Edit: dtl
Beta: Manh & Đèo
Đêm đầu tiên của hai người họ, vừa lúc là sinh nhật của Hạ Nhất.
Đã hai năm kể từ khi cô đến biệt thự Lan gia.
Nguyên gốc là: Đại trạch (大宅), nghĩa là “trời đất, kiền khôn, vũ trụ”, vừa chỉ nhà cao cửa rộng, vừa chỉ độ siêu giàu mà mấy con đỗ nghèo như tui chạm không tới :(, nên tui đổi thành biệt thự cho nó chanh xả xíu.
Những tháng ngày làm quen với môi trường mới, tâm trí không có phút nào bình yên.
Nhưng chuyện khiến Lan Dục vui mừng nhất, có lẽ là quá trình cô yêu anh, dù nó có hơi lâu xíu. Có điều, Hạ Nhất tập thích ứng với anh trước, sau đó mới là hoàn cảnh.
Cô thẳng thắng lại rất mít đặc, nhưng chính những chi tiết cử chỉ ấy, vô tình khiến anh không tìm được từ ngữ nào để bày tỏ tình yêu với cô.
Cô ở trong trái tim anh, sao có thể hoàn hảo và khiến anh thoả mãn đến thế?
Sau khi cha Hạ qua đời, Hạ Nhất không trải qua bất cứ sinh nhật nào nữa.
Hai năm ở Lan trạch, năm đầu tiên Lan Dục chỉ tặng quà cho cô. Khi ấy cô còn chưa mở tâm tư với anh, cũng không chấp nhận việc anh tổ chức sinh nhật cho cô, Lan Dục sáng suốt không làm nữa.
Sinh nhật năm sau, tình hình thay đổi đến chóng mặt.
Cô ấy thực sự hạnh phúc, mong chờ và tò mò về nó.
Vì vậy, đấy cũng là lần đầu tiên cô uống chút rượu ở buổi tiệc.
Rượu chưa say nhưng lòng ai đã ngã. Đêm đó, Lan Dục rơi vào mắt Hạ Nhất là thời điểm mê người nhất trong suốt hai năm qua.
Cũng đêm đó Hạ Nhất rơi vào mắt Lan Dục, chả khác nào giải phóng con thú đang bị xiềng xích bao quanh.
Nuốt trọn em ấy đi!
Du͙© vọиɠ gào thét, thúc giục cơn cuồng bạo trong người anh.
Bữa tiệc kết thúc, anh vội ôm cô lên lầu và trở về phòng ngủ.
Người phụ nữ ấy uống một ít rượu vang, nhưng hai má nàng lại tỏ ra màu sắc nhẹ.
Lan Dục đặt cô lên giường, cô ôn thuận* mà ôm chặt lấy anh, không chịu buông. Chiếc váy màu trắng bao bọc thân thể gầy gò của cô, mái tóc đen sáng và dài buông xuống trước ngực.
Vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn.
Jane bưng sữa ấm lên, và giúp cô uống hết.
Phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh, đến nỗi bạn có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của nhau.
Hạ Nhất nhớ tới sinh nhật của Lan Dục, cô từng cắn răng đi Mộ Bách nên tặng quà gì cho anh.
Mộ Bách rất từ tốn trả lời như vầy, ” Phu nhân à, đối với thiếu gia mà nói, người chính là lễ vật tốt nhất!”
Trái tim Hạ Nhất tức khắc ngừng đập, trong sự im lặng lâu dài ấy, đột nhiên bị một loại lực lớn đυ.ng phải, thoắt cái cô bừng tỉnh lại, nhìn thấy nụ cười hào phóng vui vẻ treo trên mặt anh ta.
Tuy cô đã sống hơn hai mươi nồi bánh chưng, nhưng chuyện tình yêu lại là trang giấy trắng, quan hệ tìиɧ ɖu͙© giữa nam và nữ chính là một đống kiến thức nhàm chán mà cô thỉnh thoảng đọc từ sách vở hay phim ảnh.
Ngày sinh nhật của Lan Dục, cô nói với anh rằng, nếu anh muốn, cô sẽ nguyện ý.
Họ là vợ chồng hợp pháp, cho nên quan hệ tìиɧ ɖu͙© là bình thường. Hơn nữa, anh ấy đã chờ cô suốt hai năm.
Khi cô học cách yêu anh, cô biết hành vi của mình đã vượt quá mức.
Cuối cùng cô cũng hiểu được nỗi đau mà anh gánh chịu.
Nhưng Lan Dục vẫn tiếp tục cho cô thời gian, vì sự trống rỗng và thiếu hiểu biết về tìиɧ ɖu͙© của cô. Anh tự mình tìm được rất nhiều sách dạy về kiến thức tìиɧ ɖu͙©.
Khi ấy, Hạ Nhất không thể không tặng anh món quà ấy.
Hôm nay là sinh nhật cô, cô cảm thấy nếu phải trả lại cho Lan Dục, đó cũng là một điều rất tốt.
Vì vậy, cô với một nụ cười say rượu mà hờn dỗi với anh: “A Dục, chúng ta làʍ t̠ìиɦ.”
Cô nói một câu, góc mắt Lan Dục đều đỏ lên.
