Hoàng Lân hiện giờ không hề lơ là việc học, cậu muốn trong cuộc thi chuyển cấp sắp tới phải đạt được thứ hạng cao, nếu được cậu thật muốn thành công đạt yêu cầu vào lớp 11 để luôn được ở bên cạnh Bích Diệp. Mẹ của Hoàng Lân- Hàn Mẫn thấy con trai mình suốt ngày túc trực bên bàn học ngày đêm như thế không khỏi vui mừng vì nỗ lực của cậu, nhưng bà cũng rất lo cho sức khỏe của con trai mình, vì gần đây cậu hay thức khuya dậy sớm, cơm cũng không ăn bao nhiêu, sợ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.Hàn Mẫn suy nghĩ một hồi, xem ra chỉ có một người mới giúp được thằng bé trong lúc này thôi. Bà đi xuống lầu, cầm điện thoại lên và tìm kiếm tên cháu gái Bích Diệp, sau vài giây đầu dây bên liền kia bắt máy:
" Cháu chào dì, có việc gì không ạ?"
"Diệp à, dì nghe nói con đã thành công nhảy lớp, chúc mừng con nha"
"Con cảm ơn dì, đều nhờ may mắn thôi".
"Con đừng khiêm tốn, dì biết năng lực con như thế nào mà. À phải rồi, dì có việc muốn nhờ con một chút".
"Việc gì ạ?"
"Thằng Hoàng Lân nhà dì, vì muốn học chung trường với con mà ngày đêm ra sức ôn luyện cho kì thi tuyển chọn sắp tới ở trường con."
Cô nghe vậy cũng không quá ngạc nhiên, nhóm bốn người bọn họ đã đặt mục tiêu sẽ cùng nhau vào được trường Cao trung Quý Dương, nhưng cô và Cung Hoàng đã hoàn thành trước.
"Dạ, cháu biết ạ"
"Nhưng trọng điểm là dì lo nếu nó cứ ôn luyện không màng sức khỏe như vậy thật sự không ổn, con có thể đến khuyên nó một chút không, dì nghĩ nó sẽ nghe lời con."
Cô suy nghĩ nhớ lại, thường ngày đúng là Hoàng Lân rất nghe lời cô, nhưng dạo gần đây cậu có cái gì đó khác lạ, cứ luôn nổi nóng mỗi khi cô gọi cậu là trẻ con, nhiều lúc còn không gọi chị mà nói thẳng tên cô. Bích Diệp nghĩ chắc cậu ở độ tuổi đang trưởng thành nên tình cảm có chút thất thường là điều bình thường. Hôm nay nghe dì bảo vì cuộc thi mà cậu không chăm lo cho sức khỏe mình, cô không khỏi lo lắng:
"Dạ được, chút chiều con sẽ sang nhà dì chơi và khuyên em ấy".
"Thế thì tốt quá rồi, cảm ơn con".
"Không có gì đâu ạ".
Cúp máy xong, Bích Diệp đặt điện thoại lên bàn, lấy kèm theo một vài quyển sách tham khảo mà lúc thi tuyển cô từng dùng cho vào cặp sách, sau đó đến tủ quần áo chọn đồ chuẩn bị đi vào phòng tắm.
Mười phút sau, cô bước ra ngoài, gọi điện thoại bảo tài xế đợi sẵn ở trước cổng. Cô đi đến bàn học, mang cặp sách lên người. Đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên:
"Tiểu Diệp, là anh đây".
"Cung Hoàng?. Anh gọi em có việc?"
"À...anh định...rủ em đi thư viện, vì sắp tới cô giáo có giao bài tập nêu cảm nghĩ về một quyển sách mình thích, nhưng anh vẫn chưa lựa được, muốn... Mời em đi cùng".
Bích Diệp cảm thấy khó xử:
"Em phải đến gặp Hoàng Lân, hôm nay có lẽ không tiện. Hay là..."
Cung Hoàng biết cô định bảo anh tự mình đi, nên vội cắt ngang:
"Nếu hôm nay không tiện, anh có thể đợi, dẫu sao đi lựa sách một mình sẽ không có ai gợi ý tham khảo, nên khi nào em rảnh nhắn lại cho anh, mình cùng đi".
Cô cảm thấy đây cũng là một phương án không tồi, vì cô cũng muốn tìm thêm một vài cuốn sách chuyên ngành khác để đọc.
"Được, khi nào tiện, em sẽ nhắn".
Nói xong liền kết thúc cuộc gọi, Bích Diệp đi lên xe đợi sẵn ở ngoài cổng từ lâu rồi xuất phát đến nhà Hoàng Lân.
Còn về Cung Hoàng, sau khi nghe tiếng cuộc gọi kết thúc liền thở dài, sao anh có thể không nhận ra sự thân thiết đến quá mức của hai chị em họ này, luôn dành cho nhau những cử chỉ quan tâm, thậm chí anh còn cảm thấy ghen tị vì không được cô đối xử như vậy. Nhưng anh không dám suy nghĩ đến phương án đang nảy mầm dần dần sâu trong lòng, tự tìm lại lí trí và nghĩ đó chỉ là tình thân giữa họ mà thôi. Nhưng ẩn sâu trong tim anh đã nảy lên một suy nghĩ vô cùng vô lý, liệu có phải...?. Cung Hoàng vội gạt những suy nghĩ vớ vẩn ấy ra khỏi đầu. Cậu tin tưởng Bích Diệp không phải là loại người không phân biệt được tình cảm của mình là đúng hay sai, và cậu cũng tin tưởng mình có thể tiến được vào trái tim cô.