Gọi Hồn

Chương 77: Đàn sói

Ông già đưa ngón tay ngoắc ngoắc vài cái, khẳng định chắc nịch nói: "Chỉ trách tôi làm việc không tốt, liên lụy đến mọi người rồi, người muốn làm hại chúng ta có lẽ là nhà họ Đường.”

"Ông già, ông đừng nói mấy chuyện liên lụy hay không liên lụy nữa, không có ông thì tôi đã sớm chết trên đường về nhà rồi. Nếu bọn họ đã muốn lấy mạng chúng ta vậy cùng lắm thì cá chết lưới rách, nói không chừng còn có thể lôi ra mấy kẻ đứng sau đấy, đợi lát nữa cho ông xem kịch hay!” Tôi cười cười tỏ vẻ thần bí.

Không lâu sau tôi và ông già đi qua lều thì thấy một vài bóng đen chập chờn bên ngoài, sau đó là một tiếng sói hú the thé vang lên, phá tan màn đêm có vẻ yên tĩnh.

Hơn chục bóng đen với tốc độ cực nhanh chạy thẳng đến doanh trại nhà họ Đường…

Tiếng sói tru cũng khiến người gác đêm chú ý, thế là lập tức báo động nhưng chưa kịp hét hai cậu đã bị mấy con sói dữ nhào đến cắn xé.

Nhìn thấy cảnh này tôi cũng có chút không đành lòng, nhưng dù sao thì việc họ làm hại mình tôi vẫn chưa thể bỏ qua được, coi như là ăn miếng trả miếng vậy.

Đợi đến khi Đường Vạn Niên bước từ lều vải thì mấy học trò của ông ta đã chết thảm dưới miệng đàn sói hung ác, may mà ông ta chỉ huy kịp lúc nên không còn có thêm thương vong nghiêm trọng nào nữa.

Khi bầy sói hoang cắp theo sói con bị người đuổi hết đi thì năm sáu người nhà họ Đường đã bị cắn chết, còn lại ba bốn người bị thương.

Sau khi nhìn thấy tình cảnh này, Đường Vạn Niên nổi trận lôi đình, ngay cả quản gia Hoàng Trung Toàn cũng vô cùng giận dữ, còn quay qua tát mạnh Hoàng Nhị Đẩu một cái, khiến cậu ta lảo đảo ngã sõng soài như một con chó nằm trên đất.

Thằng nhóc Hoàng Nhị Đẩu bị đánh cho tơi tả đến ngu người, cậu ta bật dậy cãi lại: "Chú hai, sao chú lại đánh con? Con sói con đó..." Vừa nói đến đây thì lại bị Hoàng Trung Toàn đạp cho một cái không thể dậy nổi.

Tôi cười lạnh trong lòng, lúc nãy tôi đã ngờ ngờ rằng việc đặt đàn sói con trước cửa lều của chúng tôi là việc tốt của hai chú cháu nhà kia làm ra.

Nhưng họ nằm mơ cũng không ngờ rằng tôi phá được mánh khóe giơ bẩn này. Cũng may là tôi đã quen với tập tính của sói hoang, hiểu rõ khi sói trưởng thành nghe thấy tiếng kêu cứu của sói con thì dù có cùng đàn hay không, chúng cũng sẽ đến để giải cứu. Ở điểm này thì dã thú tốt hơn bọn người lòng lang dạ sói nhiều.

Ông già cũng không nói gì thêm về cách làm của tôi, chỉ dặn dò tôi sau này phải cẩn thận một chút.

Vẫn là câu: Không thể có ý nghĩ hại người khác, nhưng lúc nào cũng phải đề phòng bất chắc.

...

Núi Thiên Sơn, trong tiềm thức của mình, tôi luôn nghĩ rằng đó là một ngọn núi cao chọc trời.

Khi tôi đến chân núi Thiên Sơn, tôi hoàn toàn không nhìn thấy đỉnh, bởi vì có một luồng khí quấn quanh lưng chừng núi.

Những người già đi trước dẫn đường, đoàn người đông đảo chúng tôi bắt đầu hành trình leo núi.

Leo núi là một môn tiêu tốn rất nhiều năng lượng, nhưng nhiệt lượng do cơ thể vận động liên tục tỏa ra cũng không thể chịu được gió núi lạnh giá.

Càng leo cao nhiệt độ càng giảm, cuối cùng tất cả mọi người đều rùng mình vì lạnh.

Dù khi còn ở quê tôi đã từng lên xuống núi cả trăm lần nhưng những ngọn núi ở quê tôi chẳng là gì so với những đỉnh núi trước mặt cả.

Không những vậy, mọi người còn mang theo một số thiết bị phục vụ cho việc vớt xác, điều này càng khiến việc leo núi khó khăn hơn, vì vậy chúng tôi đành phải cứ leo một lúc thì lại tìm nơi khuất gió để nghỉ ngơi, dù vậy chuyến đi vẫn mệt bở hơi tai...