Anh hỏi ngược lại cô: “Nhất Nhất à, em có biết mình đang nói gì không?”
Cô nghiêm túc và ngoan ngoãn gật đầu: “Biết, em muốn quan – hệ – tình – dục với A Dục. ”
Lan Dục và cô nhìn chằm chằm một hồi lâu, pháo hoa rực rỡ nở nụ cười.
* * *
Dưới ánh đèn trong suốt.
Anh đang tháo dỡ một phần quà tặng vô cùng quý giá, chậm rãi lột sạch quần áo cô.
Cơ thể Hạ Nhất băng cơ ngọc cốt, làn da tuyết như tơ lụa.
Khung xương cao gầy mảnh khảnh, hỏi nhỏ nhắn, giống như được điêu khắc tinh xảo.
Không có bộ ngực mà phụ nữ tự hào, là loại người mẫu gầy với bộ ngực nhỏ so với vóc dáng, vừa phải lại rất gợi cảm.
Lúc vuốt ve những xương khớp đó, lòng anh cảm thấy chua xót.
Tự tay tỉ mỉ nuôi dưỡng hai năm, lỡ ăn hết sơn hào hải vị rồi thì biết đi đâu mà tìm.
Ánh mắt anh nóng bỏng bơi trên thân thể cô, giữa mũi là hương thơm nhàn nhạt lượn lờ.
Đầu ngón tay từng tấc từng tấc, lần lượt vuốt ve, không bỏ xót từng chút cảm thụ nào trên cơ thể ngọc ngà ấy.
Cơ thể anh nóng lên, và cơ thể của cô cũng vậy.
Không khí đang chậm rãi lắc lư theo tư thế, gợn gợn từng đợt sóng nhỏ.
Phản ứng tự nhiên của rượu cồn khi tác dụng lên làn da của Hạ Nhất, tạo nên một tầng mỏng màu hồng phấn.
Tiếng nước róc rách, kèm theo đó vẻ đẹp quyến rũ.
Lan Dục đi tới cánh cửa.
Một mảnh mật huyệt, tinh quang phấn tinh, mị lực khiến hắn đổ vô cùng.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa lên hoa môi ẩm ướt nóng bỏng, lúc nặng lúc nhẹ ấn lên bức tường mềm mại của cô.
Hạ Nhất khẽ run rẩy, từng trận tê dại kéo đến.
Ngón tay đẩy vào trong, nhẹ nhàng khuấy động miệng nhỏ chật hẹp.
“Ừm…” Cô khó nhịn phát ra tiếng rêи ɾỉ, nội thịt không tự chủ được co rút lại, kẹp chặt ngón tay anh.
“A Dục… kỳ quá…”
“Nhất Nhất, đây là sung sướиɠ…”
Mật ngọt thì thầm thấm vào tai.
Trong trường hợp cô không có sự bảo vệ, anh chen chúc vào một ngón tay. Tách ra, mở rộng.
Một tay anh chống bên hông cô, khoé mắt dấy lên một màu nồng đậm, anh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt say mê kiều mị của cô, không muốn bỏ qua bất cứ cảm xúc biến đổi nào.
Sau đó cúi đầu dán lên môi cô.
Dưới thân quái dị ngứa ngáy càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng dày chặt chẽ, lan tràn lên bụng dưới.
Loại cảm xúc không cách nào hình dung này khiến Hạ Nhất bừng tỉnh, cô không khỏi vặn vẹo vòng eo, tinh tế mềm mại phát ra rêи ɾỉ.
Mật ong tinh khiết có dấu hiệu chảy ra.
Lan Dục lùi xuống nửa người, đi tới giữa chân cô.
Môi mỏng dán lên, Hạ Nhất giật mình một trận, mê loạn đưa tay nắm lấy đầu anh, bắt được tóc.
“A… ư”
Liếʍ mυ'ŧ dòng nước mỏng dài … Từng đợt run rẩy như dòng điện trượt qua khắp người.
Hạ Nhất hai tay cắm vào tóc anh, không biết là muốn đẩy ra hay là muốn vào sâu hơn.
A…a….ưm….”
Hơi thở của cô vừa vội vả vừa hoảng loạn, háo hức khát khao anh, khát khao một lối thoát hiểm khỏi tình cảnh này.
Đầu lưỡi từ vách thịt đi sâu hơn, càn rỡ câu lấy.
Thanh âm run rẩy từ cổ họng bắn ra, cô vặn vẹo thắt lưng thất thanh kêu lên.
Cửa huyệt tràn ngập tiếng nước e thẹn.
Hồi lâu, Lan Dục rốt cục cũng rút ra. Nghiêng người qua, hôn nhẹ lên mồ hôi vướng trên mặt cô.
Cô khẽ phát ra tiếng ư a , hai chân như ngo sen mềm mại muốn hướng đến cổ anh, chui vào trong ngực anh.
Chỉ một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng đủ để cô lần đầu tiên lĩnh hội tìиɧ ɖu͙© cuồng loạn.
Lan Dục hôn lên môi cô, răng lưỡi quấn quýt, chất lỏng giao thoa, mang theo vô hạn nhu tình luyến lưu.
Cô mê đến thất điên bát đảo, hỗn độn mà trầm mê.