Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 15

Lời vừa nói ra, trong đầu Hạ Thiên Chi vang lên một trận nổ tung, lúc trước cô vẫn còn choáng váng, giờ đây hai má cô đã đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai lan xuống tận cổ ... hoàn toàn không dám nhìn Lục Diễn, giống như một con đà điểu, cô nhanh chóng ngồi vào ghế phụ xe.

Đợi cô điều chỉnh lại hơi thở, Lục Diễn đã ngồi vào ghế điều khiển, sắc mặt băng lạnh đến doạ người, Hạ Thiên mấy lần muốn mở miệng giải thích, lại cảm thấy nói thế nào cũng không đúng.

Khi cô đang loay hoay suy nghĩ có nên xuống xe hay không, người đàn ông bất ngờ nổ máy, giẫm mạnh chân ga.

Chiếc Bentley màu xám bạc lao vào màn đêm đen đặc.

Hạ Thiên Chi ôm chặt trái tim nhỏ bé của mình, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như thở phào nhẹ nhõm, lại có chút mất hồn.

... …

Quang cảnh ban đêm ở Giang Thành đẹp đến mê hồn.

“Sống ở chổ nào?” Lục Diễn trầm giọng hỏi, lúc này, nam nhân nhìn về phía con đường phía trước, nửa khuôn mặt ẩn vào tia sáng mờ mịt trong xe, trông rất lạnh lùng, tựa như đã hòa vào màn đêm.

Nhưng mà một người như vậy lại khiến cô cảm thấy an toàn. Hạ Thiên Chi không muốn về nhà bây giờ, cũng không muốn có bất kỳ dính líu gì tới Lục Diễn, vì vậy cô liền báo tên một khu thương mại gần đó.

“Cứ để em xuống ở chỗ đó đi.” Hạ Thiên Chi nói.

Lục Diễn liếc cô một cái, không lên tiếng mà xoay tay lái, Bentley lái tới chỗ đó như một mũi tên.

Buổi tối thứ sáu rất sôi động và náo nhiệt, nhất là ở những trung tâm thương mại như vậy, nhiều nam thanh nữ tú đang hẹn hò tay trong tay, khoác vai nhau, không khí phảng phất một sự mập mờ lưu luyến đến khó tả.

Hạ Thiên Chi bước đi cứng ngắc, có chút hối hận vì quyết định vừa rồi.

Cô cho rằng Lục Diễn thả cô xuống xe rồi rời đi, ai ngờ anh lại đi theo cô.

Bởi vì vẻ ngoài xuất chúng cộng thêm thần thái lạnh lùng, liền thu hút toàn bộ những người qua đường.

Có vài lần, cô suýt bị mấy người qua đường bị vẻ đẹp của Lục Diễn mê hoặc mà đυ.ng trúng mình, mà Lục Diễn ngược lại rất tốt, không nhanh không chậm đi theo bên cạnh cô.

Nhìn thấy phía trước có thêm hai người phụ nữ bán hàng với đôi mắt sáng ngời.

Hạ Thiên Chi thầm hít một hơi, nhỏ giọng nói chuyện, “Anh, anh có thể về trước được không?”

Lục Diễn dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn cô. “ Em muốn làm gì?”

Anh liếc mắt nhìn về phía trước nhíu mày, “Muốn mua đồ trang sức sao? ""

Hả?

Hạ Thiên Chi còn chưa kịp phản ứng, hai người phụ nữ bán hàng đã mỉm cười bước tới, đầu tiên họ cúi đầu chào Lục Diễn, sau đó quay sang nhìn cô, “Vị tiểu thư này, cô có muốn vào xem không? Sắp đến đêm thất tịch rồi, cửa hàng của chúng tôi có hoạt động toàn bộ sản phẩm của chúng tôi đều đang giảm giá 20%, đây là cơ hội hiếm có, mau vào xem một chút đi! ”

Hạ Thiên Chi vừa định lịch sự từ chối, hai người kia đã một trái một phải lôi kéo cô, cùng cô nháy mắt một cái "Không mua cũng không sao, hãy vào xem một chút a. Biết đâu đến đêm thất tịch, bạn trai cô sẽ tạo cho cô một điều bất ngờ thì sao “

" Tôi không có ...”