Tôi không biết tổ tiên đã chết hai trăm năm trước đang du ngoạn chỗ nào, không hiểu nghĩ gì mà lại chạy đến một ngọn núi cao như vậy, cuối cùng lại trực tiếp chết chìm trong vũng nước mùa thu lạnh lẽo.

Quả nhiên, tổ tông đã qua cả trăm rồi, mà trong hai trăm năm này, đám học trò con cháu cũng bị hành lên bờ xuống ruộng.

Tôi chỉ dám nghĩ trong lòng thế thôi chứ làm sao dám nói ra trước mặt người khác, nếu không thì ông

già sẽ là người đầu tiên đạp tôi xuống núi mất.

Không lâu sau, chúng tôi dần lạc vào một thế giới đầy mây và sương mù, trước mắt chỉ có một khung cảnh mơ hồ, như bước vào một nhà tắm đầy hơi nước, nhưng ở đây không có hơi nóng mà chỉ có cái lạnh gần muốn đóng băng người cho đến chết.

Cũng có lúc khung cảnh đột nhiên trở nên rõ ràng, nhìn về phía trước chỉ thấy bão tuyết mịt mù, tựa như xung quanh đều là thế giới băng giá.

Cuối cùng mọi người cũng leo được vào một khe núi, có thể tạm thời tránh được gió lạnh buốt thấu xương.

Cả chặng đường tôi đều rất cẩn thận, luôn giữ mười người chúng tôi gần nhau nhất có thể, vì vậy không có tình huống đặc biệt nào phát sinh, cũng không có cơ hội cho bất kỳ ai thực hiện âm mưu dơ bẩn.

Nhưng trong lòng tôi không quên luôn phải cẩn thận từng ly từng tý, sợ rằng nguy hiểm nàng nói còn chờ mình ...

Nghỉ ngơi một lát, mọi người cứ thế mà di chuyển dọc theo khe nứt dài hẹp, núi non hai bên nhẵn nhụi, trong như gương, dưới chân còn có lớp băng vô cùng trơn trượt, càng làm tăng thêm khó khăn cho chuyến đi.

Không biết đã đi bao lâu, chỉ cảm giác phía trước càng ngày càng rộng lớn, như đi vào một ngọn núi băng phủ vậy, nhưng có điều là đã có thể nhìn thấy đỉnh núi thoáng đãng ở trên đầu.

Ông già liên tục nhắc nhở chúng tôi rằng trên đường đi mọi người phải giữ thể lực, vì vẫn còn một chặng đường dài phía trước phải cố gắng.

Tôi đi theo mọi người phía trước, phát hiện con đường dưới chân càng ngày càng hẹp, một bên là núi đóng băng, một bên là vết nứt không đáy, đường núi dưới chân rộng chưa đầy một mét và bao phủ một lớp băng mịn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Nếu những người đi trên đó vô tình ngã xuống, tôi e rằng cả một cái xác cũng không vớt được.

Nhưng khi đang bước đi, tôi đột nhiên ngửi thấy một mùi máu tanh, trái tim như muốn trào ra khỏi cổ họng tôi lần nữa.

Đi thêm hai ba mươi mét nữa, tôi ngạc nhiên khi thấy bức tường băng sau lưng tôi bị bắn tung tóe máu. Có vẻ như vết máu vừa mới đông lại, chắc hẳn là mới đây thôi, nếu không nó đã bị đóng băng lại rồi.

Trong lòng tôi đột nhiên dấy lên một dự cảm không tốt, bởi vì đoàn người vừa đi qua chính là người nhà Đường, rõ ràng là kế hoạch không thành nên lại tính kế khác hại người đây mà.

Tôi vội thúc giục A Uy, Thái Phụng và những người ở phía trước để họ đi qua con đường núi hẹp này càng sớm càng tốt.

Và lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy ba thứ lông lá đang chạy nhanh trên bức tường băng cách đó không xa.

Bọn chúng chạy nhanh như bay, dùng cả tay cả chân bám chắc vào bức tường băng nhẵn nhụi mà lao tới, mục tiêu chính là chúng tôi.

Nhìn thấy cảnh này, mặt ông lão chợt biến sắc, ông ta rống lên giục: "Mọi người mau chạy đi! Đây là vượn trắng tay dài."

Mắt thấy ba con vượn trắng vồ vập trên bức tường băng dính đầy máu, mà vừa hay người nhà họ Đường lại tình cờ vừa chạy qua con đường vách núi này, nhưng cả đoàn chúng tôi vẫn chạy trên con đường vách núi.

Một con vượn trắng với thân hình to lớn bổ nhào về phía trước. A Uy vội vàng quay lại, nện chiếc rìu băng trên tay vào người nó...