Trận chiến này đã chính thức bào mòn toàn bộ sức lực của Long Thất. Cô chết lặng đứng trong gió nhìn về phương hướng Sở Diệu Chí biến mất, sau đó cong lưng dùng hai tay ôm lấy đầu gối thở dốc.
Mặc cho có cố gắng kìm nén thế nào thì vẫn không thể ngăn cản được từng giọt nước mắt rơi xuống.
Là một loại cảm xúc mang tên tuyệt vọng, không nhìn thấy tương lai, một tương lai không có chút ánh sáng nào. Bởi vì cô đã từ trên người Long Tử Nghi nhìn thấy tương lai của chính mình, lại từ trên người Sở Diệu Chí trộm hiểu được ánh mắt của người đời nhìn cô ra sao. Dường như tất cả sự kiên trì từ trước đến giờ đều là sai lầm, hết thảy những điều cô đang níu kéo chỉ là hoang đường. Long Thất quỳ sụp xuống đất khóc nức nở, lớp trang điểm cũng tèm nhem đến thảm hại.
Trong mắt người khác cô vĩnh viễn là một bộ dạng thảm hại như vậy.
Sở Diệu Chí tới chỗ bảo an yêu cầu họ sau này không được để Long Thất bước chân vào tiểu khu này nửa bước. Mà Long Thất cạn kiệt sức lực ngồi canh cả một đêm, cuối cùng cũng lê lết tấm thân bị dày vò cả một ngày về nhà.
Nhưng đêm nay là một đêm không ngủ.
Buổi sáng ngày thứ hai, thầy chủ nhiệm gọi điện tới ra lệnh cho người đã nghỉ học cả một tuần là cô phải đến trường. Long Thất hỏi: "Đổng Tây đã trở lại chưa?"
Thầy chủ nhiệm nói không cần biết hôm nay Đổng Tây có tới hay không, cô cũng nhất định phải có mặt.
Từ trong giọng nói đầy ưu sầu của ông có thể nghe ra được là thật lòng quan tâm cô, dường như ông ấy là người duy nhất trên đời này thực sự quan tâm đến sự sống chết của cô. Long Thất đáp: "Vâng."
Sau đó cô mang theo cặp mắt gấu trúc cùng với một cái xác không hồn bước tới trường.
Cả một buổi sáng Long Thất đều nằm sấp trên bàn, buổi trưa lại ngủ một giấc, gần đến tiết một của buổi chiều thì đột nhiên nhận được tin nhắn riêng trên tài khoản trường. Là Bạch Ngải Đình hẹn gặp cô.
Bạch Ngải Đình dùng tài khoản trường gửi tin nhắn cho cô đã đủ hoang đường rồi, đã vậy lại còn hẹn gặp mặt. Long Thất chỉ coi như là mình đang nằm mơ, xoá tin nhắn, nằm ngủ tiếp.
Tin nhắn thứ hai Bạch Ngải Đình gửi đến: Tôi nhìn thấy giám thị đưa một bao khăn giấy cho Đổng Tây.
Khi đó, trong lớp đang rất ồn ào, Long Thất yên lặng nhìn chằm chằm vào màn hình. Ba giây sau, cô từ trên ghế ngồi dậy, vuốt lại mái tóc trước trán, giống như vừa chết đi sống lại, nhìn màn hình thêm một lần nữa rồi bước nhanh ra khỏi chỗ ngồi.
Bạch Ngải Đình đang đứng trên hành lang cạnh cầu thang trung tâm đợi Long Thất.
Đang giữa giờ nghỉ trưa, rất ít người qua lại, Long Thất cách Bạch Ngải Đình năm mét thì không chờ nổi nữa cất giọng chất vấn: "Cậu biết tại sao không nói. Cậu tính làm cái gì vậy?"
Bạch Ngải Đình rất bình tĩnh. Long Thất vừa bước tới gần, cô ta lập tức xoay người đi lên trên lầu, Long Thất đi theo phía sau. Nhưng cô căn bản là đợi không nổi cô ta muốn đem cô đi đâu, trực tiếp đứng ở trên cầu thang kéo tay Bạch Ngải Đình: "Cậu đi làm chứng cho cô ấy đi."
"Dựa vào đâu?" Bạch Ngải Đình đáp.
