Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 13: Kế Hoạch Của Lương Trưởng Lão

Lương trưởng lão vừa lắc đầu vừa cười, tựa như sơn nhân tự có diệu kế.

"Các ngươi không có giao tình nhưng ta có! Ta đã từng gặp mặt Nhị trưởng lão Đoan Mộc Hãn của Đoan Mộc thế gia được mấy lần. Hai chúng ta đã cùng ăn uống với nhau mấy lần nên khá tâm đầu ý hợp.”

Những đệ tử khác bắt đầu trở nên hào hứng. Bây giờ, họ đã thấy được cơ hội để báo thù.

"Đoan Mộc thế gia chính là thế gia đứng đầu ở Thanh Lan phủ.”

"Đúng vậy, chỉ riêng Linh Đài cảnh bọn họ đã có bốn vị.”

"Nếu bọn họ ra tay thì chắc chắn ngay cả khi tứ đại tông môn liên thủ cũng không ngăn được.”

"Xin nhờ Lương trưởng lão nhanh chóng ra mặt."

Bọn họ đâu biết rằng những lời của Lương trưởng lão chỉ là bịa đặt.

Đoan Mộc Hãn đã là Linh Đài cảnh tam trọng làm sao sẽ quan tâm đến hắn, một trưởng lão của một tông môn phổ thông mới chỉ Phân Hồn cảnh ngũ trọng.

Tuy nhiên, Lương trưởng lão xác thực là đã từng gặp qua Đoan Mộc Hãn, nhưng cũng chỉ là đứng lẫn trong đám đông, xa xa nhìn đến, căn bản là không có tư cách nói chuyện cùng.

Chỉ là hắn cũng không lo lắng.

Bây giờ, những đệ tử này không có cách nào vạch trần được lời nói dối của hắn.

Sau khi lấy đi hết vật tư, sẽ không có ai có thể tìm thấy được hắn.

"Các ngươi nghĩ dễ dàng quá! Đoan Mộc thế gia có địa vị như thế nào? Làm sao sẽ tuỳ tiện ra tay chứ? Cho dù có giao tình của ta cũng chỉ là đạt được một cơ hội mà thôi.”

"Vậy, vậy ý của Lương trưởng lão là…"

"Muốn người ta ra tay thì phải trả thù lao tương đương. Đây là sự tôn trọng đối với một thế gia đức cao vọng trọng như vậy!"

"Việc này…."

Mọi người nhìn xuống nhẫn trữ vật và linh khí của mình. Bọn họ hiểu rõ ý của hắn, đây là muốn bọn họ tự nguyện dâng lên.

Lương trưởng lão rèn sắt khi còn nóng, ra sức thuyết phục.

"Chỉ cần các ngươi dâng lên, để ta đích thân mang đến, nhất định có thể thuyết phục được bọn họ. Đến lúc đó, ba vị Linh Đài cảnh của Đoan Mộc thế gia xuất hiện thì có bốn phái của Cực Nguyệt tông cũng sẽ bị tiêu diệt.”

Nhìn thấy những đệ tử này đang do dự, hắn thậm chí dùng cả phép khích tướng.

"Vừa mới nãy, các ngươi không phải nói vì để báo thù cho sư phụ, việc gì cũng có thể làm sao?”

Hắn cười lạnh: “Thế nào? Chỉ là dâng lên nhẫn trữ vật thôi mà cũng luyến tiếc?”

"Xem ra sư phụ của các ngươi đã nhìn lầm các ngươi rồi, tất cả đều là một đám ăn cháo đá bát!”

Bị chụp mũ như vậy ai có thể chịu nổi, đám người La Viễn và Ấn Tuyết Nhi vội vàng tháo nhẫn và linh khí ra.

"Sư thúc, những vật tư này thật sự có thể để Đoan Mộc thế gia ra tay sao?”

"Lỡ như bọn họ lấy xong không ra tay thì làm sao?”

"Đúng vậy, chỉ sợ bọn họ sẽ nổi lòng tham.”

Lương trưởng lão nghiêm mặt: “Các ngươi không tin giao tình của ta và Đoan Mộc Hãn?”

