Editor: Linh kim
Có lẽ bỏi vì mình mà mấy hôm trước suýt chút nữa làm hại Ngôn Cẩn phát bệnh, Lăng Phong ở mấy ngày tiếp theo cũng an phận không ít, không có lại đến quấy rầy Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi.
Ngôn Cẩn lúc ban đầu cũng đề phòng, mấy ngày sau cũng dần yên tâm.
Đối với cô mà nói, nếu Lăng Phong không chủ động tiến đến trước mặt cô gây chướng mắt, kỳ thực cô cũng không muốn đem thời gian quý giá của mình lãng phí trên người Lăng Phong đâu.
Cứ bình tĩnh như vậy cho đến cái cuối tuần kia được về nhà, đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi lên cao trung Ngôn Cẩn có một cuối tuần được về.
Làm một học sinh trong lớp mũi nhọn, Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi một tháng cũng chỉ có hai ngày nghỉ.
Mà Tần Văn Châu, trước một ngày của kỳ nghỉ liền vì Ngôn Cẩn về nhà mà bắt đầu chuẩn bị.
Từ 12 giờ ngày thứ sáu, Tần Văn Châu liền có chút đứng ngồi không yên bắt đầu thúc giục Ngôn Thành nhanh làm xong công việc, sau đó bọn họ liền có thể đến trường đón con gái bảo bối.
Đối với vợ vội vàng, Ngôn Thành cũng cảm thấy như bản thân mình cũng bị.
Kỳ thực đoạn thời gian này Ngôn Cẩn không ở nhà, Ngôn Thành cũng phi thường cảm thấy không quen.
Hắn đã quen mỗi ngày sau khi đi làm về, liền có một áo bông nhỏ thơm tho mềm mại đi lên nói với hắn “Buổi tối tốt lành.”
Hiện tại đột nhiên áo bông nhỏ không thấy, nôi tâm Ngôn Thành có cảm giác mất mát không kém Tần Văn Châu là bao nhiêu.
Hơn nữa Ngôn Cẩn ở trường học cũng không được phép mang di động, cái này làm cho hắn muốn gọi điện thoại cho Ngôn Cẩn đều thập phần khó khăn.
Bất quá còn tốt Tần Văn Châu cùng Ngôn Cẩn đã giao ước từ trước mỗi tuần gọi về hai cuộc điện thoại, mà ngoài của hàng nhỏ trước cổng trường cũng có một bốt điện thoại công cộng.
Vì thế Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành lúc này mới không có sốt ruột đến độ chạy ngay đến trường học gặp mặt Ngôn Cẩn.
Bất quá hôm nay Ngôn Cẩn được nghỉ, bọ họ tự nhiên là nhịn không được, sau khi Tần Văn Châu thúc giục, Ngôn Thành liền hoàn thành công việc so với ngày thường nhanh gấp đôi thời gian, sau đó liền trực tiếp lái xe hướng đến trường cao trung hạng nhất của thành phố Tĩnh An mà đi.
Mà lúc này ở trường học, Ngôn Cẩn gặp vấn đề nan giải đầu tiên trong đời mình từ lúc đến đây.
Mỗi hai tiết cuối tuần đều là tiết tự học, dùng để cho học sinh hoàn thành bài tập mà giáo viên giao cho. Cũng chính ở hai tiết học này mà Ngôn Cẩn nhận được một tờ giấy nhỏ.
Tờ giấy màu lam nhạt, dùng nét chữ đẹp viết: “Bạn học Ngôn Cẩn, tan học có thể ở phòng học chờ một lát không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Sau khi Ngôn Cẩn đi vệ sinh một chuyến trở về thì phát hiện trên bàn mình có thứ này.
Cũng bởi vậy, cô cũng không biết tờ giấy này là của bạn học nam nào ném xuống.
Đến nỗi chữ viết trên giấy, Ngôn Cẩn bởi vì mới ở trong lớp không bao lâu, cô đối với chữ viết của các bạn học cũng không quen thuộc.
Mím môi một lúc, Ngôn Cẩn lựa chọn đem tờ giấy vụиɠ ŧяộʍ kẹp trong quyển sách của mình.
Nhưng đối với giao ước ở lại phòng học nói chuyện một chút, Ngôn Cẩn cũng chỉ xem như mình chưa từng thấy.
Trải qua nhiều năm ở chung như vậy, Ngôn Cẩn đều có thể tưởng tượng ra Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành có thể đến sớm đợi ngoài cổng trường, sau đó cô bóp ngón tay tính toán thời gian tan học.