Long Thất đối diện với cô ta, giữa hai người chỉ cách nhau nửa mét, cảm xúc trong mắt rất phức tạp. Bạch Ngải Đình không nhanh không chậm nói: "Tôi với cô ta chẳng thân quen, lại là đối thủ. Tôi dựa vào cái gì mà phải đi làm chứng cho cô ta?"
"Vậy cậu dẫn tôi ra đây để làm cái gì? Có bệnh à?"
"Hôm qua nhà tôi cùng với nhà Cận Dịch Khẳng cùng nhau ăn tối."
"Cho nên?"
"Là tiệc đính hôn."
Long Thất dừng lại hai giây, sau đó mới phản ứng lại, tiến gần Bạch Ngải Đình thêm một bước đằng hắng một tiếng: "Cho nên?"
Bạch Ngải Đình so với trước đây can đảm hơn nhiều, thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm Long Thất, không còn cái bộ dạng lùi bước né tránh của trước kia, giống như bỗng nhiên có được một chỗ dựa vững chắc, nói: "Long Thất, cậu có hiểu đính hôn nghĩa là gì không? Nghĩa là một bản hợp đồng có tính pháp luật. Đại biểu Cận Dịch Khẳng phải chịu trách nhiệm đạo đức với tôi, cũng đại biểu cậu và Đổng Tây nếu như can thiệp vào thì chính là kẻ thứ ba, sẽ bị xã hội lên án thoá mạ."
"Liên quan quái gì đến tôi?"
Câu này của Long Thất không khiến biểu tình của Bạch Ngải Đình biến hóa chút nào. Mà Long Thất giống như đã từ bỏ khí thế lúc trước, thoả hiệp đề cập: "Cho nên cậu muốn tôi thế nào?"
"Tôi làm chứng cho Đổng Tây. Cậu chuyển trường. Tiền chuyển trường nhà tôi sẽ chi trả."
Long Thất ha ha cười một tiếng: "Người có tiền đúng là ăn to nói lớn."
Nói xong cô lập tức quay lưng rời đi, nhưng đi được ba bước lại dừng lại, cảm xúc trong lòng dâng trào, muốn mở miệng nói chuyện. Bạch Ngải Đình vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ chờ đợi.
Nhưng Long Thất cuối cùng vẫn nói: "Cậu đừng có vọng tưởng."
Bạch Ngải Đình trả lời: "Tôi sẽ đợi cậu. Ba ngày."
Chuyện Bạch Ngải Đình có thể giúp Đổng Tây làm chứng, Cận Dịch Khẳng cũng biết.
Long Thất phải hỏi rất nhiều nam sinh trong lớp mũi nhọn mới tìm được Cận Dịch Khẳng. Cậu ở trong giảng đường của toà nhà phía bắc. Lúc tìm thấy Cận Dịch Khẳng, cậu đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cúi đầu, khuỷu tay chống lên đầu gối, điện thoại nắm trong tay, một bộ dạng phiền não dường như đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Rèm cửa của giảng đường rất dày lại không kéo lên, bên trong tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa chiếu vào hắt tới bên cạnh Cận Dịch Khẳng.
Cũng chiếu lên chân của Long Thất.
Cô đứng ở trước mặt cậu.
Cận Dịch Khẳng có lẽ đã sớm đoán được cô sẽ tới nhưng vẫn không ngẩng đầu lên. Từ đầu đến cuối chỉ im lặng trầm tư, hồi lâu mới hỏi một câu: "Cậu tới làm gì? Bạch Ngải Đình sắp tới đây họp rồi."
"Cậu có nguyện ý nhìn tôi không?"
Rõ ràng Cận Dịch Khẳng không nguyện ý.
Từ ngữ khí mệt mỏi của cậu đã cho thấy bản thân mình đối với cô có bao nhiêu lực bất tòng tâm, cũng chứng tỏ chuyện đêm qua gây ảnh hưởng đến cậu đến nhường nào, cũng nói rõ thái độ đối với cuộc sống hiện tại chẳng còn mấy hứng thú.
Long Thất trầm mặc một lát mới từ từ khom lưng quỳ xuống.
Hai đầu gối chậm rãi chạm đất, quỳ trên một tấm nệm lót phía dưới sàn, tay phủ lên tay Cận Dịch Khẳng, mu bàn tay bị cô nắm chặt đỏ ửng. Bởi vì cậu vẫn không nhìn cô cho nên cô chỉ có thể hạ mình dùng thái độ thành khẩn nhìn Cận Dịch Khẳng, nhỏ giọng nói: "Mình biết là bản thân sai, là mình không nói lý lẽ, là mình vong ân phụ nghĩa."
