuyết lúc phảng phất cùng app mà cô từng xem liền biết.

Theo hướng hiện thực khẳng định không được, sinh hoạt hiện tại đã đủ chua xót, cô cũng không nhất thiết lại ở trong tiểu thuyết tự mình chuốc lấy cực khổ.

Ngôn tình cũng không được, tuy rằng Ngôn Cẩn trải qua không ít lần yêu đương, nhưng bảo cô miêu tả quá trình yêu đương, liền cảm thấy có chút khó khăn.

Ngôn Cẩn nhàm chán lấy di động ra xem, không thể không nói, app tiểu thuyết này tuy giao diện thập phần xưa cũ, còn thường xuyên động kinh một chút, nhưng tiểu thuyết bên trong lại thực không tồi.

Ít nhất đại bộ phận tác giả đều động não rất lớn.

Chỉ là lúc này thật nhanh đã 11 giờ, Ngôn Cẩn cũng cảm giác được có điểm buồn ngủ.

Cho nên cô chỉ suy nghĩ một chút liền buông di động đi ngủ.

Ngôn Hi thu thập tốt đồ đạc của mình xong, lúc sau bò lên giường liền thấy em gái mình đang an ổn ngủ.

Khóe miệng cô theo bản năng gợi lên một vòng cung, sau đó thật cẩn thận duỗi tay giúp Ngôn Cẩn dịch lại góc chăn.

Mấy ngày kế tiếp, Lăng Phong lại rất nhiều lần tới muốn tìm Ngôn Cẩn.

Chỉ là đều bị hai người Tống Vân Kỳ cùng Ngôn Hi đuổi trở về.

Hơn nữa tuy rằng ở cao trung không thể trêu vào Lăng Phong, nhưng thân là một trường trọng điểm, cũng sẽ không quá mặc kệ Lăng Phong.

Lăng Phong phạm sai cái gì, có lẽ bởi vì quan hệ của Lăng Thế Dũng mà không xử phạt, nhưng đồng thời trường học cũng không cho phép Lăng Phong vẫn luôn đi quấy rối các học sinh khác.

Đặc biệt là một học sinh học tập tốt như Ngôn Cẩn.

Thời điểm một lần Lăng Phong lại tới đây tìm Ngôn Cẩn, Ngôn Hi nhịn không được. Cô trực tiếp kêu Tống Vân Kỳ chặn Lăng Phong, sau đó tự mình chạy tới văn phòng chủ nhiệm ban nhất kéo Vương Cầm lại đâu.

Lúc trước bởi vì Ngôn Cẩn bị Lăng Phong lừa đi ra ngoài, kết quả hại bệnh tim thiếu chút nữa phát tác, Ngôn Hi cùng Tống Vân Kỳ đã đi tìm Vương Cầm một lần.

Chỉ là lần kia bởi vì mới khai giảng không bao lâu, Vương Cầm biết thân phận của Lăng Phong, biết không thể đắc tội với đối phương, hơn nữa từ trong miệng Ngôn Hi biết được Ngôn Cẩn chỉ bị dọa một chút, kỳ thực cũng không tái phát bệnh tim. Cuối cùng liền đem sự việc áp xuống.

Cho bên lúc này đây, Ngôn Hi trực tiếp dứt khoát đem Vương Cầm kéo qua.

Cô nghĩ rất đơn giản, lúc trước sự việc đã xảy ra, cho nên cô đi tìm cô giáo thì cô giáo sẽ không quản, nhưng hiện tại sự việc đang phát sinh đem cô giáo kéo tới, như vậy sẽ có người quản Lăng Phong đi.

Sự tình cũng xác thực cũng phát triển theo hướng dự đoán của Ngôn Hi.

Lúc sau Vương Cầm tới, mặc kệ trước đó Lăng Phong ngang ngược như sấm muốn trực tiếp xông vào ban nhất tìm Ngôn Cẩn, hiện tại đối mặt với giáo viên, trước mắt hắn chỉ có thể thu hồi lại khí thế kiêu ngạo của mình.

Sau đó trước yêu cầu hắn trở về lớp của Vương Cầm, hắn không cam lòng cắn cắn môi, mới xoay người rời đi.

Chỉ là trước khi đi, Lăng Phong cho hai người ngăn cản hắn vào tìm Ngôn Cẩn là Tống Vân Kỳ cùng Ngôn Hi một ánh mắt hung tợn.

Hiển nhiên, hắn đã ghi hận lên Ngôn Hi cùng Tống Vân Kỳ.

Ngôn Hi tự nhiên là nhận thấy được ánh mắt này của Lăng Phong, cô liếc mắt nhìn đối phương một cái, biểu cảm trầm trầm.

Vương Cầm lúc này có chút xấu hổ mở miệng.

“Tốt rồi, thời gian vào học tới rồi, đều đứng ở chỗ này nhìn cái gì? Mau về phòng học đi.”

Bọn học sinh đối với giáo viên là sợ hãi khắc vào trong xương cốt, cho nên lúc Vương Cầm nói xong, một đám học sinh hai lớp ban nhất cùng ban nhị đều ngoan ngoãn trở về phòng học của mình. Mặc kệ kỳ thực thời gian vào học còn khoảng năm phút.

Hơn nữa vốn dĩ tiết tiếp thep chính là một tiết hoạt động ngoại khóa, là một tiết học sinh có thể tự do hoạt động.