Đúng lúc này, ngoài cửa lại có tiếng bấm chuông."Em ra ngoài mở cửa đi".
Hoàng Lân ra ngoài mở cửa, khi nhìn thấy người trước mặt liền lạnh giọng:
"Cô tới đây làm gì?"
Cô gái nghe giọng điệu người con trai trước mặt, có chút hụt hẫng:
"Nhà mình vừa du lịch từ Pháp về, mẹ bảo mang quà sang tặng cho dì và cậu"
"Cảm ơn. Giờ cậu về được rồi".
"Mình cất công đến đây. Không thể vào nhà ngồi nghỉ một tí sao?"
Hoàng Lân nghe vậy liền cảm thấy phiền, lâu lâu mới có dịp được ở riêng cùng Bích Diệp, lại có người ngoài phá hỏng , định từ chối khéo thì người phía sau đã lên tiếng:
"Nếu là khách đến chơi nhà thì nên giữ phép lịch sự tối thiểu chứ!"
Cô gái nhỏ thấy Bích Diệp tiến tới trước mặt, thái độ liền khó chịu:
"Chị là ai? Sao lại ở cùng Hoàng Lân"
"Cô ấy là ai liên quan gì tới cô".
Bích Diệp vỗ vỗ vai cậu, ý bảo cậu đừng nói tiếp.
"Chị là Bích Diệp, chị họ của em ấy. Còn em?"
Thái độ cô gái nhỏ liền hòa hoãn lại:
"Xin lỗi chị, em quá đường đột rồi. Em tên Mai Tâm, là bạn học của Hoàng Lân. Mẹ em là bạn thân với mẹ cậu ấy"
"Chị hiểu rồi, em vào nhà đi, tụi chị đang chuẩn bị ăn trưa, nếu muốn em có thể ở lại".
"Dạ, em sẽ không phụ ý tốt của chị".
Ba người họ cùng nhau vào nhà, Bích Diệp bảo Hoàng Lân ở lại tiếp khách, cô thì vào bếp tiếp tục công việc.
"Hoàng Lân à, chị họ cậu thật xinh đẹp, lại còn tốt bụng như vậy"
"Chị ấy quả thật rất tốt..."
Nhìn Hoàng Lân mắt cứ mãi nhìn vào trong bếp mà không nhìn mình một chút nào, cô cảm thấy khá kì lạ, ánh mắt này sao không hề giống khi nhìn chị gái mình.
Bỗng có tiếng chén vỡ từ phòng bếp, Hoàng Lân liền chạy ngay vào, liền thấy trong bếp là những mảnh vỡ trên sàn nhưng cậu không để tâm, tiến đến bên Bích Diệp, cầm lấy cả hai tay của chị ấy rồi kiểm tra kĩ lưỡng xem có bị đứt tay hay không.
"Chị đó, sao lại bất cẩn như vậy chứ. Có biết lúc nãy em...."
Bích Diệp thấy người trước mặt lo lắng cho mình như vậy liền bất giác mỉm cười, xoa nhẹ đầu cậu:
"Chị không sao, đừng lo"
Sau khi kiểm tra kĩ càng, thấy không có vết tích bị thương gì mới yên tâm hơn. Sau đó liền xử lí những mảnh vỡ cho vào sọt rác.
"Em tiếp khách đi, chị nấu ăn xong cả rồi, chỉ cần dọn lên bàn là có thể ăn."
"Không sao, em giúp chị".
Nói rồi, không để chị từ chối nữa mà tự mình làm.
"Chị ra ngoài nghỉ ngơi đi. Việc còn lại cứ để em".
Bích Diệp cũng đành chịu thua cậu mà đi ra ngoài.
Khi ra đến phòng khách, mắt nhìn thấy cô bé vừa rồi ngồi thất thần trên sofa, liền ngồi xuống cạnh:
"Mai Tâm, em sao thế?"
Vừa rồi sau khi Hoàng Lân vội chạy vào bếp, cô cũng đi theo nhưng không bước vào, đứng nhìn hai người họ lo lắng cho nhau như vậy, cô cảm thấy khá khó chịu. Suy nghĩ lại, có thể chỉ vì là chị em họ thân thiết với nhau là lẽ thường tình. Nhưng sao khi nhìn vào cử chỉ và ánh mắt của Hoàng Lân dành cho người con gái trước mặt, trực giác của con gái cho cô biết ánh mắt đó hoàn toàn không bình thường tí nào. Sau đó cô cứ suy tư mãi mà đi về phòng khách. Giờ đây ngồi cạnh chị ấy, cô cũng không biết nên nói gì:
"Chị...là chị họ của cậu ấy thật sao?"
Bích Diệp dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô bé :
"Phải, mẹ cậu ấy là em gái ruột của mẹ chị".
Nghe được lời nói ấy, tâm tình Mai Tâm vui vẻ hẳn, mỉm cười nhìn Bích Diệp, nếu cô có thể lấy lòng người bên cạnh cậu ấy, chắc chắn sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn cho mình:
"Chị à, thật ra trong lớp lúc nào cậu ấy cũng rất lạnh lùng, nhưng em biết con người cậu ấy không phải vậy. Hôm nay được tận mắt chứng kiến cậu ấy quan tâm chị như vậy, em càng khẳng định mình không nhận định sai."
Mắt thấy cô bé khi nói về Hoàng Lân liền tỏa ra sự hạnh phúc, Bich Diệp liền hiểu được tâm tư cô gái nhỏ này.
"Em...thích em ấy?"
Đây vừa là câu hỏi nhưng cũng như một lời khẳng định. Mai Tâm nghe thế liền đỏ mặt rồi gật đầu.
"Chị...sao chị biết?"
Bích Diệp nhìn biểu hiện thẹn thùng của Mai Tâm, xem ra là bị cô nói đúng tâm tư rồi
"Nhìn biểu hiện của em là biết".
"Vậy chị...có thể giúp em được không?".
"Giúp em thế nào".
"Chị kết bạn facebook với em đi. Sau này hai chị em mình sẽ dễ nói chuyện với nhau hơn".
Nhìn ánh mắt vui mừng chờ đợi của Mai Tâm, cô không tiện từ chối:
"Được".
Thế rồi hai người trao đổi phương thức liên lạc cho nhau, bên phòng bếp Hoàng Lân cũng đã chuẩn bị xong, lên phòng khách định gọi hai người xuống ăn liền nhìn thấy một màn chị em trò chuyện vui vẻ trước mặt liền ngạc nhiên.
"Hoàng, cậu xong việc rồi sao?"
"Ừm, hai người xuống ăn đi".
Bích Diệp bụng cũng đã bắt đầu kháng nghị rồi nên liền cùng hai người kia đi vào phòng ăn.