Cận Dịch Khẳng không đáp lời chỉ hất tay cô ra.
Nhưng Long Thất vẫn bám chặt lấy, run rẩy: "Nhưng Đổng Tây là vì mình."
Bên tai là tiếng hô hấp nặng nề của cậu, Long Thất thấp giọng nói: "Bởi vì mình thích cô ấy cho nên cô ấy mới bị người ta hãm hại. Tất cả là do mình."
Cận Dịch Khẳng vừa cử động, Long Thất đã gắt gao nắm chặt lấy tay cậu sợ cậu bỏ đi, khẩn cầu nói: "Giúp mình khuyên Bạch Ngải Đình có được không?"
Cậu không trả lời.
Long Thất chỉ có thể im lặng nhìn cậu.
Bên trong phòng học vẫn yên tĩnh u ám, rất lâu sau, Cận Dịch Khẳng mới rút bàn tay đang bị Long Thất nắm lấy ra. Rốt cuộc cậu vẫn nguyện ý vuốt ve sườn mặt cô, dùng ngón cái khẽ lau đi khoé mắt hơi ẩm ướt. Long Thất ngẩng đầu nhìn cậu, hai người một người trên một người dưới, một người trầm lặng một người hèn mọn. Hai cái bóng chồng lên nhau, hơi thở hoà chung một chỗ, Long Thất cẩn thận van cầu: "Dựa vào…. khoảng thời gian chúng ta từng vui vẻ lúc trước có được không."
Dùng tình cũ tới cầu xin.
Long Thất từng là người tuyệt tình biết bao, khước từ tất cả lời thỉnh cầu của Cận Dịch Khẳng, vậy mà bây giờ cô lại nhoà lệ nhỏ giọng khẩn cầu cậu giúp cô. Cận Dịch Khẳng nghe xong cũng không lên tiếng, chỉ áp trán mình lên trán Long Thất, ngón tay chậm rãi sờ khoé miệng cô. Hai người đều nhắm mắt lại, cô gắt gao nắm chặt lấy bàn tay còn lại đang đặt trên đầu gối của cậu.
Hồi lâu Cận Dịch Khẳng lại rút tay ra.
Trán tạm thời tách rời, cậu có vẻ đã làm xong quyết định, lấy điện thoại ra để trước tầm mắt Long Thất.
Cô thấy rồi.
Thấy đoạn tin nhắn giữa Cận Dịch Khẳng và Bạch Ngải Đình hai ngày trước: Cậu có thể làm chứng giúp Đổng Tây không?
Mà Bạch Ngải Đình phải đến chiều nay mới trả lời: Buổi sáng mình có nói với mẹ ở trường có buổi dã ngoại không về nhà, chắc phải ở bên ngoài. Mình muốn ở cùng cậu.
Đây chẳng phải là Bạch Ngải Đình muốn bản thân danh xứng với thực hay sao.
Dùng chuyện của Đổng Tây tới uy hϊếp Cận Dịch Khẳng xuống nước, muốn Cận Dịch Khẳng phải chịu trách nhiệm với mình.
Chỉ cần một giây Long Thất đã hiểu ra được sự khó hiểu của Bạch Ngải Đình, cũng hiểu được tại sao Cận Dịch Khẳng lại mệt mỏi đến thế, hiểu được cậu đang bị người ta đặt vào trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Bạch Ngải Đình lợi dụng việc của Đổng Tây để vừa đặt điều kiện với cô, vừa bắt ép Cận Dịch Khẳng phải chiều theo ý mình, mặt dày tới bức bách bọn họ.
Long Thất đã không thể thốt ra thành lời nữa rồi, cả người đều run bần bật. Cận Dịch Khẳng tiến sát gần cô, hỏi: "Cậu muốn tôi đáp ứng hay không đáp ứng?"
Cô không trả lời.
"Có muốn tôi đáp ứng hay không?" Cậu hỏi lại.
Mỗi lần hỏi đều như đang hối thúc cô lựa chọn. Long Thất bị bao vây bởi hơi thở có chút hỗn loạn của cậu. Đợi Cận Dịch Khẳng hỏi đến lần thứ ba, cuối cùng cô cũng run giọng trả lời: "Đừng đáp ứng."
Cậu liền im lặng.
Nhưng rất nhanh Cận Dịch Khẳng nói: "Vậy tôi có một cách khác."
