Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 8: nhóc con vừa xuất hiện đã Ꮆiết cha

Đào đến phía dưới mười mấy mét, rốt cục có động tĩnh.

Chỉ thấy một đạo kim quang ngút trời xông thẳng lên trời, chiếu sáng toàn bộ sơn động chói mắt vô cùng.

Mặc dù đã là Phân Hồn cảnh, nhưng Khương Thành lại cảm thấy mình ngay cả đứng thẳng cũng trở nên khó khăn, đôi mắt vốn đã sắc bén hơn rất nhiều vậy mà nhìn không rõ phía trước.

Chỉ có thể nhìn thấy một tinh thể trong suốt to cỡ ngón tay được bao bọc trong quầng sáng màu đỏ đang nổi lơ lửng ở trung tâm, trong lúc mơ mơ hồ hồ, lại phảng phất nhìn thấy xung quanh khối tinh thể kia xuất hiện một khuôn mặt người.

Sau đó, hắn liền chết.

Khi hồn phách bay ra khỏi thân thể, Thành ca ngơ ngác.

Mặc dù hắn cảm thấy sau này mục tiêu lớn nhất chính là để càng nhiều cao thủ gϊếŧ chết mình, nghĩ cách làm sao đi chết thật thuyết phục, nhưng lần này hắn là thật sự không có chút chuẩn bị nào.

Ai có thể nghĩ tới đào cái bảo vật thế mà lại lăn quay ra chết.

Thế giới này cũng quá cmn nguy hiểm rồi!

Nếu không có hệ thống, hắn có cảm giác mình xuyên không tới đây chưa chắc đã sống nổi một canh giờ.

"Ting! Kí chủ bị mảnh vỡ Thế Giới Chi Tâm đánh gϊếŧ..."

Khương Thành bất lực thở dài, bị một cái mảnh vỡ đánh gϊếŧ, cái kiểu chết này nghe cũng quá mất mặt rồi.

"Kí chủ trước mắt có đẳng cấp là cấp 2, mỗi ngày có thể hồi sinh hai lần, mở ra lần hồi sinh thứ hai, đồng thời giao cho kí chủ khí tức thế giới bản nguyên."

"Có được khí tức này, mảnh vỡ Thế Giới Chi Tâm sẽ nhận ngươi làm chủ."

Ngay trong quá trình Khương Thành sống lại, cái mảnh vỡ vừa mới bị móc ra kia cũng sinh ra biến hóa thần kỳ.

Khối tinh thạch càng lúc càng mờ nhạt, bóng người càng ngày càng cụ thể, cuối cùng huyễn hóa thành một đứa bé sơ sinh.

Vừa rơi xuống đất, đứa bé này đã lớn lên với tốc độ chóng mặt.

Lúc Khương Thành mở mắt hồi sinh, nàng đã lớn đến ba bốn tuổi.

Vẫn lớn tiếp đến chừng năm sáu tuổi, rốt cục mới dừng lại.

"Đây là mảnh vỡ kia hóa hình ra?"

"Thành tinh rồi à?"

Năng lực tiếp nhận của Khương Thành rất mạnh, dù sao thế giới này cái gì cũng có khả năng xảy ra được.

Nhưng ngay sau đó hắn vẫn là suýt nữa thì sụp đổ.

Bé gái tóc tai bù xù nhưng lại phấn điêu ngọc trác, rất xinh xắn, đôi mắt đen lánh lúng liếng đảo quanh một vòng, sau đó bước chân nhỏ bước tới.

Giang hai cánh tay mũm mĩm ra nhào về phía hắn.

"Mẹ!"

"Ngươi là mẹ!"

Phốc...

Khương Thành trực tiếp thổ huyết.

Hắn biết đây là bởi vì hệ thống, cho nên mảnh vỡ này vì cái gọi là tức bản nguyên phân kia mới nhận mình là chủ.

Hắn cũng đã được nghe nói có chút tiểu động vật sau khi nở hoặc mở mắt, sẽ nhận động vật nhìn thấy đầu tiên là cha mẹ.

Nhưng hắn quả thực không ngờ, mảnh vỡ cũng khai thác loại phương thức nhận chủ này.

Mà lại còn gọi hắn là mẹ...

Cô nhóc này khí lực vô cùng cường đại, Khương Thành suýt chút bị nàng đυ.ng bay ra ngoài.

Thật vất vả đứng lên, nàng lại giang hai cánh tay, chất giọng trẻ con gọi.

"Ôm một cái, mẹ ơi ôm một cái!"

Khương Thành vừa co giật khóe miệng, vừa bế nàng lên.

"Ta là cha của ngươi, nhìn không ra ta là soái ca sao?"