Nếu lúc trước không nói với Tần Văn Châu muốn đợi ở cổng trường, phỏng chừng giây tiếp theo Tần Văn Châu liền cùng Ngôn Thành đi vào trường tìm cô.
Chỉ ngẫm đến khả năng sẽ xuất hiện một màn kia, Ngôn Cẩn liền cảm thấy da đầu mình tê dại.
Suy nghĩ chỉ thoáng qua một chút, Ngôn Cẩn liền đem lực chú ý của mình trước bài tập của mình.
Cái khác đều là thứ yếu, hiện tại làm một học sinh, nhiệm vụ chủ yếu của cô hẳn là học tập mới đúng.
Ừ, đương nhiên còn có bảo vệ tốt cho chị gái ngốc của mình.
Thật nhanh đến gần giờ tan học, Tống Vân kỳ phía trước trộm liếc xuống Ngôn Hi, hỏi Ngôn Hi: “Tiểu Hi, cuối tuần có muốn cùng nhau ra ngoài chơi không?”
Trong mắt Tống Vân Kỳ mang theo mong chờ nhìn Ngôn Hi.
Khi còn nhỏ bởi vì công việc của cha mẹ mà tách ra, hắn đã thật lâu không gặp Ngôn Hi.
Lúc này thật vất vả mới được nghỉ, hắn tự nhiên muốn cùng Ngôn Hi đi ra ngoài chơi, sau đó thuận tiện bồi đắp tình cảm.
Ngôn Hi do dự một chút, cuối cùng vẫn cự tuyệt lời mời của Tống Vân Kỳ, cô nghĩ nghĩ nói: “Cuối tuần này tớ còn muốn cùng Tiểu Cẩn tới bệnh viện kiểm tra, cho nên không thể cùng cậu ra ngoài chơi.”
“Vậy được rồi.” Tống Vân Kỳ có điểm thất vọng nói, sau đó ủ rũ cụp đuôi xoay người về vị trí của mình.
Thực mau, thời điểm tan học đã đến, tiếng chuông vang lên, trong nháy mắt Ngôn Cẩn liền bắt đầu nhanh chóng thu thập đồ đạc của mình.
Bởi vì vừa rồi ở tiết tự học cô đã đem bài tập hoàn thành, hơn nữa sau khi về nhà khẳng định sẽ bị Tần Văn Châu mang đi bệnh viện kiểm tra, cũng không có thời gian làm bài tập, Ngôn Cẩn cũng không cần cho cặp sách của mình thêm gánh nặng.
Ngôn Cẩn thu dọn xong liền đeo cặp sau lưng đứng bên cạnh bàn Ngôn Hi, chờ Ngôn Hi thu dọn đồ đạc.
Ngôn Hi nhanh chóng thu thập xong đồ đạc, từ chỗ ngồi đứng dậy muốn nhận lấy cặp sách của Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn lùi ra sau một bước, đem cặp sách ôm trong l*иg ngực của mình, đối với Ngôn Hi cự tuyệt nói: “Chị, em có thể tự mình cầm.”
Bất quá Ngôn Cẩn lại nghĩ nếu lát nữa bọn họ đi ra mà Tần Văn Châu nhìn thấy, bà nhìn thấy Ngôn Hi để cho mình cầm cặp sách, khẳng định sẽ có ý kiến, liền đối với Ngôn Hi bổ sung một câu.
“Chị, em tự cầm trước, đợi lát nữa em mệt chị lại cầm giúp.”
Ngôn Hi nghe vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Thu thập tốt mọi thứ xong, Ngôn Cẩn liền đi theo Ngôn Hi cùng với hai anh em nhà họ Tống đi về hướng cổng trường.
Tờ giấy nhỏ lúc này đã bị Ngôn Cẩn ném ra sau đầu.
Cho nên, khi cô nhìn đến một nam sinh cùng ban nhất đột nhiên chắn trước mặt mình, nội tâm còn cảm thấy rất kinh ngạc.
“Vị bạn học này, cậu có việc gì sao?”
Người chặn đường Ngôn Cẩn là người cùng lớp, từ lúc nhập học cho đến nên đều là thành viên đội thể thao rất năng động.
Đại bộ phận người tham gia hội thể thao cùng hội người chuyên về học tập thường bất đồng, nhưng người này học tập tốt, nhưng chơi thể thao cũng tốt.
Mà cũng là người này, hắn mới bị chủ nhiệm lớp Vương Cầm chỉ định đặc biệt đại diện thể thao.
Chỉ là ngày thường Ngôn Cẩn cùng vị đại diện thể thao này cũng chưa từng tiếp xúc, cho nên hiện tại cô nhìn đến đối phương đột nhiên ngăn trước mặt cô, thực sự có điểm không hiểu được.
