Thời Ngọc Minh dừng lại một chút rồi hỏi dò: “Vậy… Bây giờ anh có thể nói với em một lần được không?”
Vừa từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, lại bị anh ấn trở lại.
Sau đó Anh nói với Ngọc Minh giọng khàn khàn: “Anh chỉ nói một lần thôi, nếu không nghe thấy, em phải đợi lần sau”
Thời Ngọc Minh nhếch miệng: “Anh nói hay không cũng không quan trọng, dù sao em cũng biết anh họ Phong, sinh nhật của anh là ngày 31 tháng 12”
Trái tim của Phong Đình Quân đột nhiên thắt lại: “Em biết sinh nhật của anh sao?”
Cô biết sao?
Hay là những gì anh vừa nói Thời Ngọc Minh có thật ra đã nghe được?
Phong Đình Quân chớp mắt cảm thấy như máu đang bắt đầu chảy trong toàn thân.
“Dĩ nhiên là em biết, Thời Ngọc Minh nói:
“Anh và Phong Đình Quân là anh em sinh đôi, vậy nên anh chắc chắn cùng ngày sinh với anh ấy.
Anh ấy sinh ngày 31 tháng 12, vì vậy đương nhiên anh cũng vậy.
Hơn nữa… lần đầu tiên em và anh ấy gặp nhau là ở phòng 1231 của khách sạn Long Thành.
Anh chọn số phòng này vì đây cũng là sinh nhật của bố anh phải không?”.
Truyện Dị Giới
Trái tim đang đập mạnh của Phong Đình Quân bỗng nhiên thả lỏng.
Anh thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, không sai, chính là như vậy”
“Em cũng biết.” Thời Ngọc Minh khẽ cười, nói: “Lục Hào thực sự là người anh em tốt của anh.
Sống chết cũng giấu diểm cho anh.
Như Ý nói với em rằng dù cô ấy có cứng rắn hay mềm yếu với Lục Hào, anh ấy từ đầu đến cuối nhất quyết không hé miệng.
”
Phong Đình Quân cũng cười: “Đúng vậy, Lục Hào rất nghĩa khí.”.
“Vậy thì sau khi rời khỏi nơi này, chúng ta nhất định phải thường xuyên liên lạc với Lục Hào và Thẩm Như Ý
“Không được” Phong Đình Quân lắc đầu: “Chờ khi chúng ta rời khỏi đây, chúng ta sẽ cắt đứt mọi liên lạc với nơi này”
Thời Ngọc Minh không hiểu: “Anh muốn dứt khoát vậy sao?”
“Ngọc Minh, hiện tại có một số chuyện tạm thời anh không thể nói với em, nhưng những chuyện này nhất định anh phải làm.
Sau này khi em biết rõ mọi chuyện, em sẽ hiểu được ý nghĩa sự sắp xếp của anh.”
Tiên sinh làm việc luôn có lý do, nhưng Thời Ngọc Minh vẫn không muốn bỏ lại người bạn Thẩm Như Ý này.
Ban đầu khi gia đình xảy ra chuyện, những người bạn cũ của cô đều trốn tránh, vì sợ rằng dính dáng tới cô họ sẽ bị liên lụy, ai cũng từng bước nhanh chóng rời đi.
Chỉ có Thẩm Như Ý, khi cô ở thời điểm khó khăn nhất mà ra tay giúp đỡ, ân tình này cô sẽ mãi ghi nhớ trong lòng.
Tuy nhiên, việc rời đi cũng phải mất một thời gian.
Ít nhất, để có thể lấy lại toàn bộ cổ phần từ tay Tôn Bảo cũng phải nỗ lực rất nhiều.
“Ngọc Minh, đã ba giờ sáng rồi.”
“Ừ, vậy thì sao?” nhanh nhất tại N hay*ho.com | N hảy*hố
Phong Đình Quân chỉ về chân trời phía đông: “Hai giờ nữa, mặt trời sẽ mọc lên từ phía đó.”
Thời Ngọc Minh lúc này mới phản ứng lại: “Cho nên anh đưa em đến đây, có phải muốn dẫn em đi ngắm bình minh không?” “Muốn xem nó không?”
“Muốn, em đã lớn rồi nhưng chưa được ngắm mặt trời mọc trọn vẹn một lần.
Hồi nhỏ luôn cho rằng thời gian vẫn còn sớm, mặt trời ngày nào cũng mọc như thường lệ, vẫn còn nhiều cơ hội để ngắm nhìn.