Cô nhóc bỗng nhiên òa khóc: "Mẹ không cần ta nữa sao, hu hu hu..."

Lại càng ôm chặt hơn nữa, Khương Thành cảm giác cổ của mình có chút không thở nổi.

Chỉ có thể điều chỉnh một chút ngữ khí.

"Ngoan, chỉ là để ngươi đổi cái xưng hô, gọi cha được không?"

"Mẹ!"

"Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?"

"Mẹ!"

Lúc đi ra, gương mặt đẹp trai vô đối của Khương Thành đã dính đầy nước bọt.

Nhưng liên quan tới chuyện xưng hô này, hắn chung quy vẫn không thắng được nàng.

Ngoài động, Kỷ Linh Hàm cười đến không đứng thẳng lên được.

Nàng cũng không biết Khương Thành lại vừa chết một lần, nhưng mà quá trình sau khi mảnh vỡ biến hóa nhận hắn làm chủ nàng vẫn là thấy được.

Mặc dù nàng chưa từng nghe qua mảnh vỡ Thế Giới Chi Tâm, nhưng cũng biết, có thể biến hóa khẳng định là kỳ trân dị bảo phẩm giai cực cao.

"Chúc mừng chưởng môn!"

Nàng bây giờ đã coi Khương Thành thành người một nhà, chưởng môn có thể thu phục dị bảo này, là một chuyện đại hỉ.

Nhưng mà lúc nói chuyện, vẫn là không nhịn được che miệng lại cười trộm.

Thân là nam nhân lại bị gọi thành mẹ, Thành ca cảm thấy thật mất mặt.

"Ngươi cũng tới dạy nàng một chút, để nàng sửa đổi xưng hô đi, ta thấy cô nhóc này hình như chẳng hiểu gì cả."

"Đúng rồi, đợi lát nữa giúp nàng tắm rửa, chuẩn bị một bộ quần áo."

Nói xong, hắn đưa cô bé cho nàng.

"Vâng ạ!"

Đứa nhỏ này rất đáng yêu, Kỷ Linh Hàm đã sớm muốn ôm một cái.

Nhưng tiểu nha đầu lại chu môi, mặt uốn éo.

"Không muốn! Ta chỉ cần mẹ thôi!"

Cái này khiến Kỷ Linh Hàm rất xấu hổ, đôi mắt to rưng rưng rất tội nghiệp.

Nhưng mà Khương Thành rất hài lòng, xem ra cái mảnh vỡ này nhận chủ xong, cũng rất quấn mình đây.

"Bé ngoan, dì này là người một nhà, nàng sẽ dạy ngươi rất nhiều thứ, phải nghe lời."

Tiểu nha đầu nhìn Khương Thành một chút, lại nhìn Kỷ Linh Hàm, lúc này mới đồng ý.

"Ta nghe lời mẹ."

Khương Thành an lòng: "Đúng là con ngoan!"

Kỷ Linh Hàm cũng mừng khấp khởi đón lấy nàng, sau đó nàng liền ngã xuống.

Móa!

Khương Thành nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ lấy nàng.

"Ngươi làm cái gì thế? Đừng nói là gϊếŧ nàng nha?"

Hệ thống chỉ có thể hồi sinh mình, không thể hồi sinh người khác!

Khương Thành vẫn có ấn tượng rất tốt với Kỷ Linh Hàm.

Cô nương này không giống tu sĩ khác, gặp mặt liền kêu đánh kêu gϊếŧ, nhìn thấy mình đạt được bảo vật, cũng không có hám lợi nổi lòng tham lam, tâm địa rất khá.

Coi như không có chưởng môn cái tầng quan hệ này, hắn cũng không hi vọng thấy nàng xảy ra chuyện.

Tiểu nha đầu hé miệng cười một tiếng, lắc đầu: "Ta không có gϊếŧ nàng nha, nàng một hồi sẽ tỉnh thôi."

"Hả?"

Khương Thành thử kiểm tra mới phát hiện, Kỷ Linh Hàm xác thực chỉ là ngất đi.

"Ngươi làm cái gì nàng thế?"

"Mẹ không phải bảo ta học với nàng sao? Ta tiến vào ý thức của nàng, học được toàn bộ tri thức của nàng rồi."

Tiểu nha đầu vừa nói chuyện, vừa giơ tay lên, một vòng hào quang màu hồng phấn như sao điểm vờn quanh.

Sau đó, một chiếc váy nhỏ xuất hiện trên người nàng.

Tóc tai vốn tán loạn không gió mà bay, thần kỳ kết thành hai bím tóc sừng dê.

Lại nhìn sang, nàng và những cô bé bình thường đã không có gì khác nhau.

Ngoại trừ càng thêm đáng yêu thì giống hết.