Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Quyển 3 - Chương 26: Gặp lại

“Tiểu Vũ, mẹ sẽ tìm được ngươi. Nếu cuộc sống của ngươi không tốt, mẹ sẽ mang ngươi trở về. Nhưng nếu ngươi hạnh phúc, mẹ sẽ bảo hộ ngươi từ xa.” Cô lại một lần nữa cúi đầu. Cái gói to trên người sắp lấp hết mặt nhưng cô vẫn cười.

Cái bao này dù nặng nhưng có thể bán để kiếm được ít tiền. Cô tiếp tục đi về phía trước. Nếu đói thì cô sẽ ăn đồ mang theo, còn khát thì sẽ uống nước ở vòi công cộng. Mỗi ngày cô đều trải qua bằng việc tìm kiếm nhặt nhạnh gì đó. Thỉnh thoảng cô cũng xem TV ở cửa hàng bên đường nhưng không thấy tin tức về Đường Mặc Vũ nữa.

Cô cúi người nhặt mấy cái chai, lọ người ta vứt trên đất rồi bỏ vào cái túi to đằng sau. Tiểu Hoàng lúc nào cũng đi theo cô không rời một bước. Cô nghỉ thì nó nghỉ, mà cô đi thì nó cũng đi.

Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn thoáng bầu trời trong xanh trên đầu. Thật tốt, lại một ngày mới đến. Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ đầu chú chó nhỏ. Quần áo trên người nó đã bẩn hết rồi nên cô giúp nó giặt sạch. Giờ Tiểu Hoàng lại giống trước kia, là một con chó lưu lạc được cô cưu mang chứ không phải là con chó của Đường gia.

“Chúng ta đi thôi, Tiểu Hoàng,” cô đứng lên, mà Tiểu Hoàng lại kêu một tiếng trả lời cô, và không ngừng chạy theo phía sau.

Đường Mặc Vũ đột nhiên xoay người.

“Mặc Vũ sao vậy?” Đỗ Tâm Ái kỳ quái nhìn anh một cái, rồi cũng dừng lại theo.

“Anh hình như vừa nghe thấy tiếng Tiểu Hoàng,” Đường Mặc Vũ híp hai mắt để chăm chú lắng nghe.

“Mặc Vũ, Tiểu Hoàng bị mất rồi. Nếu anh muốn thì giờ chúng ta có thể đi mua một con chó khác.” Đỗ Tâm Ái không vui chu đôi môi hồng. Có mỗi con chó mà cả ngày anh ta cứ thất hồn lạc phách. Nếu có một ngày cô cũng biến mất không biết anh ta có lo lắng như vậy không.

“Không cần,” Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Anh chính là muốn tự chăm sóc Tiểu Hoàng. Bởi vì nó là thứ duy nhất Lạc Tuyết để lại. Nhưng giờ Lạc Tuyết mất rồi, Tiểu Hoàng cũng không còn. Anh thực sự nghi ngờ liệu những chuyện đó có phải đã thực sự xảy ra hay không? Anh có thực sự biến thành một đứa bé rồi gặp được Lạc Tuyết hay không? Nhưng Lạc Tuyết cũng đã chết rồi.

Anh cúi đầu xem người phụ nữ trước mặt. Tuy cô ta giống Lạc Tuyết, cũng có một đôi mắt một mí, nhưng nhìn thế nào cũng không phải Lạc Tuyết. Trên đời này, lấy đâu ra một Lạc Tuyết thứ hai bây giờ. Cũng sẽ không có ai giống Lạc Tuyết yêu thương anh hơn cả bản thân mình.

“Mặc Vũ, chúng ta còn phải đi thử áo cưới rồi chụp ảnh cưới hôm nay mà. Nếu còn đứng ở đây thì sẽ không kịp đâu.” Đỗ Tâm Ái giữ chặt tay anh, không muốn anh tiếp tục nghĩ nhiều về con chó kia. Cô ta chính là vợ tương lai của anh nên sẽ không chấp nhận việc có con chó đó chiếm vị trí quan trọng hơn cô ta.

“Ừ.” Đường Mặc Vũ khẽ gật đầu, cùng cô ta bước về phía trước. Có lẽ anh cũng nên quên đi. Đằng nào thì anh cũng sắp kết hôn rồi.

Đúng lúc đó anh lại nghe được tiếng chó con kêu ư ử, càng lúc càng rõ giống như con chó đó ở ngay gần đây thôi. Không sai, chính là tiếng Tiểu Hoàng. Mà ngay cả Đỗ Tâm Ái cũng đều khẩn trương khi nghe thấy tiếng kêu đó. Tiếng kêu đúng là giống với con chó kia. Chẳng lẽ nó lại trở lại ư?

Đường Mặc Vũ buông tay Đỗ Tâm Ái, bước về hướng phát ra tiếng kêu.

“Mặc Vũ, Mặc Vũ,” Đỗ Tâm Ái tức tối dậm chân rồi cũng bước theo.