Hai từ " bạn trai " còn chưa nói ra, hai người bán hàng rất nhiệt tình kéo cô vào cửa hàng, bằng sự nhiệt tình cùng với miệng lưỡi ngọt ngào của người bán hàng, Hạ Thiên Chi mơ hồ bị kéo ngồi ở trước quầy, bắt đầu thử những món trang sức trong quầy.

Trong mặt kính tràn đầy những sản phẩm, tất cả đều được đệm bằng vải dạ đỏ cao cấp, dây chuyền kim cương, hoa tai, nhẫn, trâm cài ...

Đều là những vật quý giá, Hạ Thiên Chi bị lóa mắt bởi dãy trang sức chói lóa, thử mấy cái đầu liền muốn rời đi. Người bán hàng vội vàng giữ cô lại, mắt nhìn Lục Diễn, thấy hắn không có gì là không vừa lòng, bọn họ lại bắt đầu kích hoạt líu lưỡi, " Cô đều không thích sao? Vậy thì hãy thử cái này. Đây là phiên bản giới hạn mới ra mắt tại cửa hàng của chúng tôi đó, ai đến trước được phục vụ trước a. ”

Hạ Thiên Chi mỉm cười lắc đầu, ánh mắt vô tình liếc qua, sau đó liền nụ cười bất động.

Người phụ nữ ở quầy có đôi bàn tay rất gầy và trắng, sợi dây chuyền bạch kim mà cô ấy đang cầm cũng rất tinh xảo.

Tuy nhiên, đó không phải là điểm thu hút Hạ Thiên Chi, điều thu hút cô chính là những giọt nước pha lê trên chiếc vòng tay, mỗi viên pha lê được đính một bông hoa trà nhỏ và một vài ngôi sao, rất giống với cái vòng mà cô đã ném đi. Nếu có khác biệt thì điểm khác biệt duy nhất có lẽ là chất liệu của bông hoa và ngôi sao.

"Nếu cô thích có thể thử một lần", Người bán hàng tại quầy, niềm nở tiếp đãi, "Đây là chiếc tốt nhất trong cửa hàng của chúng tôi. Nó được gọi là Tumi Huakai, Giá gốc là 3999 vạn, nhưng bây giờ chỉ còn 2999 a! "

Người phụ nữ ở quầy không nói dối, chiếc vòng đeo tay "Tumi Huakai" này thực sự là chiếc vòng bán chạy nhất trong cửa hàng của họ, nhưng chiếc vòng này được thiết kế đặc biệt cho đêm thất tịch mà thôi.

Hoa nở, vẻ đẹp cuối cùng, tượng trưng cho tình yêu đẹp nhất, đáng nhớ nhất sắp phải qua đi.

Tuy nhiên, ngụ ý không tốt này không thích hợp để nói ra trước mặt những cặp đôi đang yêu nhau, nhất là khi bọn họ cẩn thận phát hiện ra rằng Hạ Thiên Chi có vẻ rất hứng thú với chiếc vòng này.

Hạ Thiên Chi đúng thực rất thích chiếc vòng bạc trên tay người bán hàng, lá trà trắng sống động như thật, cánh hoa mỏng như cánh ve sầu, như thể sắp biến mất ngay khi vừa mở ra.

Nhìn một chút, Hạ Thiên Chi liền đưa tay ra một cách bất ngờ.