Nhưng đã rất nhiều năm trôi qua, vẫn chưa từng có cơ hội.”
Phong Đình Quân gật đầu, cởϊ áσ khoác ra trùm lên người cô, từ bên ngoài ôm chặt lấy cô: “Sẽ có cơ hội.
Điều em muốn sẽ thành hiện thực.”
“Tiên sinh.”
“Sao vậy?”
“Anh nói rằng bạn biết tất cả mọi thứ về em.
Có phải anh đã lén xem trộm cuốn nhật ký đặc biệt mà em đã viết khi em còn học cấp hai phải không?”
“Anh đã xem được một phần”
“Anh thực sự đã xem nó sao!!!”
“Anh chưa xem được hết.
Khi đó, em giấu nó rất kỹ càng.
chỉ hận không được ôm nó đi ngủ mỗi ngày, nên anh chưa xem được nhiều.”
Phong Đình Quân cười khúc khích: “Hơn nữa anh nghĩ nó rất dễ thương.
Đó mới là Thời Ngọc Minh nguyên bản nhất.”
Thời Ngọc Minh ngượng ngùng: “Mua chó con, trồng hoa hướng dương và ngắm mặt trời mọc đều được em viết trong danh sách nguyện vọng trong nhật ký.
Nhưng em đã giấu kín nó trong máy tính xách tay, ngoài em ra không ai có cơ hội xem được, kể cả Phong Đình Quân cũng chưa từng xem qua”
“Còn nhớ em giấu ở đâu không?”
“Đương nhiên là em nhớ, nó ở trong tủ mã dưới đầu giường của em.” Thời Ngọc Minh đột nhiên giật mình bừng tỉnh: “Là anh dụ em nói ra! Không được, khi nào về em sẽ mang nó giấu ở một nơi khác.
Nhật ký đó là những chuyện bí mật, tuyệt đối không thể để cho anh xem.”
Đáp lại cô ấy, duy nhất chỉ có vòng tay ấm áp của anh.
“Em không mệt sao?”
“Một chút.”
“Vậy em ngủ đi, khi nào mặt trời mọc anh sẽ gọi.”
“Anh cũng không buồn ngủ sao?”
“không”
Thời Ngọc Minh không khỏi cảm động: “Anh đúng là một người đàn ông sắt thép.”
Anh cười khà khà: “Ngủ đi, anh ôm em, cứ an tâm mà ngủ.”
Núp trong ngực của anh ấy thật ấm áp, mải mê nói chuyện hài Ngọc Minh có chút mệt rã rời, dần dần mí mắt của cô cũng không mở ra được.
“Tiên sinh, vậy anh nhất định phải nhớ đánh thức em”
“Ừ, được chứ.”
Hoặc là trong vòng tay của anh vô cùng an tâm, hoặc có thể cô đã quá mệt mỏi vì quá nhiều chuyện gần đây.
Không lâu sau cô đã chìm vào một giấc mơ đẹp.
Không biết đã trôi qua bao lâu, trong mơ màng, cô nghe thấy có người gọi tên mình.
“Ngọc Minh nhỏ bé…”
Cô từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt một cái liền bị chói mà híp mắt lại.
Phía chân trời, mặt trời vừa nhú ra một chút, những đám mây xung quanh đều bị nhuộm đỏ ửng.
“Núi Thanh Vân là nơi cao nhất trong thành phố Hoa Vân, là nơi tốt nhất để ngắm bình minh” Tiên sinh nói: “Số chúng ta thật may mắn.
Hôm nay trời rất quang đãng, thời tiết tốt”.
Mặt trời mọc với tốc độ rất nhanh, nói chuyện một lát, cái lòng đỏ trứng muối lại nhú lên thêm một chút.
Màu vàng óng ánh tỏa ra từ đường chân trời, cả thành phố Hoa Vân như được trùm lên một lớp bột vàng, màn đêm lạnh lẽo dần dần bị xua tan từng chút, ánh sáng ấm áp chiếu trên người cô, thật ấm áp.
@
“Bởi vì bóng đêm có thể giấu đi tất cả mọi thứ, áy náy, đau lòng, đau đớn, đáng thương.
Ta có thể yên tâm là chính mình, nhìn thấy người mình muốn gặp, làm chuyện mình muốn làm, không ai có thể ngăn cản.”.