Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 22

Editor: Linh Kim

Tần Văn Châu từ bên trên giường bò xuống dưới, quay đầu nhìn Ngôn Cẩn cười: "Con cùng chị đi tìm giáo viên báo danh, chờ các con ra tới cùng mẹ và cha các con đi ăn cơm. Gần đây ta nghe nói có mở một tiệm ăn hương vị rất không tồi."

Ngôn Cẩn tận lực bỏ qua ánh mắt của mấy bạn cùng phòng, ngoan ngoãn đối với Tần Văn Châu gật gật đầu, sau đó bọn họ liền cùng nhau rời khỏi phòng ký túc.

Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành chờ hai con gái, Ngôn Hi lôi kéo tay Ngôn Cẩn cùng nhau đi tìm chủ nhiệm lớp báo danh. Dọc đường đi vẫn luôn khống chế bước chân của chính mình không quá nhanh, tránh để em gái mệt.

Đây chính là lần đầu tiên cô chân chính gánh vác đại sự chiếu cố em gái, cô cũng không thể phạm sai lầm.

Ngôn Cẩn nhìn sắc mặt Ngôn Hi, có chút buồn cười nhéo nhéo tay đối phương.

"Chị đừng khẩn trương như vậy, cũng chỉ là đi bộ thôi, em cũng không có yếu ớt đến mức này."

Ngôn Hi quay đầu nhìn Ngôn Cẩn, sau đó biểu tình nghiêm túc lắc lắc đầu.

"Là ai khi còn nhỏ nháo muốn đi nhà trẻ, mẹ không đồng ý, kết quả người nào đó liền nháo đến mức bệnh tim tái phát."

Chuyện này người khởi xướng là Ngôn Cẩn, cô có thể nói cho chị gái ngốc bạch ngọt lần đó là cô cố ý sao?

"Còn có tiểu học năm 4 lần đó, hiệu trưởng kéo dài tan học một hồi, làm người nào đó dưới mặt trời phơi nắng nhiều một hồi, là ai vừa về đến nhà liền trực tiếp té xỉu phải đi bệnh viện? Tim đập vài lần suýt nữa ngừng."

Ngôn Cẩn: lần đó cô bị phơi dẫn đến cảm nắng, cho nên mới một hơi suyễn dẫn đến trái tim không khỏe sao? Cô cũng không cố ý.

"Còn có phía trước rất nhiều lần, mẹ chẳng qua nói lớn một chút, em liền bị dọa đi bệnh viện."

Ngôn Cẩn: Kia đều là vì cứu chị, làm mẹ không trách cứ chị nữa, chị gái ngốc.

Chỉ là vừa nghe vậy, Ngôn Cẩn cảm thấy mình có thể sống tới bây giờ rất không dễ dàng.

Ngôn Hi cuối cùng hạ kết luận: “Hơn nữa Tiểu Cẩn, mẹ đã nói chị phải chăm sóc tốt cho em. Nếu chị chăm sóc không tốt dẫn đến em sinh bệnh, mẹ khẳng định sẽ rất là giận chị."

Ngôn Hi một câu này chính là trực tiếp bắt chẹt Ngôn Cẩn.

Ngôn Cẩn sợ hãi nhất chính là Tần Văn Châu đem chuyện của mình không phân xanh đỏ đen trắng mà chỉ trích Ngôn Hi.

Mà giống như trong miệng Ngôn Hi đã nói như vậy, nếu như mình còn xảy ra chuyện, Tần Văn Châu sẽ thật sự tìm Ngôn Hi gây phiền toái.

Mà ở thời điểm vừa đi vào thế giới này, Ngôn Cẩn đã thề nhất định sẽ không để Ngôn Hi rơi vào tình trạng giống nguyên tác.

Hiện tại nếu làm Ngôn Hi vì mình mà bị mẹ trách cứ, Ngôn Cẩn sao có thể nguyện ý thấy một màn như vậy.

Nghĩ vậy một chút, Ngôn Cẩn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó phối hợp với Ngôn Hi thả chậm bước chân của mình.

Trường trung học đệ nhất thành phố Tĩnh An có hai khu dạy học, một khu là dạy năm nhất cùng năm hai.

Một khu khác độc lập mình năm ba.

Ngôn Cẩn lần này ở lớp đứng đầu toàn khóa, thành tích của Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi thực không tồi, hơn nữa Tần Văn Châu nhờ vào quan hệ cho nên hai người đều bị phân vào lớp mũi nhọn.

