Nữ Giáo

Chương 14: Phòng ngủ

Việc đầu tiên Cận Dịch Khẳng làm sau khi tán đổ Đổng Tây đó là thay cô "phản án".

Không một ai trong hai người đề cập tới chuyện hôm đó. Nhưng buổi tối, nữ sinh đăng ảnh chụp bôi nhọ Đổng Tây liền xoá bài viết đồng thời công khai xin lỗi cô ấy trên diễn đàn trường. Cô ta nói rằng sự việc đã đi quá xa so với thực tế khiến mọi người hiểu lầm Đổng Tây. Cơn bão dư luận sau hai ngày cứ thế lắng xuống. Đám quần chúng điên cuồng đến mất trí lúc ban đầu sau khi thấy nữ sinh kia lên tiếng thì ngay lập tức trở mặt bày tỏ bản thân luôn tin tưởng Đổng Tây, còn nháo nhào giúp cô thanh minh.

Cũng vào buổi tối hôm đó, danh sách bạn bè của Đổng Tây tăng thêm một người, là Cận Dịch Khẳng.

Nếu một người con gái có thể chủ động mở ra cánh cửa đầu tiên cho nam sinh tiến vào thì cái ngày có thể vì đối phương chủ động moi tim moi phổi ra cũng chẳng còn bao xa nữa. Cận Dịch Khẳng ở phương diện này chính là cao thủ. Cậu sinh ra đã đứng ở vạch đích, bản thân vốn dĩ luôn cao cao tại thượng lại bằng lòng hạ mình vì một người lo liệu chu toàn mọi việc. Cho nên Đổng Tây hoàn toàn có khả năng rơi vào lưới tình với Cận Dịch Khẳng.

Hai ngày cuối tuần cứ như vậy mà trôi qua. Trác Thanh gửi tin nhắn hẹn cô tham dự một bữa tiệc. Long Thất không trả lời. Mà Long Tín Nghĩa cũng không còn nhắn tin cho cô nữa, thay vào đó ngày ngày gọi điện làm phiền giục cô mau chóng về nhà ăn một bữa cơm. Cô chẳng thèm đoái hoài nói: "Đừng có mơ nữa Long Tín Nghĩa. Nghe giọng anh thôi cũng khiến tôi buồn nôn rồi."

"Đừng mà em gái. Mày không quan tâm tới anh thì cũng phải nhớ đến mẹ anh chứ. Bà ấy rất nhớ mày đấy. Hôm nào cũng tự trách bản thân tại sao hôm đấy lại nóng nảy như thế."

"Tôi biết tính tình của mợ. Không trách bà ấy. Nhưng Long Tín Nghĩa anh đừng có mà lôi mợ vào chuyện này. Ai làm người ấy chịu. Đừng nghĩ rằng lấy được cái máy tính thì đồng nghĩa với việc lấy được sự tha thứ của tôi. Muốn tôi trở về? Được! Tới đây quỳ ba ngày ba đêm đi."

Long Tín Nghĩa không những không nổi giận mà còn cợt nhả: "Giữa mày và Cận Dịch Khẳng có chuyện gì thế? Nói cho tao biết đi."

Long Thất hít vào một hơi.

Hắn đoán bậy: "Hai đứa đánh toàn luỹ* rồi?"

(*)Luỹ một: nắm tay

Luỹ hai: hôn môi

Luỹ ba: lên giường

Đánh toàn luỹ: ý chỉ đã làm cả ba việc trên.

"Là tình địch!" Cô nói xong liền cúp máy.

Buổi sáng thứ hai khi cô đến lớp, Đổng Tây đã có mặt.

Đổng Tây đang thu dọn sách vở, trên bàn còn đặt một bình giữ nhiệt. Nhìn thấy bình giữ nhiệt Long Thất cũng đã lờ mờ đoán ra được chút gì đó, bất giác trong lòng trở nên trống rỗng. Cô đứng sững tại chỗ hồi lâu. Đổng Tây tò mò liếc mắt nhìn cô. Tầm mắt hai người khẽ chạm nhau dưới ánh nắng yếu ớt.

Long Thất không né tránh cứ đứng sững nhìn Đổng Tây như vậy.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi mấy lời đồn vớ vẩn nên Đổng Tây chỉ nhìn cô vài giây rồi rời mắt đi. Cô ấy cúi đầu tiếp tục đọc sách, ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng trang giấy bị quăn. Mà sự tồn tại của bình giữ nhiệt giống như ai đó đang đứng trước mặt Long Thất khoe khoang chiến lợi phẩm của mình. Long Thất cảm thấy chói mắt vô cùng. Nhưng Đổng Tây vẫn như cũ không nói năng gì.

