Mai Ngọc Linh nhìn thấy cảnh này thì sợ chết khϊếp, cuối cùng cũng kịp phản ứng, quát hai ma ma. “Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau ném người phụ nữ điên này đi!”
Mai Ngọc Dương lạnh lùng nghiêng đầu, từ trong ống tay áo lấy ra vài viên thuốc mà lần trước đã dùng qua làm tê liệt cảm giác, nhét ngay vào miệng hai người kia.
Hai người này đứng yên tại chỗ, không còn cử động được nữa.
Nàng khinh thường cười: “Bản cung tính toán với chủ tử của các người trước, giải quyết xong sẽ đến lượt hai người súc sinh các ngươi.”
Mai Ngọc Linh cầm cái đĩa trên bàn ném qua, nhưng nàng nghiêng người tránh được. Mai Ngọc Dương nheo mắt: “Ngươi cũng muốn giống bọn họ, không động đậy được nữa sao?”
“Ta, ta phải đi tìm cha, cha biết được nhất định sẽ gϊếŧ người” Nàng ta sợ hãi bỏ chạy ra ngoài, bỏ lại Quận chúa Di Đình cả người chật vật ở phía sau".
Mai Ngọc Dương bóp nhẹ cắm bà ta: “Bà có biết không, ta đã nhịn bà lâu lắm rồi. Lúc trước ta nghĩ, đè ép được tính tình của bà, bà còn có thể biết điều một chút. Nhưng ta lại không ngờ, cho dù ta bỏ qua bà, bà vẫn chủ động tìm rắc rối”
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Tay của nàng bóp lấy cổ của Quận chúa Di Đình: “Bà nói xem, nếu như ta cứ như này mà gϊếŧ bà, có phải là quá dễ dãi cho bà quá rồi không?”
Mai Ngọc Dương cần ngón tay của mình, nặn ra một giọt máu lớn, làm cho máu từ từ chảy vào tai của Quận chúa.
Quận chúa mở to mắt, cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng không biết Mai Ngọc Dương lấy sức mạnh ở đâu, bà ta làm nào cũng không di chuyển được.
Máu của nàng vốn đặc biệt, còn cố ý sử dụng linh lực, bây giờ lại bị Mai Ngọc Dương biến thành một loại sát khí đơn giản nhất. Giống như sát khí ở trên người Dạ Lăng Bắc Sơn, đây là một loại sát sống, có thể điều khiển con người.
Nếu Mai Ngọc Dương muốn Quận chúa Di Đình cảm thấy không thoải mái, nàng cũng sẽ không khá hơn là bao.
Nhưng đồng thời, bản thân nàng cũng sẽ bị phản phệ như vậy, cho nên không bị ép đến bước đường cùng, nàng sẽ không lựa chọn cách này. “Nghe rõ đây, bà tốt nhất nên thành thật cho ta, không thì bản cung sẽ khiến bà sống không được chết cũng không xong. Nếu không tin thì bà có thể thử, có phải hiện tại đầu của bà đau đến muốn nứt?”
Quả nhiên, vào lúc này cơn đau đầu của bà ta đau đến mức như muốn lăn lộn trên mặt đất.
Sắc mặt của Mai Ngọc Dương cũng rất khó coi, nhưng nàng chịu đựng nỗi đau tương tự, chỉ thờ ơ nhìn bà ta.
Trần phu nhân nhìn con gái của mình như một người xa lạ, trái tim bà run lên. “Dừng lại, màu dừng lại!”
Quận chúa Di Đình không chịu được nữa hét lên.
Lúc này Mai Ngọc Linh đưa Mai Triệu tới, vừa nhìn thấy cảnh này, hô hấp của Mai Triệu trở nên nặng nề. “Quận chúa!”
Ông ta nhanh chóng đỡ lấy bà ta, nhìn chăm chăm Mai Ngọc Dương: “Con điên rồi sao? Ngay cả Quận chúa mà con cũng dám ra tay!”
“Mai đại nhân, bản cung là Vương phi, có cái gì mà không dám?”
Nàng chậm rãi ngồi xuống ghế: “Mai phu nhân đối đầu bất kính, bản cung chỉ là không vừa mắt nên thay ông dạy dỗ lại vợ, dễ như trở bàn tay mà thôi, không cần cảm ơn đâu.”
Quận chúa Di Đình lấy lại sức, muốn lao vào gϊếŧ nàng nhưng Mai Ngọc Dương lại nghiêng người, đột nhiên nói: “Quận chúa có biết tại sao Quý phi bị cấm túc không?”
“Tại sao?”
Hỏi câu này là Mai Ngọc Linh, theo sát đó, Quận chúa Di Đình cũng dừng lại động tác. “Bởi vì bà ta khiến Hoàng thượng không vui.”
Mai Ngọc Dương nhẹ nhàng nói, giống như đang nói chuyện cười: “Các người nói xem, nếu chuyện hôm nay bản cung đi nói với Phụ hoàng, ông ấy sẽ giải quyết như thế nào?”
Ánh mắt của nàng lạnh lùng, giống như rấn hoa phun ra quả hạnh, khiến người ta không khỏi run sợ. “Mẹ con Ngũ vương phi kiêu ngạo, hống hách, tùy ý ở trong phủ ngược đãi chính thất, còn nói lời châm biếm Tửa vương phi. Ngũ vương gia là phu quân, dung túng cho vợ ra tay là chuyện thứ nhất, Quý phi là mẫu phi, bỏ bê không quản con dâu là chuyện thứ hai. Thử đoán xem Phụ hoàng nghe xong có hay không sẽ càng không vui?”
Nghe được Triệu Khương Lan nói như vậy, cho dù Quận chúa Di Thanh có ý nghĩ muốn vào triều đình cáo trạng cũng không dám nữa.
Ai mà không biết Quý phi nhất định đã làm ra chuyện lớn chọc Hoàng thượng không vui, nếu lúc này đổ thêm dầu vào lửa, chỉ làm tổn hại đến Ngũ vương phủ mà thôi.
Quận chúa Di Đình nhịn một hơi nhìn nàng, cả đời này chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy. Nhưng Mai Ngọc Dương vẫn không chịu buông tha, ánh mắt của nàng lại rơi vào trên người hai mẹ con bọn họ, trong mắt không có một tia sóng, giống như đang nhìn hai người đã chết.