Người phụ nữ ở quầy nở một nụ cười rạng rỡ, như thể cô ấy đã nhìn thấy những tờ tiền màu đỏ vẫy gọi bọn họ, cô ấy khéo léo mở nút thắt của dây, định đi đến đeo vòng tay của Hạ Thiên Chi -

Đột nhiên một bàn tay duỗi ra, xương ngón tay rõ ràng, mu bàn tay thanh mảnh mà mạnh mẽ, giống như viên ngọc bích tốt nhất.

Tất cả mọi người đều sửng sốt và quay đầu nhìn về phía người kia.

Người đàn ông từ từ lấy ra một chiếc vòng tay từ trong túi áo vest của mình.

Tuy nhiên khi nhìn thấy chiếc vòng kia, đồng tử của Hạ Thiên Chi đột nhiên co lại, như thể cô vừa gặp quỷ.

Không biết là vô tình hay là ảo giác, ngón tay cái của người đàn ông đột nhiên chạm vào vết sẹo trên cổ tay cô, cái chạm lạnh lẽo khiến lông mi Hạ Thiên Chi run lên, sau đó cô liền cảm giác được vết sẹo nơi đó tê dại.

Cảm giác tê dại vừa quen thuộc lại xa lạ theo cánh tay cô kéo dài đến tận da đầu, lại nổ tung trong tâm trí cô một tiếng vang lớn. Hạ Thiên Chi theo phản xạ muốn rút tay về.

“Đừng nhúc nhích.” Lục Diễn nói.

Cô thấy anh cởi nút thắt một cách khéo léo, đeo sợi dây chuyền vào cổ tay cô.

Trái tim Hạ Thiên Chi đạp loạn nhịp, kinh ngạc nhìn Lục Diễn.

Cô rõ ràng đã ném đi, làm sao, lại sao lại xuất hiện trên tay hắn được? Hơn nữa nó còn được sửa lại?

? ? ?

Hay là, đây thực ra là một cái khác?

Đang nghĩ như vậy, Hạ Thiên Chi lại lật một trong những viên pha lê ra xem xét, khi nhìn thấy hai chữ "Chi Chi" hiện ra trước mặt, sâu sắc và rõ ràng, ngay cả vết xước trên đó cũng giống hệt như đúc.

Như vậy, đây có phải là cái cô đã ném đi không?

"..."

Hạ Thiên Chi ánh mắt phức tạp nhìn Lục Diễn. Thực ra, đêm đó cô đã rất hối hận sau khi vứt chiếc vòng này.

Không phải là vì ai đó tặng chiếc vòng này, mà là sau bao nhiêu năm đeo nó, chiếc vòng từ lâu đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

Lúc nàng cô đơn và khó khăn nhất, chiếc vòng tay đã cùng cô bước qua, thật không ngoa khi nói rằng đó là vật nuôi sống tinh thần của cô.

Mắt thấy Lục Diễn cài nút thắt cho cô mà mặt không chút thay đổi, nhưng cô không biết là do chiếc vòng vừa sửa xong chưa đeo vào được hay là gì khác, mà nam nhân đeo lên một hồi cũng không cài lại được, đầu ngón tay của anh đã chạm vào cô nhiều lần.

Hạ Thiên Chi sắc mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Anh, Là anh tự mình đến ...”

“Là Trần Liệt.” Lục Diễn lạnh lùng ngắt lời cô, mặt không một chút thay đổi nói, “Cậu ta nhặt được trên đường, liền nhìn giống cái của em .. ., liền nhiều chuyện, đem đi sửa. ”

“ Ồ. ”Hạ Thiên Chi rũ mắt xuống, chỉ lo chột dạ, liền không để ý đến nét mặt không được tự nhiên trên mặt người đàn ông.

“Cái đó… có lẽ là tháng trước em vô tình làm rơi.” Hạ Thiên Chi nói.

“Thật sao?” Lục Diễn cười lạnh.

Không hiểu tại sao ngay khi giọng nói của người đàn ông cất lên, không khí xung quanh như giảm đi vài độ.

Hạ Thiên Chi giả vờ cúi mặt, làm bộ như không để ý.