Long Thất ngồi vào chỗ mắt vẫn không rời khỏi Đổng Tây. Còn trông thấy cô mở nắp bình giữ nhiệt uống một ngụm trà.

Hai ngày tiếp theo, Cận Dịch Khẳng vẫn chẳng hề có ý muốn cùng Đổng Tây công khai mối quan hệ. Cậu trông có vẻ rất thảnh thơi mà Đổng Tây cũng chẳng biểu hiện ra chút nóng nảy nào. Điều duy nhất thay đổi đó là trên bàn Đổng Tây lúc nào cũng có một bình giữ nhiệt.

Mỗi khi đến giờ tan học, Đổng Tây đều nán lại trong lớp làm bài tập, nhưng chỉ cần Long Thất cũng ở lại thì cô ấy sẽ rời đi ngay.

Được lắm. Cô cũng đại khái hiểu ra vấn đề rồi. Cận Dịch Khẳng tên hỗn đản này căn bản không hề có ý định cho Đổng Tây một danh phận. Cậu theo đuổi Đổng Tây là một chuyện, thừa nhận hay không lại là một chuyện khác. Thậm chí còn thuyết phục được Đổng Tây nếu không cô ấy cũng sẽ không tránh mặt người ngoài như thế.

Mà bản lĩnh của cậu đâu chỉ có vậy.

Tiết tự học thứ năm, Long Thất đang xem trang cá nhân của Đổng Tây thì thấy Cận Dịch Khẳng để lại bình luận trên một tấm ảnh chụp góc phòng ngủ mà Đổng Tây đã đăng lên từ rất lâu, nói: Đây không phải là căn phòng mình vào lần trước sao?

Đại não Long Thất ầm một tiếng nổ.

Cô đứng phắt dậy, chân ghế ma sát trên nền nhà át đi tiếng ồn ào trong lớp. Những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía cô. Cậu bạn cùng bàn ngước mắt nhìn còn Đổng Tây ngồi ở bàn đầu quay người lại.

Ngực Long Thấp phập phồng lên xuống, cô chỉ nhìn về chỗ Đổng Tây. Có thể là do ánh mắt khó hiểu này của cô cho nên giữa trán Đổng Tây cũng mơ hồ xuất hiện nét nghi hoặc. Mấy người bạn học cũng thuận theo nhìn Long Thất. Long Thất không có dừng lại bao lâu liền cầm lấy áo khoác và cặp sách đi ra ngoài cửa lớp.

Cô trốn về sớm.

Trốn về sớm là để đi tới nhà thi đấu.

Thứ năm tuần nào Cận Dịch Khẳng cũng có thói quen xin về trước để chơi bóng. Long Thất vừa bước vào sân thì đã trông cậu đang làm tư thế chuẩn bị ném bóng. Đằng sau bất ngờ vang lên tiếng bước chân nên Cận Dịch Khẳng quay đầu lại. Cô đi thẳng đến chiếc xe đựng bóng rổ, ném cặp và áo khoác vào bên trong, sau đó nhặt lấy một cây gậy đánh bóng chày.

"Này!" Cậu gọi.

Long Thất cầm lấy gậy sải bước về phía Cận Dịch Khẳng.

Quả bóng rổ từ trong tay cậu rơi xuống đất. Long Thất tiến lên một bước cậu liền lùi lại một bước. Khoảng cách giữa hai người kéo lại càng ngày càng gần. Sau đó Cận Dịch Khẳng lách người ra phía sau cột bóng rổ, ‘choang’ một tiếng nó giúp cậu chặn được một gậy của Long Thất. Gậy tiếp theo đánh tới cậu tức thì nghiêng người tránh đi.

"Này!"

"Động vào chỗ nào của cô ấy rồi?" Long Thất tiến lên dùng gậy đánh bóng chỉ thẳng vào cậu.

Cận Dịch Khẳng nheo mắt ‘chậc’ một tiếng.

Cô lại quẹt một gậy khác qua. Cậu ngả người về sau né tránh, tay phải đút vào trong túi quần thể thao thoải mái lùi lại.

"Ở đâu!"

Cận Dịch Khẳng giơ ra ba ngón tay: "Luỹ ba* tin không?"

Long Thất dừng bước. Trừng mắt, ném cây gậy về phía cậu.

Cậu nghiêng người tránh được. Đợi cây gậy rơi ‘choang’ một cái xuống đất, trong tay cô cũng không còn vật gì để tấn công nữa, Cận Dịch Khẳng mới nhìn cô cười toe toét sửa miệng: "Luỹ hai."

"Luỹ hai cũng không được!"

"Phòng cô ấy rất thơm."