Đồng thời nội tâm Ngôn Cẩn cũng có chút sốt ruột, đã tan học được mười phút, nếu cô lại không ra cổng trường, sợ rằng Tần Văn Châu đợi một hồi có thể trực tiếp vọt vào trường tìm cô.
Uỷ viên thể thao thân hình cao gầy nghe Ngôn Cẩn hỏi xong đỏ mặt, sau đó có chút ngượng ngùng nói: “Bạn học Ngôn Cẩn, cậu có xem cái kia tớ gửi cho cậu không?”
Cái kia? Cái nào?
Ngôn Cẩn nội tâm ngốc trong nháy mắt, sau đó liền nhớ tới lúc trước có tờ giấy nhỏ.
Hiện tại nhìn đến đối phương một bộ dạng ngượng ngùng như vậy, Ngôn Cẩn làm sao có thể không biết đối phương muốn gì đây.
Nội tâm rùng mình một cái, Ngôn Cẩn thấy đối phương muốn mở miệng nới, giành nói trước: “Thật ngại quá, bạn học. Tớ ở cao trung chỉ nghĩ đến học tập, việc khác đều không nghĩ tham gia.”
Ngôn Cẩn cũng không có trực tiếp cự tuyệt đối phương, mà uyển chuyển nói một chút suy nghĩ của mình, sau đó nói: “Đúng rồi, cha mẹ tớ còn ở bên ngoài tìm tớ đã lâu, tớ liền đi trước, tuần sau gặp lại.”
Nói xong không đợi ủy viên thể thao phản ứng lại, Ngôn Cẩn liền lôi kéo tay Ngôn Hi muốn rời đi.
Chỉ là lúc này có chút đã muộn, cho nên Ngôn Cẩn vừa mới lôi kéo Ngôn Hi vòng qua ủy viên thể thao đang ngơ ngác, thân ảnh Tần Văn Châu liền rơi vào tầm mắt cô.
Hơn nữa xem bộ dạng của Tần Văn Châu là đã đứng ở chỗ này một hồi.
Trong lòng Ngôn Cẩn thầm nói một tiếng không xong, nhưng trên mặt vẫn hiện vẻ tự nhiên nhất đi tới bên người Tần Văn Châu.
Lôi kéo cánh tay đối phương, làm nũng hô một tiếng: “Mẹ.”
Tần Văn Châu sủng nịnh sờ sờ đầu Ngôn Cẩn, ánh mắt còn dừng lại trên người ủy viên thể thao, đánh giá đối phương vài cái, sau đó mới thu hồi ánh mắt của mình.
“Tiểu Cẩn, con ở trường học nhất định phải ngoan ngoãn, nhưng ngàn vạn lần không được chơi cùng người không đứng đắn.” Tần Văn Châu mở miệng nói.
Giống như Ngôn Cẩn lo lắng, Tần Văn Châu xác thực không yên lòng con gái mà trực tiếp đi vào trường học tìm người.
Chẳng qua bà nghe chuông tan học vừa vang lên, thấy bảo vệ mở cổng trường liền trực tiếp đi vào.
Mà một màn vừa rồi Ngôn Cẩn bị nam sinh kia ngăn lại, Tần Văn Châu đều xem rành mạch.
Đối phương muốn làm gì, trong lòng Tần Văn Châu tự nhiên cũng rõ ràng.
Cho nên hiện tại, đối với nam sinh mưu toan dạy hư con gái bảo bối của mình, Tần Văn Châu dùng tâm nhãn không có một tia thiện cảm.
Cũng bởi vì vậy lời bà nói phá lệ tổn thương người.
Mà mấy người ở đây bọn họ tự nhiên nghe ra lời này Tần Văn Châu đang nói cho ai nghe.
Ngôn Cẩn nhìn khuôn mặt nhỏ tuấn tú của ủy viên thể thao, lúc nghe được lời Tần Văn Châu nói sắc mặt lập tức trắng bệch.
Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ thành niên, hiện tại bị mẹ đối phương trên mặt như kẹp dao giấu kiếm thì không chịu nổi.
Hắn đối với Ngôn Cẩn nói lắp một câu mình còn có việc đi trước, sau đó lập tức chạy trối chết.
Ngôn Cẩn vì đứa trẻ đáng thương khiến nội tâm bi ai trong nháy mắt, sau đó lập tức ôm cánh tay Tần Văn Châu kể chính mình nhớ Tần Văn Châu thế nào.
Tống Thiên lúc này có chút không được tự nhiên xoa xoa mặt mình, sau đó nội tâm cảm thấy may mắn trong nháy mắt.