Lớp mũi nhọn chính là ban nhất, còn lại còn có ban nhị.

Thời điểm Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi tiến vào trong lớp, ban nhất lúc này chỉ có rải rác vài bạn học.

Ở trên bục giảng là một cô giáo khoảng 40 tuổi.

Đây là chủ nhiệm lớp ban nhất.

Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi liếc nhau, sau đó đồng thời tiến lên chào hỏi nói: "Cô giáo hảo, chúng em là tới báo danh."

Vương Cầm nghe được thanh âm giương mắt nhìn hai học sinh mới tới một chút, sau đó rút ra hai bảng biểu: "Các em tên là gì? Trước điền một chút vào bảng biểu này, sau đó ký tên ở bên dưới, sau đó liền có thể đi lại trong trường, làm quen trường. Nhớ rõ 6 giờ rưỡi tối đến phòng học dự tiết buổi tối là được."

"Vâng, thưa cô, em gọi là Ngôn Cẩn (Ngôn Hi)."

"Ừ, Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi đúng không."

Vương Cầm một bên nói, một bên ở bảng biểu trước mặt đánh hai dấu.

Ngôn Cẩn thấy thế liền trực tiếp lôi kéo Ngôn Hi tùy tiện ngồi xuống điền vào hai bảng biểu.

Lúc sau điền xong, bọn họ theo cô Vương lúc trước nói mà ký tên, sau đó đem biểu giao lại cho cô Vương Cầm, liền lễ phép từ biệt ra khỏi phòng học.

Thân ảnh hai người nhanh chóng biến mất khỏi cửa phòng học.

Nhưng Vương Cầm kêu Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi điền bảng biểu xong, dường như nhớ tới chuyện gì.

Bà lấy di động của mình ra, nhảy ra lịch sử trò chuyện cùng một giáo viên khác, quả nhiên thấy được ở bên trong giống tên trong bảng biếu.

Ngôn Cẩn?

Hóa ra hiệu trưởng là muốn mình chiếu cố nữ sinh kia, nghe nói là cô gái mắc bệnh tim.

Vương Cầm lại lấy ra thành tích khảo sát ra.

Điểm tối đa là 560, cái nữ sinh kia đạt 549.

Đây là thành tích không tồi.

Vương Cầm không khỏi gật gật đầu, nhưng nhớ tới hiệu trưởng nói với mình nói nữ sinh này có bệnh tim.

Bà không khỏi bắt đầu lo lắng.

So với sơ trung, tri thức của cao trung cần khắc sâu rất nhiều, học sinh muốn đem kiến thức khắc sâu cũng rất tiêu tốn thời gian tìm hiểu thêm.

Mà lớp mũi nhọn yêu cầu rất cao, ban bình thường có thể tận hưởng hai năm cao trung tốt đẹp, nhưng ban nhất chính là từ lúc bắt đầu đã phải hướng tới trở thành học trưởng học tỷ làm chuẩn. Không biết học sinh thân thể không tốt này có thể tiếp thu cường độ học tập cao như vậy hay không.

..................

Tần Văn Châu ở trong xe đã có điểm sốt ruột, miên man suy nghĩ liệu có phải thân thể con gái xảy ra vấn đề. Rốt cuộc đến khi nhìn thấy hai thân ảnh Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi, Tần Văn Châu vội vàng xuống xe đi đón.

“Như thế nào hiện tại mới trở về, thân thể Tiểu Cẩn không có việc gì đi?”

Câu hỏi này là hỏi Ngôn Hi, Ngôn Cẩn nghe vậy bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó đi tới phía trước Tần Văn Châu nói: "Mẹ, con không có việc gì, chẳng qua báo danh chậm một ít thời gian thôi."

Ngôn Hi lúc này cũng đi theo gật đầu khẳng định lời Ngôn Cẩn nói.

Tần Văn Châu lúc này mới yên tâm.

“Vậy là tốt rồi.” Bà lại nói: “Tiểu Cẩn hiện tại khẳng định đói bụng đi, chúng ta liền đi ăn cơm trước, thời điểm các con không có ở đây cha con đã đặt sẵn một bàn, đồ ăn đã chuẩn bị tốt, đều là món con thích ăn."

Ngôn Cẩn gật gật đầu, đi theo Ngôn Hi cùng nhau lên xe, sau đó Ngôn Thành mới khởi động xe, hướng ra ngoài trường học.