"Đừng có cố tình lái qua chuyện đó!"

"Tóc cũng thơm."

"Đừng có khích tôi."

Cận Dịch Khẳng hít vào một hơi giống như đang hồi tưởng lại: "Có điều không được lưu loát lắm."

Long Thất đẩy chiếc xe đựng bóng chuẩn bị đánh cậu. Cận Dịch Khẳng đã nhanh chân bước đến ôm lấy cô từ phía sau, chế trụ hai tay, người cũng bị cậu từ trên xe ôm xuống. Cậu dựa gần bên tai cô cười cợt: "Tâm như tro tàn rồi?"

"Buông tay!"

"Cậu có biết lúc tôi dùng tiền để mua cậu cũng chính là cái cảm giác này hay không!"

Long Thất xoay người tránh thoát từ trong lòng Cận Dịch Khẳng: "Tôi và cô ấy là hai chuyện khác nhau. Cận Dịch Khẳng cậu có bản lĩnh thì đường đường chính chính theo đuổi. Đừng có dùng thủ đoạn hèn hạ đến tôi cũng xem thường!"

"Cậu thì sao? Cậu đến một câu cũng không dám nói với cô ta."

"Cần cậu quan tâm sao?"

Lúc Long Thất lùi lại phía sau thì vấp phải quả bóng trên mặt đất, ngã ngồi lên tấm đệm nhảy ở phía sau cột bóng rổ. Cận Dịch Khẳng vui sướиɠ khi có người gặp hoạ, duỗi tay về phía cô thì bị đánh bốp một cái. Đang lúc cậu chuẩn bị cúi người xuống nắm lấy cánh tay Long Thất thì bỗng bên ngoài nhà thi đấu truyền đến tiếng gọi: "Cận Dịch Khẳng."

Cậu quay đầu nhìn.

Long Thất được bục nhảy ngựa ở bên cạnh che chắn một nửa thân mình. Thân thể mới kéo lên giữa chừng thì bị thả ra, Long Thất một lần nữa ngã ngồi trên miếng đệm mềm. Cận Dịch Khẳng không chút dấu vết kéo bục nhảy ngựa qua che cho cô.

Nghe tiếng thì ra là Đổng Tây.

Cũng may là Cận Dịch Khẳng và cô rất ăn ý trong khoản "tránh tai mắt của người khác". Nếu Đổng Tây phát hiện ra hai người lúc này thì đối với ai cũng đều bất lợi. Cô im lặng ngồi đợi còn Cận Dịch Khẳng thì tiến tới chỗ Đổng Tây.

Hai người dựa vào nhau rất gần. Cận Dịch Khẳng dùng thân mình chặn tầm mắt Đổng Tây không để cô nhìn về phía sau. Lúc Đổng Tây nói chuyện mắt cũng không rời khỏi người cậu.

Cô hướng cậu nói chuyện.

Mới đầu, thanh âm của Đổng Tây rất nhẹ, cơ hồ không nghe thấy gì hết. Cận Dịch Khẳng dựa vào gần cô trả lời, không rõ đang nói chuyện gì. Phải đến khi giọng nói của Đổng Tây hơi tăng lên một chút mới nghe được loáng thoáng: "Nhưng sợ người khác sẽ hiểu lầm mất."

Long Thất dỏng tai nghe lén.

Đổng Tây nói: "Mình sợ hình như đã có người hiểu lầm rồi."

"Ai?"

Đổng Tây không nói là ai, chỉ hỏi: "Hay là xoá nó đi nhé?"

Mặc dù đang đặt câu hỏi nhưng ngữ khí lại rất nhẹ nhàng. Long Thất nghe ra được thực ra Đổng Tây đã sớm thoả hiệp rồi. Giống như dù cho là cô yêu cầu nhưng chỉ cần Cận Dịch Khẳng nói "không" thì sẽ tuỳ theo ý cậu. Chỉ cần cậu vui là được.

Cận Dịch Khẳng đến "không" cũng chẳng thèm nói, chỉ lười biếng lắc đầu.

Đổng Tây cũng không nói nữa, nhẹ nhàng gật đầu.

Nhất thời không ai lên tiếng.

Nghẹn nửa phút không nghe thấy tiếng hai người nói chuyện nữa. Long Thất hơi nhoài người ra bên ngoài quan sát thì thấy Cận Dịch Khẳng đang thấp giọng ở bên tai Đổng Tây nói gì đó.

Có vẻ như là đang an ủi.

Cậu vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vai cô.

Đổng Tây cúi thấp đầu. Bàn tay cô bị một bàn tay khác của Cận Dịch Khẳng nắm lấy, nghe cậu an ủi một lúc lâu sau mới gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Vậy mình quay lại lớp đây."