Dứt lời, điện thoại trong lòng bàn tay cậu rơi xuống đất, "lạch cạch" một tiếng trên tấm đệm lót. Bả vai Long Thất run lên một cái, bị cậu giữ lấy hôn.
Từ khoé miệng đến mang tai, Long Thất không dám phát ra tiếng động, tay vẫn đặt ở trên đầu gối Cận Dịch Khẳng. Thẳng đến lúc cậu nhấc người cô lên, hôn dọc từ tai xuống cần cổ, Long Thất mới hoảng hốt kêu lên: "Cận Dịch Khẳng……"
Cậu vẫn làm như không nghe thấy, tay sờ soạng cổ áo cô, từng nút từng nút cởi ra. Long Thất vặn vẹo người hỏi: "Cậu định làm gì……"
Cậu vẫn như cũ không nghe. Long Thất bắt đầu nổi giận nhưng lực đạo của Cận Dịch Khẳng rất lớn. Cậu đứng dậy cũng nhấc người cô lên, tay sờ soạng đến eo Long Thất, vừa hôn vừa đẩy cô đυ.ng phải mép bục giảng phía sau, lại ôm cô ngồi lên trên bàn. Lúc nghe thấy tiếng cổ tay bị hành động thô bạo của Cận Dịch Khẳng bẻ "rắc" một cái, cùng với áo khoác ngoài bị kéo xuống, vai trần lạnh ngắt, Long Thất không thể nhịn được nữa dùng hết sức đẩy mạnh cậu ra: "Cậu làm cái gì đấy?!"
Một tay đẩy cậu cách xa hai mét, bản thân cô cũng bị phản lực đẩy lùi lại, ngã khỏi bục giảng, quỳ xuống thảm trải sàn. Mà một màn này cũng cùng lúc lọt vào mắt mấy người đang đứng ngẩn ra ở trước cửa phòng.
Long Thất trở tay không kịp hốt hoảng nhìn ra ngoài.
Lúc đó áo sơ mi của cô xộc xệch không chỉnh tề.
Mà trong tay Cận Dịch Khẳng lúc bấy giờ vẫn nắm cúc áo sơ mi ở cổ áo Long Thất.
Ban lãnh đạo nhà trường đang chuẩn bị mở cuộc họp đều đứng sững sờ ở ngay trước cửa phòng, bên trong chỉ có một mình Bạch Ngải Đình là học sinh đứng ở vị trí đầu tiên. Cô ta kinh hãi nhìn về phía này, mà tầng khí áp của nhóm giáo viên đứng ở đằng sau giảm xuống cực thấp. Thật lâu sau không biết là vị nào lên tiếng, nghiêm khắc hỏi: "Cận Dịch Khẳng, em đang làm cái gì đấy?"
Lúc ấy hô hấp của Cận Dịch Khẳng rất vững vàng.
Không có một ai lên tiếng quở trách Long Thất. Đơn giản là vì ở một khắc kia cô xuất hiện trước mặt mọi người trong tình trạng thê thảm do Cận Dịch Khẳng cố tình đắp nặn lên, là hình tượng của một người bị hại. Cận Dịch Khẳng nghiêng đầu nhìn sang nhóm giáo viên, không nói gì cũng không tỏ thái độ gì, hai tay thả lỏng, dùng tư thái kɧıêυ ҡɧí©ɧ thả chiếc cúc áo sơ mi của Long Thất xuống đất.
Rõ như ban ngày.
Tiếng giải thích của Bạch Ngải Đình cùng với tiếng khiển trách của giáo viên cơ hồ đồng thời vang lên. Mặt Bạch Ngải Đình tái nhợt nói Cận Dịch Khẳng không phải là cố ý đâu. Mà tiếng thầy giáo lại nặng nề: "Lại đây! Đến văn phòng nói chuyện!"
Có một nữ giáo viên đi tới bên cạnh Long Thất giúp cô phủ thêm một lớp áo khoác. Bạch Ngải Đình cuống cuồng hô lên: "Cậu mau lên! Giải thích chuyện này đi!"
Trong đầu Long Thất lúc này ong ong một mảnh. Cô được nữ giáo viên bên cạnh nâng dậy nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Cận Dịch Khẳng. Cậu đang bị nam giáo viên "thỉnh" đi, bộ dạng thong thả lùi về phía sau nhìn vào mắt Long Thất, dùng khẩu hình miệng nói ra hai chữ.
——-Kiện tôi.