Hắn hung hăng phẩy tay áo một cái.

"Nếu vậy thì bỏ đi!”

La Viễn vội vàng tiến lên trấn an hắn.

"Sư thúc nói quá lời rồi! Ta giao Cửu Tuyệt kiếm cho ngươi mang đi.”

"Thế mới phải chứ!”Lương trưởng lão hài lòng.

Sau khi lấy những thứ này, hắn chắc chắn sẽ không ở lại Phi Vân châu này nữa.

Với hơn hai mươi phần tài nguyên này, việc hắn có thể tu luyện đến Linh Đài cảnh trong tương lai cũng không phải là không có khả năng.

Đang định đưa tay ra nhận thì Kỷ Linh Hàm đứng ra ngăn cản.

"Sư thúc, kỳ thật chúng ta không cần cầu Đoan Mộc thế gia cũng có thể báo thù.”

La Viễn đang định đưa ra trường kiếm của mình, nghe thế lập tức thu về.

"Cái gì? Lời sư tỷ nói là thật sao?”

"Đúng vậy, đúng vậy. Sư tỷ ngươi có biện pháp khác sao?”

Đám đệ tử nhanh chóng vây quanh nàng. Ngoại trừ Lương trưởng lão thì Kỷ Linh Hàm là người có uy tín nhất ở đây.

Nàng là đệ tử chân truyền của trưởng môn tiền nhiệm. Tuy tuổi không phải là lớn nhất nhưng vì thiên phú tuyệt hảo, có Thất Khiếu Linh Lung Thể cho nên luôn là đại sư tỷ của đám đệ tử này.

Huống chi, hiện tại, tông môn không có ai che chở lại không có sư phụ dạy dỗ. Nếu không có những tư nguyên đó thì tiền đồ của bọn họ đều tương đương với bị huỷ.

Nếu như không phải vì bị lời nói của Lương trưởng lão bức ép, bọn họ cũng không muốn chọn biện pháp kia.

Vịt đã nấu chín đưa đến miệng lại còn bay đi, mặt của Lương trưởng lão lập tức đen lại, hận không thể bóp chết Kỷ Linh Hàm.

"Ngươi có biện pháp gì? Ngươi có thể có biện pháp gì? Ngươi cũng chỉ mới Tụ Nguyên cảnh bát trọng mà thôi!”

"Chẳng lẽ ngươi và Đoan Mộc thế gia cũng có giao tình, ngươi có thể trèo cao được sao?”

"Hay ngươi đã tư thông với đệ tử chưởng môn nào đó của Xích Nhật tông? Có thể lôi kéo bọn họ giúp đỡ?”

Hiện tại, hắn đang trong cơn giận dữ, nói chuyện đều trở nên âm dương quái khí.

Sắc mặt của đám người La Viễn cũng thay đổi.

Không vui nói:"Lương sư thúc, ngươi nói Kỷ sư tỷ như thế không khỏi quá đáng quá rồi?”

"Đúng vậy, sao không nghe một chút ý kiến của sư tỷ đã?"

Trong ngày thường, Kỷ Linh Hàm luôn quan tâm các sư đệ, sư muội, cộng với tính tình dịu dàng nên dành được hảo cảm của bọn họ.

Nếu như Phi Tiên môn không bị tiêu diệt, qua trăm năm, đời chưởng môn tiếp theo chắc chắn là nàng.

Thấy càng có nhiều người tức giận, Lương trưởng lão chỉ có thể trước hết ngăn chặn hận ý.

"Nói đi, ngươi có biện pháp gì?”

"Biện pháp của ta chính là Khương Thành tiền bối.”

Kỷ Linh Hàm nghiêng người, vươn tay trịnh trọng giới thiệu với mọi người.

"Thực lực của vị tiền bối này thật sự thâm bất khả trắc. Hắn đã hứa sẽ tiếp nhận vị trí chưởng môn của Phi Tiên môn, sẽ dẹp yên tứ đại tông môn cho chúng ta.”

Trong hoàn cảnh này, Khương Thành không tỏ ra chút luống cuống nào.