Cậu gật đầu.

Đổng Tây đi rồi, Long Thất mới đỡ tay lên bục nhảy ngựa đi ra. Cận Dịch Khẳng đi về phía cô, cô liền xua tay: "Đừng qua đây, tôi không muốn nói chuyện với cậu."

Sau đó chậm chạp đỡ lấy eo đi tới xe đẩy lấy cặp sách và áo khoác. Cậu hỏi: "Thứ bảy tuần này là ngày gì cậu có nhớ không?"

"Nhớ."

"Cậu nhớ?" Cận Dịch Khẳng có chút bất ngờ.

Cô nói: "Chuyện hai tháng trước cậu lừa tôi tới ngoại thành có chết tôi cũng nhớ."

Cậu cười cười: "Thất, chỉ cần thứ bảy này cậu một mình hẹn tôi thì chuyện với Đổng Tây coi như không có gì xảy ra."

"Đừng có đắc ý quá sớm, Cận Dịch Khẳng." Cô chẳng thèm quay đầu, khập khiễng bước đi: "Rảnh như vậy thì không bằng giúp Đổng Tây đề phòng Bạch Ngải Đình đi. Đổng Tây hiền quá rồi."

Vừa nhắc đến Bạch Ngải Đình thì trên đường trở về lớp học liền nhìn thấy cô ta.

Tiết tự học vừa kết thúc. Long Thất che eo đi vào lớp, vừa vặn nghe thấy Bạch Ngải Đình đang dò hỏi Đổng Tây chuyện gì đó: "Được không?"

Được không cái gì? Có cái gì mà được mới chẳng không?

Hai tay Bạch Ngải Đình chống lên trên bàn của Đổng Tây. Bộ dạng trông rất thân thiết. Nhưng Đổng Tây từng bị Bạch Ngải Đình cho ăn một vố đau nên cố ý không trả lời. Tay cầm bút, mắt mày đạm bạc.

"Có được không vậy?" Bạch Ngải Đình lại hỏi lại lần nữa.

Bạn học trong lớp đang thu dọn đồ đạc. Mặc dù giọng nói không lớn nhưng ai cũng dựng lỗ tai lên để hóng hớt.

Đổng Tây vẫn trầm mặc không trả lời, vì thế Bạch Ngải Đình thuật lại: "Thực sự không có vấn đề gì hết. Thứ bảy tuần này cậu cứ tới đi. Mọi người trong lớp 1 cũng sẽ đến. Chủ yếu tới mời cậu là bởi vì chúng ta học chung một lớp mà thôi."

……

"Hơn nữa nhà cậu và Dịch Khẳng đều ở chung một tiểu khu, đi lại rất thuận tiện mà. Dù sao thì hôm đó cũng là sinh nhật của Cận Dịch Khẳng, đến đi mà."

Trời đất.

Long Thất cũng cạn lời. Sự ""rộng lượng"" và ""hữu hảo" của Bạch Ngải Đình vượt quá sức tưởng tượng của cô. Vụ ở trung tâm thương mại còn chưa đủ, bây giờ còn muốn bày trò trong party sinh nhật của Cận Dịch Khẳng. Nói tóm lại là không có khả năng Bạch Ngải Đình thật tâm mời Đổng Tây tới nhà Cận Dịch Khẳng được. Dựa vào đức hạnh của cái người này mà nói thực sự là không thể nào, có chết cũng không có khả năng.

Bạch Ngải Đình vừa định nói tiếp, Long Thất đã xoay người về phía hai người: "Ở Lãng Trúc Công Quán đúng không?"

Đổng Tây và Bạch Ngải Đình đều nhìn qua, Bạch Ngải Đình ngẩn người buột miệng hỏi: "Sao cậu biết được tên của tiểu khu?"

"Thứ bảy tôi cũng đi, tới lúc đó gặp."

"Cậu cũng đi?"

"Không tin thì đi hỏi Trác Thanh."

Bạch Ngải Đình không nói thêm gì nữa, mà trạng thái phòng bị của Đổng Tây cũng từ từ thả lỏng. Long Thất quay trở lại chỗ ngồi, nghe thấy tiếng Đổng Tây đáp: "Đến lúc đó mình sẽ tới."

Tất nhiên là sự xuất hiện của Long Thất không nằm trong kế hoạch định sẵn của Bạch Ngải Đình, cho nên kể cả có thuyết phục được Đổng Tây thì lúc Bạch Ngải Đình rời đi biểu cảm vẫn cứng nhắc. Cô ta nhìn Long Thất, Long Thất cũng chống má chọi mắt nhìn..

Không quá ba giây. Bạch Ngải Đình liền rời mắt đi.