Dù sao thì chiếc vòng cũng đã trở về , cô cũng thuận ý đón nhận nó.

Hai người bán hàng nãy giờ nơm nớp lo sợ. Họ bị kinh ngạc bởi khí chất của Lục Diễn, lại sợ rằng “sự che giấu” vừa rồi sẽ bị phát hiện. Nhìn Lục Diễn khí chất bất phàm nói không chừng là ông lớn nào ở Giang Thành thì sao?

Đang lúc hoảng hốt, sau quầy đột nhiên có người đi tới, "Vị khách hàng này, có thể cho tôi mượn vòng tay của cô nhìn một chút được không?"

Hóa ra là quản lý của cửa hàng bọn họ. Bởi vì lễ hội Thất Tịch đang đến gần, quản lý Trương đặc biệt đến để kiểm tra doanh thu của cửa hàng.

"À, cái này, đây có phải là chiếc vòng "nguyện thề không đổi thay" phải không?"

Khi anh ta đến gần xem xét, quản lý Trương rất ngạc nhiên nói "Tôi không có nhìn nhầm đâu? Đây là niềm tự hào nhất của người đứng đầu trong giới trang sức, Thạch Anh, nó cũng được thế giới bên ngoài công nhận là " vật có linh hồn? a ”

Hai nhân viên của cửa hàng nghe xong đã bị sốc nặng.

Trong giới trang sức, không ai không biết đến tên Thạch Anh sư phụ.

Có vô số tác phẩm được thiết kế trong cuộc đời của ông, và ông đã giành được nhiều giải thưởng thiết kế trang sức trong và ngoài nước, mỗi tác phẩm là một tác phẩm nghệ thuật được thiết kế và trau chuốt cẩn thận. Không phải trong vòng ba hoặc năm năm thì không thể làm được. Tất nhiên, tác phẩm của ông cũng có giá trị không nhỏ. Chỉ tiếc là trời cao độ kỵ anh tài. Sư phụ Thạch Anh lại qua đời trong thời kỳ hoàng kim, mà các tác phẩm của ông cũng thuận nước đẩy thuyền. Trong số đó, tác phẩm "nguyện thể không đổi" này đã được bán với giá cao ngất trời, để có được nó mà không có bảy con số thì không thể lấy được.

"Mười năm trước tôi may mắn được nhìn thấy chiếc vòng này tại một buổi đấu giá từ thiện ở Paris, lúc ấy chiếc vòng bị một người Mỹ gốc Hoa lấy đi hơn bảy triệu đô la, bây giờ đã qua một thập kỷ, giá trị của chiếc vòng này chỉ có cao hơn chứ không hề thấp xuống. . "

Trong cửa hàng vang lên một trận xôn xao.

Hạ Thiên Chi nghe thấy da đầu tê dại, trong lúc mọi người còn chưa hết ngây người, cô vội vàng đem người kéo đi.

Nhưng sau khi rời đi một lúc, tai cô vẫn ù đi, đầu óc không ngừng lặp đi lặp lại những gì người quản lý cửa hàng vừa nói.

Hơn bảy triệu ... đô la Mỹ? !

Khi cô nhận được chiếc vòng này vào năm đó, cô cảm thấy chiếc vòng rất có giá trị, nhưng Hạ Thiên Chi không bao giờ ngờ rằng chiếc vòng lại đắt như vậy.

Vì vậy, một tháng trước, cô đã suýt ném đi hơn bảy triệu ... đô la Mỹ sao?

? ? ?

Hạ Thiên Chi nhanh chóng tháo chiếc vòng ra, "Em vẫn nên đưa nó ..."

"Vứt đi."

Hả?

Hạ Thiên Chi mở to mắt.

-------------------------------------------------------------------------

Edit có lời muốn nói: Bảy tỷ USD đó nha mà anh chị đòi vứt là vứt thế làooooo???. Anh chị thật không hề giả trân một chút nào nha ~