Tương lai, hắn sẽ thống nhất tam giới, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Lời nói và việc làm của đám người La Viễn và Ấn Tuyết Nhi, hắn đã nhìn thấy. Những người muốn báo thù cho sư phụ chắc chắn không phải là đám vong ân phụ nghĩa.

Cơ bản xem như đã được nội tâm hắn tán thành.

Trong mắt hắn, bọn họ đã được xem như thủ hạ môn nhân của mình.

Vì vậy, hắn đứng dậy và vẫy tay.

"Chào mọi người!”

"A?”

"Chưởng môn?”

"Việc này…. Kỷ sư tỷ, làm sao hắn lại trở thành chưởng môn rồi?”

Đối với bọn họ, tin tức này quá bất ngờ.

Kỷ Linh Hàm cũng hiểu, bọn họ cũng khó có thể tiếp thu được chuyện này ngay trong lần đầu gặp mặt.

"Đối với tình cảnh hiện tại của Phi Tiên môn, chúng ta đều hiểu rõ. Lúc này mà nguyện ý tiếp nhận gánh nặng này chính là dẫn lửa thiêu thân.”

Nàng nói đúng. Lúc này mà đứng ra nói mình là chưởng môn của Phi Tiên môn chính là hấp dẫn thù hận của tứ đại tông môn.

Đổi thành những người khác, thật đúng là không ai dám tiếp.

"Chỉ bằng việc này, ta đã tán thành Khương tiền bối trở thành chưởng môn. Huống chi, hắn còn cứu ta một mạng.”

"Ồ? Hắn còn từng cứu sư tỷ?”

"Chuyện gì vậy?”

Kỷ Linh Hàm kể lại cho bọn họ nghe việc mình bị Diêu Vân Huyên đuổi gϊếŧ và cái chết của đám người Diêu Thu Lâm.

Sau những lời giải thích này, ánh mắt của chúng đệ tử nhìn Khương Thành trở nên gần gũi hơn rất nhiều.

"Hoá ra tiền bối đã từng cứu sư tỷ, vừa nãy đã thất lễ rồi.”

"Đúng vậy, cảm ơn tiền bối!”

"Tiền bối thực sự nguyện ý tiếp quản vị trí chưởng môn của Phi Tiên môn sao?”

Khương Thành có thể gϊếŧ chết ba tên trưởng lão Phân Hồn cảnh thì thực lực của hắn chắc chắn không tầm thường.

Việc này ngay cả trưởng môn tiền nhiệm cũng không làm được.

Với tình hình rối rắm bây giờ của Phi Tiên môn, việc một chiếc đùi to như vậy tự đưa tới cửa thì làm gì có đạo lý không đi ôm.

"Không có gì, không có gì!”

Thống nhất tam giới phải bắt đầu từ con số không mà, làm sao dưới tay hắn lại không có người nào được?

Khương Thành liên tục bắt tay với bọn họ. Khương Thành lại không phải người hướng nội nên trong lúc này, không khí trở nên vô cùng hoà thuận, vui vẻ.

"Nực cười, thật là nực cười!”

Lương trưởng lão cười nhạo một tiếng, ngắt lời của tất cả mọi người.

Hắn liếc nhìn Khương Thành, nhếch miệng.

"Ngươi tưởng lão phu không nhìn ra sao? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một Phân Hồn cảnh tứ trọng mà thôi!”

Cảnh giới của hắn cao hơn Khương Thành nên chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể nhìn thấu cảnh giới của hắn.

"Chỉ bằng ngươi cũng có thể gϊếŧ chết Diêu Thu Lâm, Tuân Minh Du, Đái Tín?”

Kỷ Linh Hàm vội vàng ra mặt vì Khương Thành nói chuyện: “Sư thúc, ba người kia thực sự đã chết. Nếu ngươi không tin có thể đến Phong Tuyệt Chi Địa, chắc chắn có thể tìm thấy thi thể của bọn họ.”

Lương trưởng lão cười lạnh: “Tận mắt ngươi nhìn thấy hắn chiến đấu với ba người đó sao?”

Kỷ Linh Hàm cứng người.