Gạt mở đám người, anh đứng ở một bên nhìn một cô gái đang nhặt rác. Cô đem một cái rồi một cái chai bỏ vào cái túi rác ở đằng sau người. Mà đi ở bên cạnh cô chính là Tiểu Hoàng.

“Lạc Tuyết.” Trong lòng anh đột nhiên chấn động. Anh có cảm giác không nói nên lời, giống như là có cái gì chạm vào trái tim mình.

Mặt trời lặn xuống, cô gái kia có mái tóc ngắn ngủn và thân thể gầy gò cũng vác trên vai một cái túi to giống hệt Lạc Tuyết mà anh biết.

Nhưng khi cô gái kia quay mặt lại thì anh giống như bị dội một thùng nước lạnh. Ánh mắt anh lóe lên, nhìn thẳng vào gương mặt anh vô cùng quen thuộc kia.

Lý Ngôn Hi, cô ta thế mà đã ra tù rồi. Anh cảm thấy như vừa rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Nắm chặt bàn tay, anh không ngừng tự kiềm chế bản thân. Được lắm, cô ta ra tù rồi cũng làm cái công việc trước kia Lạc Tuyết làm. Lý nhị tiểu thư quen sống an nhàn thế mà lại trở thành một kẻ đi nhặt rác. Đây chính là báo ứng đối với cô ta.

Lạc Tuyết cảm giác có người đang nhìn cô chằm chằm. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng. Thân thể cô hơi run run một chút, chân cũng không tự chủ mà lui về phía sau một bước. Cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ đến sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh này.

Cô chật vật xoay mặt, không muốn nhìn đến hận thù, hèn mọn còn có khinh thường trong mắt anh.

“Mặc Vũ,” Đỗ Tâm Ái đuổi đến, gắt gao lôi kéo cánh tay của Đường Mặc Vũ. Khi cô ta nhìn thấy cô gái kia liền thấy như bị kim đâm đau nhói.

Là cô ta, còn có con chó nhỏ kia đều khiến cô không khỏi sợ hãi, run rẩy. Đỗ Tâm Ái sợ Đường Mặc Vũ biết chính mình đem vứt con chó đó đi.

Cô ta bất an nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, không ngừng ngầm cảnh cáo nếu cô gái đó dám nói lời nào thì sẽ bị ăn tát ngay.

Đường Mặc Vũ cúi đầu nhìn con chó nhỏ đi theo bên người Lạc Tuyết.

“Tiểu Hoàng lại đây.” Anh ngồi xổm xuống rồi hướng con chó nhỏ vươn tay. Con chó nhỏ nhìn nhìn Lạc Tuyết, rồi lại nhìn nhìn anh, cuối cùng cũng chạy tới liếʍ ngón tay anh, đuôi cũng không ngừng phe phẩy.

“Tiểu Hoàng, chúng ta đi thôi.” Anh ôm lấy con chó nhỏ từ trên mặt đất. Từ đầu tới cuối anh không nói với Lạc Tuyết câu nào. Nhưng con chó nhỏ lại dùng sức giãy dụa. Đường Mặc Vũ nhẹ buông tay, con chó nhỏ liền nhảy xuống đất rồi nhanh chóng chạy tới bên cạnh Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết đột nhiên thấy đau lòng. Cô buông bao đồ to ở trên vai xuống rồi ôm lấy con chó nhỏ mà vỗ về.

“Em đi theo ta làm gì. Ta cũng chẳng cho em cái gì. Em đi theo anh ta sẽ có thịt để ăn, được ở nhà lớn, còn có quần áo mặc. Nếu em đi theo ta thì cái gì cũng không có?”

Cô ôm con chó nhỏ đi đến chỗ Đường Mặc Vũ. Đỗ Tâm Ái ở bên cạnh không ngừng trừng mắt nhìn cô.

Cô đứng cách Đường Mặc Vũ một thước rồi đem hai bàn tay ôm con chó nhỏ giơ ra.

“Anh mang nó về đi.”

Đôi bàn tay kia đều đen, móng tay cáu bẩn giống khuôn mặt nhem nhuốc của cô. Màu da cô phơi nắng cũng không còn trắng như trước. Cô khẽ chớp lông mi, tựa hồ có cái gì trực trào ra từ trong mắt. Một lúc sau cô mới bình tĩnh lại được.

Đường Mặc Vũ không hề động đậy, mà trên mặt cũng không có biểu cảm. Anh nhìn đôi bàn tay của cô gái trước mặt đang ôm con chó nhỏ rồi xoay người.

“Chúng ta đi thôi.” Anh không nhận lại con chó nhỏ bởi vì chỉ cần biết nó đang sống tốt là được. Có lẽ nó vẫn thích giống trước kia hơn, như vậy sẽ tự do tự tại.

“Thật là bẩn.” Đỗ Tâm Ái lấy tay phẩy phẩy trước mặt, vẻ mặt khinh thường. Cái đứa con gái này tốt nhất mau đem con chó đó mang đi. Đã bảo không cần rồi còn đem nó trả lại làm gì. Con chó đi theo đứa con gái đó không biết cả người bẩn đến thế nào rồi.